Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 460 : Giải thoát (2)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Ta cười cười ôm nàng đặt lên đầu gối của ta, hôn khuôn mặt nàng một cái, nói :



"Mỹ nữ xinh đẹp như thế này dâng tận miệng, nếu ta còn không đến hưởng dụng, ta chẳng phải là một tên đại ngốc hay sao?"



Tiêm Tiêm quyến rũ liếc mắt nhìn ta một cái. Có chút khiêu khích nói :



"Huynh định hưởng dụng muội như thế nào?"



Ta rung động trong lòng, bàn tay chiếm lấy bộ ngực lớn của nàng, Tiêm Tiêm khẽ rên rỉ, bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve bắp đùi ta .



Ta chợt nhớ tới một việc, liền nắm lấy bàn tay của nàng, nói :



"Tiêm Tiêm, đêm nay nàng vẫn chưa mời rượu nhạc phụ. "



Khuôn mặt của Tiêm Tiêm lạnh lại, từ trong lòng ta đứng dậy, nhẹ giọng nói :



"Không phải là muội không muốn mời rượu hắn, thế nhưng mỗi khi muội nhìn thấy hắn, đều luôn nghĩ tới mẫu thân đã chết, Dận Không, muội không thể nào tha thứ cho hắn. "



Ta thở dài nói :



"Nhạc phụ đại nhân vì muội mà giải tán mười vạn đại quân, vứt bỏ sự chống cự, những việc đó đã cho thấy nàng trong lòng hắn chiếm một vị trí rất quan trọng, hôm nay là ngày vui của chúng ta. Nếu như ngay cả nữ nhi cũng không mời rượu hắn trong lòng hắn sẽ cảm thấy như thế nào?"



Tiêm Tiêm yên lặng không nói, nước mắt bắt đầu chảy xuống .



Ta ôm chặt hai vai của nàng, nói :



"Tiêm Tiêm, lúc nhạc mẫu sắp chết vẫn còn yêu nhạc phụ, ta nghĩ bà ở dưới cửu tuyền cũng không hi vọng nàng đối với phụ thân của mình lại giống như hai người xa lạ vậy. "



Tiêm Tiêm "Oa!" lên một tiêng rồi khóc nức nở, ta nhẹ giọng an ủi nàng, một lúc lâu sau nàng mới không chế được tình cảm của mình. Nàng gật đầu nói :



"Muội sẽ đi"



Đi vào trong phòng khách, khách mời cũng đã đi hết, Hạ Hầu Nộ Thái ngồi một mình trong phòng. Hắn đang ngơ ngác nhìn mặt trăng đang ở trên cao .



Ta và Tiêm Tiêm đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói :



"Nhạc phụ đại nhân!"



Hạ Hầu Nộ Thái bỗng nhiên kinh hãi, hắn xoay người lại, đôi mắt ứng đỏ, kinh ngạc nói :



"Ngươi. .. "



Hắn lúc này mới thấy được Tiêm Tiêm đang ở sau lưng ta .



Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hiền hòa :


Ta đóng cửa phòng lại, cười lớn đè Tiêm Tiêm xuống giường, sau đó thuận tay phất một cái làm tắt cây nến đỏ, trong bóng tối, ta hôn lên đôi môi nàng, nhưng ta cảm thấy hơi lạnh và có chút ẩm ướt, ta biết đó là nước mắt của nàng .



Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói :



"Tiêm Tiêm, nàng làm sao vậy? Hôm nay là ngày vui của chúng ta. sao nàng lại khóc?"



Tiêm Tiêm dựa vào thân thể ta, nói :



"Dận Không. .. muội. .. Muội bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. .. muội cảm thấy. .. "



Lòng ta trầm xuống :



"Muội cảm thấy cái gì?"



"Muội nghĩ tới phụ thân. .. muội cảm thấy hắn sắp rời xa chúng ta. .. "



Những lời Hạ Hầu Nộ Thái vừa nói bỗng nhiên xuất hiện trong đầu chúng ta, vẻ mặt như trút được gánh nặng của hắn hình như bao hàm cái gì đó? Ta bỗng nhiên đứng lên, nói :



"Không tốt! Ta phải đi tìm hắn!"



Ta mở cửa phòng rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, trong sân lúc này chỉ toàn là bóng tối đen kịt, chỉ có thư phòng phía Đông Nam là còn có ánh đèn .



Ta nhanh chóng chạy lại đó, cố sức gõ cửa phòng, nhưng không ai đáp lại, trong lòng ta có một dự cảm chẳng lành, ta nhắc chân đá văng cửa phòng ra .



Ta thấy khuôn mặt tái nhợt của Hạ Hầu Nộ Thái đang ngồi trên bàn, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt .



Ta sợ hãi nói :



"Nhạc phụ đại nhân! Ngài làm sao vậy?"



Hạ Hầu Nộ Thái cười nhạt nói :



"Không có gì. .. "



Lời nói còn chưa dứt, "Phốc!" một cái hắn liền phun ra một ngụm máu tươi .



"Cha!"



Tiêm Tiêm từ phía sau khóc nức nở chạy tới .



Hạ Hầu Nộ Thái chậm rãi khoát tay áo, ý bảo chúng ta không nên quá lo . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Tiêm Tiêm thấy phụ thân như thế, cơn giận trong lòng đã biến mất từ lâu, nàng nhào vào lòng phụ thân rồi òa khóc, nàng ôm lấy thân thể của hắn nói :



"Người làm sao vậy?"



Ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nói :



"Tiêm Tiêm, nàng bảo vệ cho nhạc phụ đại nhân, ta đi tìm đại phu. "



Hạ Hầu Nộ Thái khàn giọng nói :



"Vô dụng. .. ta đã uống thuốc độc, không ai có thể. .. cứu ta. .. "



Ta vô cùng đau khổ nhìn về phía Hạ Hầu Nộ Thái .



Hạ Hầu Nộ Thái nói :



"Ta giải tán đại quân. .. là hy vọng có thể bù đắp. .. thiếu sót của ta với con gái. .. thế nhưng. .. ta không thể tự thuyết phục mình. .. "