Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 467 : Thiên vận (1)
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Hâm Đức Hoàng gật đầu, nói với thái giám hai bên :
"Các ngươi dẫn Viên tiên sinh ra ngoài nghỉ ngơi đi, trẫm muốn trò chuyên vài câu cùng với vị cao nhân này. "
Ta từ trong ánh mắt của Hâm Đức Hoàng mơ hồ cảm giác được điều gì, ông ta sẽ không hồ đồ đến mức cùng một người xa lạ ở cùng một phòng đấy chứ, xem ra ông ta đã từ các dấu hiệu mà đoán được thân phận của ta rồi .
Hâm Đức Hoàng thở dài nói :
"Dận Không là con sao?"
Lời ông ta nói đã chứng thực suy đoán của ta .
Ta chậm rãi cởi bỏ mặt nạ, cung kính quỳ xuống trước mặt ông :
"Hài nhi bất hiếu, xin phụ hoàng thứ tội!"
Hâm Đức Hoàng lắc đầu nói :
"Trẫm chưa bao giờ trách con, con cũng không có tội lỗi gì cả! Mau mau đứng lên đi!"
Lúc này ta mới đứng dậy .
Hâm Đức Hoàng nói :
"Viên Thiên Trì chính là người mà con giới thiệu cho trẫm, trẫm đà sớm ngờ tới, con thông qua hắn để tới gặp ta, né tránh giám thị của Tả Trục Lưu. "
Ta làm ra vẻ vô cùng thân thiết nói :
"Thân thể của phụ hoàng ra sao rồi? Từ khi hài nhi biết được bệnh tình của phụ hoàng thì không lúc nào không lo nghĩ cho người. "
Hâm Đức Hoàng cảm thán :
"Trong số các hoàng nhi của ta chỉ có con là người hiếu thuận nhất, cũng chỉ có con là người có tiền đồ nhất, thiên hạ của đại Khang giao cho con, trẫm yên tâm…"
Ông ta chưa bao giờ đối với ta mà hiền hoà như vậy, phần nào cùng làm cho ta cảm thấy có chút quái lạ .
Hâm Đức Hoàng vỗ vỗ long sàng, ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh ông, rồi khẽ nói :
"Trẫm cũng không có sinh bệnh, lần này chỉ là giả bộ, diễn trò cho Tả Trục Lưu xem mà thôi!"
Tất cả quả nhiên đã như lời nói của Viên Thiên Trì, trận bệnh này của ông ta quả nhiên là giả bộ, mục đích chân chính là gạt cho ta quay về Khang đô, nhưng không biết lần này ông ta lại muốn làm cái gì đây? Trong lòng ta không khỏi thầm sinh cảnh giác, sẽ không phải Hâm Đức Hoàng muốn hại ta đấy chứ?
"Phụ hoàng thánh minh, không bằng điều binh mà ở hai nơi Sùng Đức và Nhạc Dương đến cảnh nội Yên quốc hiệp trợ Tiêu Trấn Kỳ khống chế cục diện ở Yên quốc đi, hai vạn binh mã ở Quý Vân có thể tiếp tục giữ lại nơi đó, đồng thời sai thuỷ quân đề đốc ở Lư Châu - Phó Thiên Hiến tiếp quản ba nơi này, tại ven bờ Trường Giang xây dựng thêm một đạo phòng tuyến khác. "
Hâm Đức Hoàng thản nhiên cười nói :
"Xem ra con đã sớm có chuẩn bị, Phó Thiên Hiến kia là do Dực vương Lâm Bi Phong một tay đề bạt lên tướng lĩnh, mặc dù năng lực xuất chúng, thế nhưng từ trước đến nay kiêu căng vô lễ, lúc trước trẫm đã từng sai hắn thống lĩnh thuỷ quân Trường Giang, nhưng mà khi trầm nam tuần thị sát, người này cùng dám trước mặt mọi người chỉ trích quân chính của ta, bởi vậy ta mới giáng hắn xuống Lư Châu. "
Ta cung kính nói :
"Phụ hoàng, hiện tại ba nước Hán Tề Tấn vẫn nhìn đại Khang chằm chằm như hổ đói, tình thế Yên quốc bên ta mới vừa ổn định, phòng tuyến Trường Giang không được phép thất bại, Phó Thiên Hiến mặc dù kiêu căng nhưng trong quân đại Khang đối với người này cực kỳ tôn sùng, lĩnh quân tác chiến quả thực hắn có mặt độc đáo, dưới tình hình trước mắt sử dụng nhân tài không thể so đo tính toán như thế được, phụ hoàng sao không suy nghĩ thêm thử xem. "
Hâm Đức Hoàng gật đầu nói :
"Mọi chuyên của Đại Khang ta đã không muốn hỏi đến nữa, con muốn làm gì thì cứ làm như thế đi!"
Trong lòng ta đại hỉ, xem ra Hâm Đức Hoàng quả nhiên có tâm thoái vị nhượng hiền, có sự trợ giúp của ông ta đối phó với Tả Trục Lưu có thể nói là nắm chắc .
Ta lại nói :
"Long Tương quân Đóng ở Khang đô vẫn nằm trong tay khống chế của cha con Tả thị, nếu chúng ta xuất thủ đối phó Tả Trục Lưu, sợ rằng Tả Đông Tường sẽ lập tức phát động phản loạn. "
Hâm Đức Hoàng thở dài :
"Ta vẫn đang lo lắng chuyện này, nhân số của Long Tương quân mặc dù không nhiều nhưng tất cả đều là tinh anh của tập đoàn Tả thị. Một khi phát sinh biến loạn sẽ trực tiếp uy hiếp đến an toàn của hoàng thành, con có biện pháp tốt nào không?"
Ta kiên quyết nói :
"Bắt giặc phải bắt vương trước, chúng ta phải thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế toàn bộ cha con Tả thị, cùng chế trụ toàn bộ người nhà của tướng lĩnh nòng cốt Long Tương quân, đến lúc đó chúng tất phải quân lính tan rã. "
Hâm Đức Hoàng khen :
"Hay! Quả nhiên diệu kế, cứ dựa theo lời của con mà làm đi!"
Ông ta lại nói :
"Ba ngày sau trẫm sẽ ở trước mặt chúng thần trong triều đem tất cả sự vụ trong triều giao cho con, chờ tính ra được ngày hoàng đạo sẽ cử hành đại điển đăng cơ cho con!"
Trong lòng ta kinh hoàng một trận, tâm nguyên vương vấn trong lòng nhiều năm mắt thấy đã gần thực hiện được rồi, bất kể ta trầm ổn thế nào cũng không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu xuống để che giấu vẻ mặt mừng rỡ như điên của ta, kích động nói :
"Hài nhi đa tạ phụ hoàng!"