Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 488 : Báo oán (2)

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Những võ sĩ thấy ta đang đi tới. mỗi một người đều sợ hãi cúi đầu xuống, không có lệnh của ta mà tự V hành động, tội quả thật là không nhẹ.



Ta u ám nhìn lướt qua bọn họ. lạnh lùng nói:



"Toàn bộ lui ra cho ta. ai dám tiếp tục ờ tại chồ này. xử hắn trọng tội!"



Xa Hạo thấy ta thật sự nồi giận. Cuống quít lớn tiếng nói:



"Thái tử nói các ngươi có nghe hay không? Còn không mau trở vẻ!"



Những vố sĩ nàv vội vàng chạy Iềa ngoài thành. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



Ta đi vào trong Tà phủ. đi đến phòng khách thấy mấy người bị thương đang nẳm trên mặt đất. Tã có vài người của Tà phủ đang sợ hãi trốn trong góc. thấy Tả Ngọc Di vào. cuống quít vọt lẻn nói:



"Tiểu thư... khòngnẻn vào..."



Đi vào phòng khách, ta thấy Tả Đông Tường toàn thản là máu. Bị hơn mười tên võ sĩ vây xung quanh. Thân thể bởi vì đau đớn mà không ngừng run lẻn. dường như bất cứ lúc nào cũng có thê té ngã trên mặt đất.



Tử Ngưng đang giương cung, mũi tên nhắm ngay ngực của Tả Đông Tường, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát khí.



Ta phẫn nộ quát:



"Dưng tay!"Lúc ta vừa nói xong là mũi tẻn đã rời khỏi cung. Sức lực trong người Tà Đông Tường đă cạn kiệt từ lảu. lắv đâu ra sức mà phản khàng chứ? Hắn nhắm hai mắt lại. yên lặng chờ mũi tên xuyên tim.



Trong đại sảnh vang lẻn tiếng thét bi thảm chói tay của Tã Ngọc Di.



Xa Hạo giống như một cơn gió vọt tới. giơ kiếm chém xuống mũi tên đang bay tới chồ Tả Đông Tường, mũi tên liền cong vẹo rơi xuông đắtẾ



Tử Ngưng một kích không trúng, liên lấy ra một mũi tên chuản bị bắn lần nữa.



Ta xông lẻn nắm lấy cồ tay của nàng, lớn tiếng nói: "Dừng tay!"



Tử Ngưng rưng rưng nước mằt. nói:



"Ngươi buông ĩa ra! Hôm nay ta nhắt định phải giết tên hồn trướng Tà Đông Tường



V



này!"



"Buông ra!"



Tử Ngưng gần như điên cuồng hét lẻn.



Ta chậm Iềăi lắc đầu. kiên quyết nói:



"Ta quyết không cho phép bắt cứ ai động đến hắn!"



Tử Ngưng dùng cắn cắn môTanh đào. hai hàng nước mắt chảy xuống, nàng gằn từng chữ



một:



"Long Dặn Không, ta nhìn nhầm ngươi iễồỊ Dặt Trằn nhìn nhầm ngươi rồiể.." Nàng vùng tay khỏi tay ta. xoay người rời khỏi.



Ta đang định đuồi theo nàng nhưng thấy nàng đang rắt kích động, cho dù là ta giải thích nhưng chưa chắc nàng đă nghe lọt taỊ cứ đẻ nàng bình tinh lại rồi nói tiếp.



Phía sau một lằn nữa vang lẻn tiếng Tả Ngọc Di. Tà Đông Tường không thể nào chịu nồi nữa nên đă ngã trên mặt đất.



Ta bảo Xa Hạo đi tìm đại phu. biết được Tả Đông Tường chi bị thương ngoài da, không nguy hiẻm tới tính mãng, lúc này mới vẻn lòng, ta và Xa Hạo rời khỏi Tả phủ. đi đến nông trường.



Linh vị của Khâu Dặt Trằn đă được bố trí ồn thỏa từ lảu, Tử Ngưng và hắn mặc dù không có thành thản, thế nhưng từ lảu đã thành thản, hiện giờ nàng đang lắv thản phận vợ của hắn mà xử lý tang sự.



Lúc ta đi tới linh đường. Tử Ngưng đă đồi sang một thản V phục màu tiềắng. khuôn mặt tiều tụy đang canh giữ trước linh cừuệ



- Hội tụ đám mê Tìĩạch Chương Ngư



Sau khi ta dân hương cho Khâu Dặt TrẳiỊ liền yên lặng đi tới bên cạnh Tử Ngưng. Tử Ngưng lạnh lùng đưa mắt nhìn sang nơi khác, căn bản không muốn nhìn ta.



Xa Hạo bào mọi người lui ra, bên trong chi còn lại ĩa và Tử Ngưng.



Ta thắp giọng nói:



Tử Ngưng lạnh lùng cắt đứt lời ta nói:



"Ngươi không cần giải thích với ta cía gì. ta sẽ không tin bắt cứ gì ngươi nói nừa? Có cái gì muốn nói thi sau này cứ đi tìm Dặt Trân mà nói..."



Nhắc tới Khâu Dặt Trần, trong lòng ta cực kỳ đau đớĩỊ một lằn nữa rơi nước mắt.. Tachán nản nói:



"Dặn Không kiếp này hay kiếp sau đều không quên ân đức cùa Dặt Trần huynh."



Từ Ngưng chậm rãi lắc đầu nói:
"Phần lề vật này của Tả cô nương quá mức trân quý."



Lúc chủng ta nói chuyện thì Xa Hạo đã yên lặng kiếm tra qua tất cả thức ăn và rượu một lần đế chắc chắn là không có độc.



Tả Ngọc Di thò dài một hoi, nói:



Không nghi tói thái tử điện hạ cùng có lúc phiền não!"



Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Xa Hạo một chút, trong ánh mắt lộ ra sự bất mãn khi Xa Hạo vẫn còn đứng đó.



Ta cười nói: Đúng vậy, chi có khi ta leo lên vị trí này, ta mói biết minh đã mất đi rất nhiều thứ."



Tả Ngọc Di bưng chén rượu lên kính ta, nói:



"Ngọc Di lấy chén rượu nhạt này đế cảm tạ ân đức của thái tử điện hạ dành cho huynh muội chủng ta."



Ta mim cười nói:



"Tả cô nương không cần khách khí vói ta, việc của lệnh tôn, không hề có liên hệ gì vói các ngươi, ta cùng không phải là người không biết phân biệt tôt xấu, sẽ không làm hại nhừng nươời vô tội."



Nhắc tói Tả Trục Lưu, Tả Ngọc Di nhịn không được buồn bã.



Xa Hạo và nhừng võ sĩ đã yên lặng lui ra phía xa.



Tả Ngọc Di nói:



"Có rất nhiều viêc không phải là chính minh có thế lựa chọn, lúc trước Ngọc Di cùng đã làm nhiều việc sai tráu..ế"



Nàng lại bưng lên một chén rượu, nói:



"Lúc trước Ngọc Di nhiều lần nhắm vào thái tử, xin thái tử dừng phiền lòng."



Ta cùng nàng cụng chén rượu, uống cạn, nói:



"Việc đó đã qua từ lâu, Tả cô nương còn nhắc lại làm gì?"



Tả Ngọc Di lắc đầu nói:



"Ngọc Di lúc trước từng nhục mạ thái tử, không ngờ thái từ lại rất rộng lượng, bỏ qua nhừng chuyện trước kia. Hon nừa lần này còn cứu đại ca cùa ta, xin nhận một lạy của Ngọc Di!"



Nàng đang định quỳ xuống thì ta đã nhanh chóng đờ nàng dậy, nhưng khi nâng ta dùng sức hoi nhiều nên Tả Ngọc Di mất thăng bằng, ngã nhào vào tmg người ta.



Mặt nàng đỏ bừng, nhanh chóng đứng dậy, nói:



Thái tử điện hạ, Ngọc Di mạo phạm, xin thái tử đừng đế ý..."



Đôi mắt xin đẹp của nàng toát ra vô hạn tinh ý, có lẽ là do chén rượu gây nên, trong lòng ta loạn một hồi, thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy nằm trong ngực minh, ta nhịn không được cuôi đầu nhìn xuống, nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môTanh đào của nàng một cái.



Thân thế mềm mại của Tả Ngọc Di rung lên, thân thế vốn đã đứng lên lại mềm nhũng, một lần nừa ngã vào lòng ta,, từ trong chiếc cố áo rộng của nàng, có thế rõ ràng bộ ngực trắng tuyết mê người của nàng đang liên tục phập phồng, hiến nhiên là đang vô cùng kích động.



Đôi mắt của Tả Ngọc Di khép hờ lại, trong hai mắt đột nhiên xuất hiện hai giọt nước mắt trong suốt, trong lòng ta ngơ ngác, ta sợ hành động vừa rồi của ta mạo phạm nàng, ta yên lặng buôn thân thế nàng ra, thấp giọng nói:



"Xin lỗi, ta nhất thòi không không chế dược, xin Tả cô nương dừng trách.."



Không ngờ Tả Ngọc Di lại trò tay ôm lấy cổ ta, run giọng nói:



"Ta luôn luôn hận ngươi, từ lúc ngươi chọn phi, ngươi chọn Sỡ nhi mà không chọn ta, ta liền bắt đầu hận ngươi, thế nhưng ta càng hận ngươi, ta lại càng không thế nào quên ngươi..."



Nàng nói xong liền khóc nức nở.



Ta rất xúc động, không ngờ là sâu trong nội tâm của Tả Ngọc Di lại quan tâm tói ta như vậy.



Nàng nói xong liền khóc nức nở.



Ta rất xúc động, không ngờ là sâu trong nội tâm của Tả Ngọc Di lại quan tâm tói ta như vậy.



Ta ôm lấy thân thế mềm mại của nàng, Tả Ngọc Di xấu hố kề sát tai ta, dịu dàng nói:



"Đêm nay cho du bất cứ việc gì ta cùng không thế đế ngươi đi, ngươi đã vứt bỏ ta một lần, ta không cho phép ngươi vứt bỏ ta một lần nữa..."



Đi tói căn tiêu lâu của Tả Ngọc Di, ta trò tay đóng cừa lại, Xa Hạo cà nhừng võ sĩ sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, vì thế rất biết điều lui ra bên ngoài.



Tả Ngọc Di rất xấu hổ, nhưng trên mặt tinh ý dạt dào, ta kéo nàng lại gần ta, lúc đến bên cạnh ta, thân thế của nàng đột nhiên xoay tròn, bộ quần áo màu trắng trên người nàng từ từ tuột xuống, đường lộ ra một thân thế xinh đẹp và nhừng đường cong lả lướt trước mặt ta.



Ta xông lên, ôm lấy thân thế mềm mại của nàng vào lòng.



Tả Ngọc Di ôn nhu nói:



"Kỳ thực ta đi tói mộ của Khâu Dật Trần, chủ yếu là vì đế gặp ngươi..."