Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 437 : Dụ dỗ (2)

Ngày đăng: 03:21 20/04/20


A Y Cổ Lệ gật đầu nhưng ôm chặt lấy ta, ghé sát vào bên tai ta khẽ nói :



"Ta có cảm giác nói không nên lời, nhưng. .. thực sự rất thích. "



Những lời này so với bất cứ thứ thuốc thôi tình, kích dục nào còn có tác dụng hơn, nhiệt tình của ta đã bị những lời này của nàng đề thăng đến cao điểm, lập tức ta ôm lấy hai chân A Y Cổ Lệ ép sát tới bụng nàng, nàng cùng dùng hai chân thon dài quấn chặt lấy cổ ta, dùng nhiệt tình và thẹn thùng đáp lại động tác của ta .



A Y Cổ Lệ không tự chủ được bắt đầu rên rỉ, nghe được tiếng rên rỉ dâm mị đến tận xương của mình, nàng không khỏi e thẹn vô hạn, hai má ửng đỏ, dáng dấp kiều diễm của nàng càng kích thích dục hỏa của ta càng lúc càng dâng cao .



Tiếng rên rỉ ai uyển ai oán của A Y Cổ Lệ cùng nối tiếp theo từng động tác lên xuống của ta, ánh trăng có lẽ cùng bởi vì ngượng ngùng nên cùng trở nên mông lung .



Điên cuồng triền miên cả đêm làm cho một thiếu nữ mới trải qua việc đời như A Y Cổ Lệ nếm tới khổ sở tận ngày hôm sau. Sáng sớm hôm ấy, nàng vốn là dự định yên ắng trở về hương khuê của mình, nhưng bất kể như thế nào cùng bò dậy không nổi .



Ta cười nhéo nhéo khuôn mặt nàng .



"Đều tại chàng cả, chốc nữa sao ta dám gặp người khác đây?"



A Y Cổ Lệ đỏ mặt nói .



Ta cười ha ha nói :



"Nàng thành thật nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi, không có ai sẽ đi xen vào việc của người khác đâu, lát nữa ta sẽ cho tỳ nữ qua đây hầu hạ nàng. "



A Y Cổ Lệ lưu luyến không rời :



"Chàng định đi đâu?"



"Ngày hôm nay ta có hẹn với Cao Quang Viễn, hắn chắc sắp tới rồi. "



Ta mặc vào áo khoác ngoài rồi đứng dậy .



A Y Cổ Lệ khẽ nói :



"Ở đây dù sao cùng là Yên quốc, chàng gặp việc gì cùng phải cẩn thận. "



Ta gật đầu nói :



"Nàng yên tâm đi, vì nàng ta nhất định sẽ sống tới trăm tuổi, bằng không làm sao có thể thoả thích hưởng thụ tiểu bảo bối của ta chứ?"



Ta luồn tay vào trong chăn bóp nhẹ lên ngực nàng một cái .



A Y Cổ Lệ mắc cỡ lui vào bên trong, dùng chăn che đến tận trán .



Lúc này ta mới mỉm cười và đi ra cửa . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.




Ta mỉm cười nói :



"Cao tướng quốc có thể an bài cho ta và hắn gặp mặt một lần được không?"



Cao Quang Viễn nói :



"Thái tử nếu mở miệng, Quang Viễn sao dám không theo, có điều…"



Ta biết trong lòng y có điều cố kỵ, nếu ta quả thật thuyết phục được Hứa Vũ Thần, ngày sau rất có khả năng sẽ đối với y bất lợi. Ta an ủi :



"Cao tướng quốc cứ yên tâm, nếu ta đáp ứng với ngài thì sẽ bảo đảm cho lợi ích trong tương lai của ngài, thu được cương vực của Yên Bắc công lao của ngài vĩnh viễn xếp vào vị trí thứ nhất. "



Cao Quang Viễn cung kính nói :



"Quang Viễn cùng không phải là tham công, nói một cách công bằng, Hứa Vù Thần bất kể là ý chí hay là năng lực cùng vượt xa Quang Viễn. Cả đời này Quang Viễn có thể vì thái tử điện hạ làm chỉ có một chuyện, mà Hứa Vù Thần lại có tài an bang định quốc. "



Ta ngưng mắt nhìn Cao Quang Viễn, người này mặc dù âm hiểm gian trá, tuy nhiên tại phương diện nhìn người ánh mắt đích thực rất độc đáo .



Cao Quang Viễn nói :



"Có câu là có mới nới cũ, qua cầu rút ván, lúc trước Quang Viễn đầu nhập cho thái tử trong lòng sớm đã có chuẩn bị này. "



Ta cười nói :



"Cao tướng quốc suy nghĩ nhiều rồi, Dận Không có thể thề với trời không bao giờ nghĩ cách giết hại ngài. "



Cao Quang Viễn thản nhiên cười nói :



"Từ cổ chí kim, từ các triều đại, triều nào cùng đều có trung thần, nhưng một triều cùng không thiếu gian thần, lại càng không thiếu chính là những người bình thường vô năng!"



Cao Quang Viễn dừng lại một chút lại nói :



"Ta muốn hỏi thái tử điện hạ, trong suy nghĩ của ngài thì người nào là trung, người nào là gian?"



Ta im lặng không nói gì, khái niệm trung và gian đích thực rất khó trả lời .



Cao Quang Viễn nói :



"Hứa Vũ Thần đối với Yên vương mà nói là một đại đại trung thần, hắn có thể vì xã tắc của Yên quốc cúc cung tận tụy chết không hối hận, mặc dù hắn chết bời vì ngu trung nhưng cùng sẽ lọt vào danh thùy thanh sử. Ta đối với Yên vương mà nói là một đại đại gian thần, là ta một tay dẫn thái tử vào Yên đô, thiết kế ra tràng cung biến này, nhìn từ ngoài mặt trung gian rõ ràng, không cần nghi ngờ. "



Tuy nhiên ba trăm năm trước, thiên hạ vốn chính là một nhà, cái gì gọi là Yên, cái gì gọi là Khang? Để ta tùy tiện suy đoán hoài bão của thái tử vậy. Trong lòng thái tử tất nhiên là muốn một lần nữa đem những người đang chia rẽ trong thiên hạ kết hợp làm một thể, nếu như có một ngày giang sơn đang bị phân rẽ thống nhất, khi nhìn lại tất cả hiện tại, Hứa Vũ Thần trung tâm giữ gìn Yên quốc, khiến cho thiên hạ bị rơi vào cảnh chia rẽ, đây coi là ngu trung. Ta với Yên quốc mặc dù vô công, nhưng đối với giang sơn tương lai của thái tử lại có công rất lớn, ta là trung hay gian đây?