Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 394 : Tuyết cốc (2)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


Ta cuống quít quỳ rạp xuống tuyết, lần quỳ này không đơn giản như bình thường. Viên Tuệ chắc đã coi ta như chủ nhân của nàng, ta thấp giọng nói :



"Viên Tuệ sư tỷ, sư tỷ hãy đứng lên, ta không nhận nổi đại lễ như vậy đâu. "



Thị vệ ngoài cửa thấy ta quỳ xuống, cũng cuống quít quỳ theo. Viên Tuệ lúc này mới phát hiện ta đang làm gì, trong mắt hiện ra một tia cảm kích, bởi vì nàng là người khác giới, ta không thể ra tay nâng đỡ, ta và nàng cùng nhau đứng lên .



Viên Tuệ nâng lọ tro cốt cung kính giao vào tay ta, run giọng nói :



"Sư thúc trước khi lâm chung bảo ta đến tìm ngài, việc ngài đã đáp ứng nàng ngàn vạn lần không thể quên được!"



Ta gật đầu :



"Viên Tuệ sư tỷ yên tâm, Thu tiền bối đối với ta ân trọng như núi, những việc mà người giao phó, Dận Không chắc chắn sẽ làm được!"



Sáng ngày hôm sau, ta và Viên Tuệ đi tới Mai Hoa Cốc ở phía Nam thành Sở Châu, từ lần Thu Nguyệt Hàn hướng ta đưa ra thỉnh cầu, ta đã cho những hộ gia đình xung quanh Mai Hoa Cốc dời đi nơi khác, hiện tại ở chỗ này không còn một bóng người nào .



Ta bảo tùy tùng ở ngoài chờ, ta và Viên Tuệ cùng cầm lọ tro cốt của Thu Nguyệt Hàn, chậm rãi đi vào trong Mai Hoa Cốc .



Ta đối với Thu Nguyệt Hàn cũng không biết là loại tình cảm gì, không phải bởi vì nàng nhiều lần cứu ta trong nguy nan, mà trong tiềm thức của ta, cái chết của Thu Nguyệt Hàn với ta có quan hệ rất lớn. Nếu như không phải vì ta, nàng cũng sẽ không bị Khinh Nhan tính kế, mà lọt vào trận mai phục .



Trong Mai Hoa Cốc, tuyết đọng thật sâu, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng hòa với mùi hương tươi mát của hoa mai, thấu tận lòng người làm tinh thần hơi rung động .



Đường đi vào cốc vô cùng nhỏ hẹp, nơi hẹp nhất chỉ đủ để hai người sánh vai đi vào, đi vào được hơn một dặm, trước mặt dần sáng lên. Màu vàng của hoa mai có ở khắp nơi trong cốc, mỗi gốc cây đều đua nhau sinh sôi nảy nở, đứng ngạo nghễ trong trời tuyết .



Nhìn những nụ hoa mai màu vàng, ta không tự chủ được nhớ về Khinh Nhan, không biết nàng lúc này đang ở nơi nào, tình cảm của nữ tử này từng đối với ta tràn đầy như nước, nhưng sao lại tàn nhẫn với sư thúc của nàng như vậy, lẽ nào nàng thật sự di truyền bản chất âm lãnh vô tình của Lãnh Cô Huyên? Ta không tin, Khinh Nhan và ta ngày đêm ở chung với nhau, tình ý biểu lộ ra không thể là ngụy trang, thế nhưng sự thật trước mắt, ta phải giải thích như thế nào đây. . . Nguồn: https://truyenfull.vn



Viên Tuệ lấy ra một tấm bản đồ đã ố vàng, dựa theo địa đồ chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đến phía tây nam của Mai Hoa cốc thì chúng ta mới dừng lại, nơi này có hồ nước rất sâu và rộng, mặt nước vì đang là mùa đông nên đã đông lại thành băng, tầng băng trên mặt hồ vô cùng dầy. Hoa mai ở đây nở rất sum xuê, xung quanh hồ nước toàn là một màu vàng của hoa mai .



Cách hồ nước không xa, có một căn nhà tranh từ lâu đã sụp xuống, phía sau nó còn có hai căn nhà tranh nối liền với nhau .



Viên Tuệ khóc nức nở nói :



"Sư thúc năm đó đã ở chỗ này. .. "



Ta gật đầu, thầm nghĩ trong lòng :
Ta thầm cười khổ trong lòng, Phiêu Miễu Các là một cái am ni cô, Thu Nguyệt Hàn lại bảo ta chiểu cố cho nó, đây chẳng phải là chuyện cười lớn nhất thiên hạ hay sao?



Ta dò hỏi :



"Sư tỷ, Phiêu Miễu Các là nằm ở chồ nào của Tấn Quốc?"



Viên Tuệ nói :



"Phiêu Miễu Các nằm ở ngoại thành phía tây Thanh Thục Sơn của Tấn quốc, chủ nhân đi đến đó là có thể tìm được. "



Ta thấp giọng nói :



"Thật sự năm trong dãy núi Thanh Thục Sơn dài tám trăm dặm?"



Viên Tuệ gật đầu .



Ta cười khổ nói :



"Thanh Thục Sơn rộng lớn như thế, cho dù ta đến đó, cũng chưa chắc có thể tìm được. "



Viên Tuệ chi chỉ chiếc nhẫn trên tay nói :



"Bên trong có một con Bàn Long, khi đến Thanh Thục Sơn, đầu rồng chỉ hướng nào là Phiêu Miễu các ở hướng đó, bất kể ngài ở chỗ nào, hướng đầu rồng chỉ vẫn chính xác. "



Ta nửa tin nửa ngờ nhìn chiếc giới chỉ trên tay, trên đời còn có sư tình thần kỳ như vây ư?



Viên Tuệ biết ta không tin tưởng, nhẹ giọng nói :



"Nó chính là chí bảo được truyền lại qua rất nhiều đời của Phiêu Miễu các, chỉ có chủ nhản của Phiêu Miễu các mới có thể nắm giữ được nó, lúc trước sư thúc đem nó truyền cho chủ nhân, đại biểu cho việc giao toàn bộ Phiêu Miễu các vào tay người, người không nên làm cho sư thúc thất vọng. "



Ta trịnh trọng gật đầu :



"Sư tỷ yên tâm, ta nhất định không để cho Phiêu Miễu Các xảy ra bất cứ chuyện gì. "