Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 479 : Ẩn tình (1)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Ta cũng biết hy vọng tìm được hài cốt của Bạch Quỹ là cực kỳ bẻ nhỏ, nói như vậy chẳng qua là an ủi Lệ Cơ mà thôi.



Lệ Cơ cầm lấy một bọc đồ đặt vào trong tay ta:



"Đây là điểm tâm của ta và Tư Hầu tự tay làm, chàng mang đến đặt trước phần mộ của cha…"



Nàng lau đi nước mắt nói:



"Hạng Tinh bản tính ác độc, chàng đến Tần quốc cần phải đề phòng bà ta."



Nàng cũng không biết quan hệ giữa ta và Tinh Hậu, cho nên mới nhắc nhở như vậy.



Nhớ tới năm đó Tinh Hậu trù tính hại chết phụ thân của nàng, ta thấp giọng nói:



"Nàng có hận bà ta hay không?"



Lệ Cơ lắc đầu nói:



"Từ sau khi rời khỏi Tần quốc, ta đã quên tất cả, bao gồm cả cừu hận."



Ta không cách nào làm được như Lệ Cơ, ta quên không được mối thù trong lòng, còn có những khuất nhục mà bản thân đã từng phải chịu.



Nửa đêm, ta đi tới Duyệt Vinh cung nơi nhốt Hâm Đức Hoàng, Xa Hạo đích thân phụ trách việc cảnh giới ở đây, nghe được tin tức ta đến, hắn vội vàng đi ra đón.



Ta ngửa đầu nhìn gian phòng phía trước còn sáng ánh đèn, thấp giọng nói:



"Ông ta đã ngủ chưa?"



Xa Hạo gật đầu nói:



"Ngày nào ông ta cùng ngủ rất trễ, tuy nhiên tình huống thân thể cùng không tệ lắm."



Ta không thể không bội phục lực sinh mệnh ngoan cường của Hâm Đức Hoàng, đương nhiên đây cùng là do Chu Độ Hàn chăm sóc được chu đáo.



"Chu thái y đâu?"



"Hiện tại hắn vẫn còn ở bên trong phòng của lão hoàng đế, giúp ông ta châm cứu!"



Ta thản nhiên cười, chậm rãi bước về hướng căn phòng.



Đẩy ra cửa phòng, quả nhiên thấy Chu Độ Hàn đang châm cứu cho Hâm Đức Hoàng, Hâm Đức Hoàng ngồi đối mặt với cửa phòng, ta vừa đi vào trong phòng, lão liền thấy được ta.



Từ trong hai mắt của lão cùng không không thấy được bao nhiêu cừu hận, còn lại cùng chỉ có một loại bi thương không hiểu. Ở trước mặt ta lão chỉ là một kẻ thất bại, hơn nữa lão đã không còn cơ hội để báo thù.



Chu Độ Hàn thu hồi kim châm, hành lễ:



"Thái tử điện hạ, đã trễ thế này còn tới thăm bệ hạ?"



Ta cười nói:



"Nếu như ta không đến, vẫn còn chưa biết Chu thái y đối với phụ hoàng lại dốc lòng như vậy đâu?"



Chu Độ Hàn nói:



"Chiếu cố bệ hạ chính là bản phận của người làm thần tử!"



Ta mỉm cười gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói:



"Trời đã tối rồi, Chu thái y cứ về nghỉ ngơi trước đi."



Lúc này Chu Độ Hàn mới đứng dậy đi ra ngoài, Xa Hạo từ bên ngoài đóng cửa lại.



Tiếng đóng cửa nặng nề làm cho Hâm Đức Hoàng nhịn không được run lên, lão nhìn sang ta, trong ánh mắt đục ngầu hiện ra vẻ sợ hãi cực độ.



Ta mỉm cười ngồi xuống đối diện lão:



"Đã rất lâu rồi hai người chúng ta chưa tiếp cận nhau như thế này!"



Hâm Đức Hoàng đã già, đó là cái già của nội tâm, ta đột nhiên có loại cảm giác cường liệt. Hiện tại lão chỉ là một phế nhân, một lão già đang hấp hối.



Nhìn dáng vẻ già nua của lão, cừu hận của ta đối vời lão cùng đã giảm đi vài phần, nhưng ta vẫn không thể nào tha thứ cho lão được.



Hâm Đức Hoàng dùng ngón tay chấm nước trà, viết lên mặt bàn một chữ "Bút" thật to, sau đó ngẩng đầu nhìn ta.



Ta gật đầu, gọi Xa Hạo mang đến giấy bút cho lão. Bởi vì sợ Hâm Đức Hoàng sẽ viết bậy ra bí mật của ta, từ khi bắt đầu giam lỏng lão ta cùng đã tước đoạt luôn quyền được viết chữ của lão.



Hâm Đức Hoàng viết lên tờ giấy trắng của Tuyên Thành một hàng chữ:



"Nếu ngươi đã chiếm được thiên hạ đại Khang, vì sao còn phải dằn vặt ta? Hãy để ta chết một cách thanh thản đi!"



Ta thở dài nói:




"Làm cái gì? Giám thị ta hả? Lẽ nào hai trăm võ sĩ thủ hạ của ta đều là đồ vô tích sự hay sao?"



Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:



"Nhạc tướng quân yên tâm, về phía thái hậu ta sẽ tự mình đi giao phó."



Lúc này một tướng lĩnh hoảng hốt chạy đến, thở hồng hộc nói:



"Nhạc tướng quân! Việc lớn không tốt…"



Nhạc Cánh Trì cả giận nói:



"Đồ khốn, nơi thái tử nghỉ ngơi, đâu phải là chỗ ngươi có thể tùy tiện xông vào?"



Đường Muội đi theo phía sau tên tướng lĩnh kia, tiến đến nói:



"Là ta bảo hắn vào!"



Tướng lĩnh khàn giọng nói:



"Mấy nghìn người đang vây quanh kho lương tại Bắc Môn, muốn xông vào cướp lương, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm đuốc, tuyên bố... Nếu không để cho bọn họ đi vào, họ sẽ phóng hỏa đốt kho thóc…"



Nhạc Cánh Trì không khỏi biến sắc, cuống quít lên nói:



"Thái tử điện hạ, tình huống khẩn cấp, hạ quan xin cáo lui trước!"



Ta gật đầu.



Nhạc Cánh Trì đi rồi, ta nói với Đường Muội:



"Gọi A Đông đi, chúng ta cùng đi qua xem."



Ba người chúng ta tới kho lương Bắc Môn, thấy bách tính tụ tập đông nghịt ở phía trước, trong tay mỗi người cùng cầm đuốc, khiến cho Bắc Môn kho lương Loan Dương bị tắc nghẽn.



Mấy nghìn binh lính tay kéo cung nhắm vào những bách tính này.



Nhạc Cánh Trì đứng ở chỗ cao, gương mặt trở nên xanh đen.



Ta cùng Đường Muội, A Đông bởi vì đứng ở một nơi bí mật gần đó nên hắn cũng không thấy chúng ta.



Đường Muội thấp giọng nói:



"Công tử nên nhanh chóng ngăn cản hắn, bằng không lấy tính tình của người này nhất định sẽ lạm sát người vô tội."



Ta gật đầu, lúc trước Nhạc Cánh Trì không để ý tới hơn mười vạn Tần Quân, huống chi đây chỉ là mấy nghìn bách tính. Tuy nhiên ta cùng không ngăn cản ý nghĩ của Nhạc Cánh Trì, mấy nghìn nạn dân này người người tay cầm đuốc, một khi cục diện khống chế không được, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.



Từ vị trí của ta có thể thấy rõ ràng vẻ mặt biến hóa của Nhạc Cánh Trì, hắn do dự rất nhiều thủy chung vẫn không dám hạ lệnh bắn chết bách tính, số bách tính kia càng kêu gào càng điên cuồng, trong đó có mấy người còn định phá tan bức tường quan binh để xông lên.



Tình huống nếu như cứ để tiếp tục phát triển, cục diện sẽ trở nên không thể vàn hồi, ta chậm rãi đi về phía Nhạc Cánh Trì.



Nhạc Cánh Trì thấy ta, vội vàng chạy qua đón:



"Thái tử điện hạ, ngài không ở lại dịch quán nghỉ ngơi sao, đến đây làm gì?"



A Đông lạnh lùng nói:



"Ở đây hỗn loạn thành thế này, thái tử làm sao có thể ngủ được?"



Nhạc Cánh Trì cười khổ nói:



"Thái tử điện hạ, những điêu dân này thật sự là quá đáng giận. Ngông cuồng tính cướp đoạt kho lương Đại Tần."



Ta mặt không đổi sắc nói:



"Dựa theo luật pháp đại Tần, người cướp đoạt kho lương quốc gia phải bị tội gì?"



"Phải trảm!"



Nhạc Cánh Trì nói xong, trên mặt có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ:



"Thái tử điện hạ có điều không biết, những điêu dân này không biết lấy từ đâu ra lửa với dầu, hiện tại đã vây quanh tường vây của kho lương, trên người họ cùng vẽ loạn mấy thứ này, nếu như phát sinh xung đột, những điêu dân này nhất định sẽ liều lĩnh nhảy vào kho lương. Tính mệnh của họ thì nhỏ, nếu kho lương Đại Tần bởi vậy mà bị hủy, hạ quan cho dù bồi tính mệnh của cả nhà cùng không cách nào chuộc tội."



Thảo nào Nhạc Cánh Trì đến hiện tại vẫn không dám hạ lệnh bắn tên, nguyên lai là sợ ném chuột vỡ đồ. Rất sợ những nạn dân này gây nên hoả hoạn.



Trong số bách tính có người lớn tiếng kêu lên:



"Tất cả đám tham quan ô lại này đều có cùng ý tưởng đen tối, nói cái gì mở kho lương cứu trợ thiên tai, bách tính chúng ta sống ngay bên cạnh kho lương còn chết đói, huống chi những người khác? Hôm nay chúng ta mặc kệ, dù sao đều phải chết, không bằng làm ma no còn tốt hơn!"



Những lời này vừa nói xong, nhất thời khiến cho mọi người đều cộng hưởng ào lên, dân chúng càng phẫn nộ hơn, có mấy người đã dẫn đầu xông về hướng kho lương.