Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 421 : Nghĩ cách cứu viện (2)
Ngày đăng: 03:21 20/04/20
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn ta, nói :
"Hai ngày nay ngươi chạy loạn khắp nơi, ta cũng không thể không biết xấu hổ làm phiền ngươi?"
Ta ngồi xuống trước mặt Lãnh Cô Huyên, nói :
"Nếu không có Lãnh giáo chủ tương trợ, ta thật không biết phải giải quyết việc này như thế nào nữa. "
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói :
"Trong lòng ngươi sợ rằng chỉ xem ta là người sai vặt?"
Trong lòng ta cười thầm, Lãnh Cô Huyên này quả thật là biết rõ thân phận của chính mình, nhưng nghĩ là một việc còn trên mặt ta thì không hề lộ ra bất cứ thứ gì, ta nói :
"Lãnh giáo chủ bày mưu nghĩ kế, võ công cái thế, trí tuệ siêu quần, kẻ hèn này không thể nào so được. "
Lãnh Cô Huyên bị ta liên tiếp vỗ mông ngựa nên nhịn không được mỉm cười, U U phía sau cũng đang cố nín cười, thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng .
Lãnh Cô Huyên nói :
"Ngươi nói nhiều như vậy, là muốn ta làm giúp ngươi chuyện gì phải không?"
Ta thở dài nói :
"Lãnh giáo chủ quả nhiên anh minh. "
"Nói!"
Ta nói mọi việc của Liên Việt cho Lãnh Cô Huyên nghe .
Lãnh Cô Huyên nhíu mày nói :
"Mục đích của chúng ta đến Yên đô là gì? Tại sao lúc quan trọng như thế này ngươi lại vì một tên vô danh tiểu tốt mà mạo hiểm? Muốn đi thì ngươi cứ đi đi, ta không rảnh. "
Ta mỉm cười nói :
"Giáo chủ nói vậy là sai rồi, xin hỏi giáo chủ ngài vì sao lại giúp ta?"
Lãnh Cô Huyên không trả lời, Mâu thị bảo tàng là đáp án mà mọi người đều biết .
Ta thấp giọng nói :
"Hiện nay chúng ta mặc dù chưa tìm được bảo tàng của Mâu thị, thế nhưng Mâu Kỳ Vô mà lưu lại bảo tàng lớn như vậy. Chắc chắn là trong đó có vô số cơ quan, ta nói thẳng, cho dù Lãnh giáo chủ ngài có thể tìm được bảo tàng, ngài cũng chưa chắc có thể phá giải hết các cơ quan trong đó. "
Lãnh Cô Huyên khinh thường nói :
"Mấy ngày nay, muội luôn nhớ tới huynh, nếu như huynh còn không tới, muội sợ muội sẽ nhớ huynh mà chết mất. "
Lòng ta cảm động, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói :
"Nàng yên tâm, ta lần này chắc chắn sẽ mang nàng bình yên trở về. "
A Y Cổ Lệ dùng ánh mắt đau buồn nhìn ta, ôn nhu nói :
"Có huynh bên cạnh muội muội không sợ gì cả. "
Ta ôm chiếc eo nhỏ của nàng kéo nàng ngồi xuống giường, A Y Cổ Lệ như chú chim nhỏ nép người vào lòng ta .
Ta thấp giọng nói :
"Có một việc ta phải nói cho nàng biết, tên hỗn trướng Yên vương Lý Triệu Cơ thấy nàng xinh đẹp, nên thay đổi ý định, muốn đem nàng nhét vào hậu cung. "
Mặt A Y Cổ Lệ trắng bệch, nói :
"Muội không muốn gả cho hắn, trên đời này trừ huynh ra muội sẽ không gả cho ai hết!"
Ta gật đầu nói :
"Tâm ý của nàng sao ta lại không biết chứ, nhưng mà tình thế trước mắt đang rất nguy hiểm, ta có rất nhiều việc phải lo lắng. "
A Y Cổ Lệ nói :
"Thế nhưng nếu muội vào đó, sợ rằng. .. sợ rằng không còn gặp lại huynh nữa. .. "
Ta cười nói :
"Nha đầu ngốc, nếu ta không có chuẩn bị chu đáo, ta cũng không dám đưa nàng vào cung, nàng yên tâm, trước khi đại hôn ta sẽ không để cho nàng vào cung. "
A Y Cổ Lệ ôm lấy ta, nói :
"Muội tin huynh!"
Ta gật đầu nói :
"Chỉ cần Yến vương định ra ngày đại hôn, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, ngày đại hôn của nàng và hắn chúng ta sẽ phát động binh biến, ta sẽ không cho hắn còn tồn tại trên cõi đời này nữa. "
A Y Cổ Lệ nói :
"Chỉ cần muội có thể ở bên cạnh hầu hạ huynh, những thứ khác không còn quan trọng nữa, nếu huynh vứt bỏ muội, muội sẽ tự sát đề giữ gìn tấm thân trong sạch. .. "