Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 470 : Sóng to (1)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Dực vương nặng nề gật đầu nói :



"Nếu như hắn đối với con bất nhân thì con cùng không cần phải tận hiếu với hắn làm gì, vì tương lai của đại Khang cũng buộc lòng phải làm như vậy, con thử nói ra suy nghĩ của mình cho ta nghe thử!"



Ta cứ dựa theo thực tế nói :



"Trên tay con chi có hai nghìn võ sĩ. "



Dực vương nở nụ cười :



"Hai nghìn võ sĩ muốn đối chọi với bốn vạn tinh binh ở Khang đô, trong thiên hạ chỉ có con mới có can đảm lớn như vậy thôi!"



Ta cung kính nói :



"Cho nên Dận Không mới đến xin nhạc phụ đại nhân giúp đỡ. "



Dực vương nói :



"Một vạn ngự lâm quân bên trong hoàng thành đều nằm trong phạm vi thống lĩnh của Khiếu Dương. Khiếu Dương đã thầm tôn sùng con từ lâu, nếu như ta bảo hắn giúp con thì hắn nhất định sẽ theo phân phó của ta mà hành sự!"



Ta quá đỗi vui mừng :



"Nếu như Triệu thống lĩnh mà chịu giúp con thì chuyên này đã thành công hơn phân nửa rồi. "



Dực vương nói :



"Vấn đề then chốt của đoạt cung không chỉ nằm ở trên người của Hâm Đức Hoàng!"



"Còn có Tả Trục Lưu!"



Dực vương gật đầu, ông thấp giọng nói :



"Long Tương quân tổng cộng có ba vạn người, nhánh quân này không được khinh thường, hơn nữa phòng thủ ở cửa thành Khang đô phần lớn nằm trong tay vây cánh của Tả Đông Tường, một khi các ngươi nhận được tin tức thì có thể từ cửa thành cấp tốc tiến vào bên trong thành, đối với chúng ta mà nói đã là một khảo nghiệm không nhỏ rồi. "



Ta thản nhiên cười nói :



"Chuyện này sợ rằng còn phải phiền đến nhạc phụ. "



Dực vương không khỏi cười nói :



"Con còn có chủ ý gì nữa, nói ra ta nghe nghe thử xem. "



Ta mỉm cười nói :
"Có thể khiến cho hắn được an ổn sống ở trên đời này đã là đủ rồi, cuối cùng có một ngày Dận Thao sẽ sẽ biết được thiên mệnh thuộc về ai…"



Trên đời có rất nhiều chuyên cùng khiến người khó có thể dự đoán được, đêm hôm đó ta vẫn chưa trở về nông trang ngoài thành mà ngủ lại trong phủ thái tử, thế nhưng ngay sáng sớm hôm sau Xa Hạo đã qua đây gõ cửa .



Nếu như không phải là chuyên gì đặc biệt khẩn cấp thì y sẽ không liều lĩnh quấy rối giấc ngủ của ta đâu . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Xa Hạo nói :



"Công tử, Viên Thiên Trì đang ở ngoài cửa cầu kiến!"



Ta hơi sửng sốt, tối hôm qua ta mới vừa chia tay với hắn xong, sao mới sáng sớm đã tới tìm ta rồi, không biết lần này hắn đến đây rốt cuộc là vì mục đích gì nữa?



Ta trầm ngâm chốc lát mới nói :



"Huynh mời hắn vào đây đi!"



Xa Hạo đang muốn đi thì ta lại nhắc nhở :



"Huynh lưu ý một chút xem có người theo dõi hắn qua đây hay không. "



"Công tử yên tâm, Xa Hạo biết mà. "



Thần sắc trên khuôn mặt Viên Thiên Trì cực kỳ ngưng trọng, hiển nhiên có chuyên rất quan trọng đã xảy ra. Hắn mới bước vào cửa phòng đã đi thẳng vào vấn đề luôn :



"Thái tử điện hạ, cung nhân (nhân viên làm việc trong cung) phụ trách thanh lý hồ nước ở hoàng cung đã từ trong hồ nước vớt ra được một thi thể, chuyện này đã thượng tấu lên cho hoàng thượng…"



Ta chấn động cả người, trước mắt đột nhiên như bị bao phủ bởi mây mù hắc ám, rõ ràng là ta đã buộc vào một hòn đá rất chắc rồi mà, không nghĩ tới thi thể của Lạc Mịch lại vẫn bị nổi lên trên, quả nhiên là người tính không bằng trời tính, chuyện này lại bị bại lộ ra ngoài nhanh như vậy, trong lòng ta quả thực đã ảo nào đến cực điểm rồi .



Viên Thiên Trì nói :



"Nơi phát hiện thi thể cách chỗ hôm qua thái tử đi vệ sinh không xa. .. "



Những lời này hắn chỉ có nói phân nửa, còn phần ý tứ còn lại đã quá mức rõ ràng rồi, trong lòng hắn nhất định là cho rằng cái chết của Lạc Mịch khó thoát khỏi can hệ tới ta .



Trong đầu ta nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào làm ra quyết đoán được .



Viên Thiên Trì nói :



"Bệ hạ đã sai người tra rõ chuyện này, vừa rồi đã gọi ta vào cung hỏi đêm hôm qua sau khi thái tử rời khỏi Dưỡng Tâm điện đi đi hướng nào. "



"Ngươi nói như thế nào?"