Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 444 : Đánh cuộc (3)
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Cốc Tiêm Tiêm ôn nhu nói :
"Ta còn tưởng rằng Thái tử điện hạ lâm trận bỏ chạy, không dám đến đây nữa. "
Ta cười nói :
"Nếu Dận Không thực sự lâm trận bỏ chạy, Tiêm Tiêm cô nương có thất vọng không?"
Trong đôi mắt đẹp của Cốc Tiêm Tiêm hiện lên nét vô cùng quyến rũ, nhưng ta không tiếp tục nhìn nàng, quay sang Huyền Anh nói :
"Huyền Anh sư phụ đến đây khi nào?"
Huyền Anh vẫn trước sau như một lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh như giếng nước, nói :
"Lần này Huyền Anh đến đây để từ biệt Tiêm Tiêm cô nương. "
Chắc hẳn nàng đã sớm biết thân phận của ta, Tiêu tướng quân ngày xưa chính là Long Dận Không Thái tử của Đại Khang .
Mặc dù ta đã nghe Huyền Anh nói muốn rời đi từ khi ở Quan Vụ am, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên :
"Huyền Anh sư phụ phải đi?"
Huyền Anh gật đầu nói :
"Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, ngày mai Huyền Anh sẽ rời khỏi Yên đô. "
Cốc Tiêm Tiêm nói :
"Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, Tiêm Tiêm lại mất đi một người có thể nói chuyện cùng. "
Trong lời nói lộ ra một chút buồn bã .
Huyền Anh cười nhạt, đứng dậy cáo từ nói :
"Huyền Anh còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy mọi người nữa. "
Khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng nói :
"Tỷ tỷ nói gì vậy, ta và Thái tử cũng không có chuyện gì bí mật. Hơn nữa ngày mai tỷ tỷ rời khỏi Yên đô rồi, hôm nay muội phải bày tiệc tiễn biệt mới phải. "
Trở lại Đĩnh Nhuyễn các, hai tỳ nữ xinh đẹp đang nấu nước bằng lò Hông Nê(nồi đất nung đỏ). Huyền Anh vẫn không có bất kỳ hành động gì, nhìn đám mây trắng xa xa, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ trống rỗng xa xăm .
Ta đem trà cụ đã rửa sạch đặt lên bàn, Cốc Tiêm Tiêm đưa cho Huyền Anh một quyến sách cổ đã ố vàng, chân thành tha thiết nói :
"Lần này Huyền Anh tỷ tỷ rời đi, không biết đến bao giờ chúng ta mói có thể gặp lại. Quyển "Xuân Thủy dao" này xem như là lễ vật ta tặng tỷ tỷ đi. "
Huyền Anh yên lặng gật đầu, nét mặt của nàng không có biến hóa gì quá nhiều. Ta chưa từng gặp qua một thiếu nữ trầm ổn đến vậy, nàng có lẽ còn nhỏ hơn ta vài tuổi, nhưng ta có cảm giác nàng còn lớn hơn ta rất nhiều, dĩ nhiên đây chỉ là một loại cảm giác ở trong lòng . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Xuân Thủy Dao" là một quyển cầm phổ của đàn cổ, ta đã từng nghe nhạc sĩ của cung đình nhắc đến trước đây, nhưng không có duyên được thấy. Bản thân ta cũng là người thích nhạc, nếu như có duyên gặp được, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giám định và thưởng thức .
Ta mỉm cười nói :
"Quyển cầm phổ này ta đã hâm mộ từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy, Huyền Anh sư phụ có thể cho Dận Không mượn xem qua hay không?"
Huyền Anh đưa cầm phổ "Xuân Thủy dao" cho ta nói :
"Mời Thái tử xem!"
Ta tiếp lấy cầm phổ, ngồi xuống bên cạnh bàn, lật xem từ đầu đến đuôi một lần, bất giác chìm đắm vào trong đó, dường như có một khúc nhạc du dương uyển chuyển vang lên bên tai, cho đến khi Cốc Tiêm Tiêm đặt chén trà nhỏ trước mặt ta, ta mới như giật mình tỉnh lại, cười nói :
"Dận Không thất lễ rồi, không nghĩ tới cầm phổ này lại kì diệu như thế!"
Ta khép cầm phổ lại, dùng hai tay trả lại cho Huyền Anh, nói :
"Đa tạ Huyền Anh sư phụ cho mượn đọc. "
Cốc Tiêm Tiêm cười nói :
"Ngài còn chưa tạ ơn ta. "
Ta cười nói :
"Nếu Tiêm Tiêm cô nương đã đem cầm phổ tặng cho Huyền Anh sư phụ, cầm phổ này đã không còn là của nàng nữa, Dận Không đương nhiên không cần cám ơn nàng. "
Ngón tay trắng như tuyết của Cốc Tiêm Tiêm nhẹ nhàng chỉ vào chén trà nhỏ trước mặt ta nói :
"Ngài chỉ mải nhìn cầm phổ, nhưng lại không biết trà này là do ta pha. "