Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 49 : Hiến kế (1+2+3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


"Mẫu hậu để bệ hạ thân chinh cùng Bạch Quỹ rời kinh đánh giặc, có phải là quá mức mạo hiểm."



Tinh Hậu thản nhiên cười nói:



"Ra chiến trường đánh giặc là Bạch Quỹ, không phải là hoàng thượng, Nguyên Tông chỉ cần ở Nhạn Châu Quan quan sát chiến sự là được, chiến trường cách nơi đó rất xa, không có bất cứ nguy hiểm gì, "



"Mẫu hậu hiểu lầm ý hài nhi rồi, Bạch Quỹ là người giả dối, hắn nhìn ra lo lắng của mẫu hậu, lúc đó mà trở tay khống chế hoàng thượng, ép mẫu hậu, vậy thì cái được không bù đủ cái mất?"



Sau nhiều lần do dự, ta vẫn đem lo lắng trong lòng nói ra.



Tinh Hậu gật đầu:



"Ta đã nghĩ tới, nên mới bảo ngươi đi Bắc cương cùng Nguyên Tông, lấy trí tuệ của ngươi chắc là có thể phát hiện ra mưu gian của Bạch Quỹ."



Ta cung kính nói:



"Hài nhi tất không phụ sự nhờ vả của mẫu hậu."



Trong lòng ta đã hiểu, Tinh Hậu không phải là đột nhiên có ý niệm bảo ta đi Bắc cương, mà là từ lúc Trầm Trì có kiến nghị, nàng đã hình thành ý nghĩ này, chỉ là mượn cơ hội Yến Lâm mở miệng mà thôi.



Tinh Hậu nói:



"Lần này Lâm Nhi sẽ cùng đại quân lên bắc, sau khi qua Tùng Giang thành là có thể vào biên giới Cao Ly."



Ta ngạc nhiên nói:



"Cái gì?"



Nhưng ta lập tức hiểu rõ, Tinh Hậu muốn dùng Yến Lâm đổi lấy sự hòa bình với Cao Ly, khi khai chiến với Đông Hồ, thì cùng Cao Ly ở phía sau giáp công.



Tinh Hậu nói:



"Việc đại hôn của Lâm nhi đã được Nguyên Tông cho phép, việc này đại cục đã định, ngươi tốt nhất là thu tay nếu như ở trên đường giở trò, ta sẽ không tha cho ngươi!"



Nàng lại nói:



"Ngươi lần này phụ trách đưa Lâm nhi tới Cao Ly, không được phép có sai sót!"



Ta buồn bã gật đầu, nhớ tới số phận của Yến Lâm, trong lòng ta uể oải tới cực điểm.



Tinh Hậu phất tay áo nói:



"Ngươi trở về chuẩn bị cho tốt, lần tới Bắc cương này quan hệ trọng đại, chớ làm cho ta thất vọng!"



Trên đường đi, đầu óc của ta tràn ngập ánh mắt u oán của Yến Lâm, trong lòng toàn là sự bứt rứt, Yến Lâm tính tình cương liệt, nếu như nàng tìm đường chết, thì cả đời ta sẽ không thể tha thứ cho mình.



Dựa theo lời của Tinh Hậu, Yến Nguyên Tông không có bất cứ dị nghị nào với đề nghị này, ta không cách nào hiểu được chuyện này, lấy tình cảm khác thường của Yến Nguyên Tông với Yến Lâm, lẽ nào hắn giương mắt thờ ơ? Có lẽ chỉ có Yến Nguyên Tông mới có thể giải được câu hỏi này.



Ta mất hồn mất vía trở lại Phong Lâm Các, tất cả mọi người đều nhận ra tâm tình của ta không tốt, nên không có tới quấy rầy ta.



Ta yên lặng ngồi ở trong thư phòng, lấy ra bản đồ mà Long Dận Cơ lưu lại, ngưng thần nhìn núi sông ngang dọc rất lâu.



Từ khi Trầm Trì trở lại Tần đô, sự bất hòa của ta với nàng tăng lên rất nhiều, với lại tới hôm nay cũng không tiết lộ cho ta nhiều tin tức, Yến Nguyên Tông thân chinh, Bạch Quỹ bắc thượng, Yến Lâm xa giá.



Một loạt chuyện tình tới hôm nay, ta mới phát hiện nó toàn bao trùm lấy Bạch Quỹ, Yến Nguyên Tông chỉ như một con mồi, Yến Lâm trở thành tặng phẩm cho đồng minh, mà ta lại bị đẩy tới một nơi xa lắc...



Ánh trăng như sương, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên thư án, để lại những hình ảnh loang lổ, lần đầu tiên ta thấy mình bất lực. Tinh Hậu và Trầm Trì không thể nghi ngờ đã tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch đối phó với Bạch Quỹ, bước tiếp theo họ còn làm những gì nữa?



Cửa phòng nhẹ động, Thải Tuyết và Dao Như cùng nhau đi đến, một người thì cầm khăn mặt, một người thì bưng khay cơm tới.



Dao Như bệnh lâu mới khỏi, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, Thải Tuyết thì chân bị bỏng, nhìn ta với ánh mắt vô cùng quan tâm.



Ta ân cần nói:



"Thân thể các nàng còn chưa khỏi, tại sao lại làm những việc này?"



Dao Như dịu dàng cười nói:



"Dao Như nếu như cứ nằm ở trên giường, sớm muộn cũng bị nhàn nhã làm chết."



Thải Tuyết nhẹ giọng nói:



"Trần tiên sinh đã tới lâu rồi, đang ở trong phòng nói chuyện với Tôn tiên sinh..."



Ta vui vẻ nói:



"Mau mời bọn họ vào đi!"



Mê cục trước mắt ta, có lẽ chỉ có Trần Tử Tô mới có thể phá giải.



Tôn Tam Phân và Trần Tử Tô đi tới thư phòng, ta cuống quít đứng lên đón chào, Thải Tuyết và Dao Như biết ý, lui ra ngoài.



Tôn Tam Phân thấy bản đồ trên bàn, lông mày hoa râm khẽ nhếch lên.



Trần Tử Tô nói:



"Nghe nói Bình vương tự nhốt mình trong phòng từ trưa tới giờ, Tử Tô đặc biệt tới thăm!"



Ta cười nói:



"Không biết là ai nhanh mồm tới như vậy."



Tôn Tam Phân nói:



"Là lão hủ bảo Đường Muội mời Trần tiên sinh tới!"



Ta cười lắc đầu nói:



"Tôn tiên sinh quả nhiên bốc thuốc đúng bệnh."



Trần Tử Tô mỉm cười nói:



"Không biết công tử có tâm bệnh gì."



Ta bùi ngùi ca thán, đem chuyện ở trong cung nói lại một lần.



Lúc này mọi người mới biết được chuyện ta phải cùng Yến Nguyên Tông đi Bắc cương đốc chiến, Tôn Tam Phân lớn tiếng nói:



"Buồn cười! Bình vương là Đại Khang hoàng tử, Tần quốc và Đông Hồ phát sinh chiến sự, có liên quan gì tới người?"



Trần Tử Tô nhíu chặt hai hàng lông mày, một lát mới nói:



"Tinh Hậu muốn đối phó với Bạch Quỹ, Yến Nguyên Tông chỉ là một con cờ mà thôi, Bình vương điện hạ hình như lần này giống như bị dẫn ra pháp trường..."



Hắn dừng lại một chút nói:



"Tinh Hậu phái Bình vương điện hạ đi, chỉ sợ không đơn giản như vậy..."



Ta cười khổ nói:



"Nàng nói muốn ta giúp Yến Nguyên Tông phá giải mưu gian của Bạch Quỹ, chỉ là một cái cớ mà thôi."



Tôn Tam Phân nói:



"Tinh Hậu sai công tử đi Bắc cương có phải là có quan hệ với chuyện của Cửu công chúa đi Cao Ly?"



Hắn đối với chuyện của ta và Yến Lâm thì biết rõ, nên mới hỏi câu này.



Ta xấu hổ ho khan một tiếng nói:
Nghi thức tế tự cũng qua đi, khi nàng đi qua ta, đột nhiên dừng lại, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn thẳng ta, từ trong ánh mắt của nàng ta nhận ra được một tình yêu khắc cốt minh tâm và sự u oán. Ta không tự chủ được cúi đầu xuống, nàng đem toàn bộ tình cảm và hi vọng ký thác và trên người của ta, vậy mà ta lại làm cho nàng thất vọng và đau lòng.



Yến Lâm ở trong một biệt viện của Thái Miếu, một đêm này nàng muốn làm bạn với Thanh Đăng Cổ Phật, ta nhìn ánh đèn cửa số của nàng, trông có vẻ ảm đạm và thê lương.



Ta do dự nhưng vẫn không dám tới cư xá của Yến Lâm, Hứa công công chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh ta, thấp giọng nói: "Bình Vương điện hạ, thái hậu mời người qua đó!"



Ta gật đầu theo hắn đi tới biệt viện, Tinh Hậu mặc một chiếc trường bào màu xám, đang quỳ trên bồ đoàn, khuôn mặt bị che lấp bởi ánh đèn mở ảo, làm cho nàng càng trở nên thần bí.



Nàng tuy rằng ở ngay trước mặt của ta, nhưng ta cảm thấy, nàng cách xa ta như cách xa một thế giới.



Ta yên lặng quỳ gối ở bên cạnh nàng, nhìn ánh nến biến ảo trên tường, mà nội tâm ta cũng tuôn trào hừng hực.



"Có từng thấy qua hoàng thượng không?"



Ta lắc đầu.



Tinh Hậu nói:



"Càng gần đại hôi của Yến Lâm, ta thấy nó biểu hiện càng không tốt, dường như càng lúc càng bất an."



Ta biết nàng ám chỉ cái gì, nên thấp giọng nói:



"Hay là hoàng thượng từ khi thành hôn xong đã thay đổi."



Tinh Hậu cười nhạt:



"Không có khả năng! Ta biết tâm ý của nó, lần này Bắc chinh, ngươi phải chú ý Yến Lâm cho ta, không để cho nó làm ra chuyện tình gì hồ đồ."



"Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định sẽ lưu ý nhiều hơn..."



Tinh Hậu lúc này mới đưa ánh mắt chuyển hướng sang ta:



"Trong lòng ngươi có phải là rất hận ta?"



"Hài nhi không dám!"



"Không dám?" Từ đôi mắt đẹp của Tinh Hậu bắn ra hàn quang bức người, nói:



"Ngươi nói như vậy chính là hận ta."



Ta lấy hết dũng khí nhìn vào mắt của nàng thật lau, cho tới khi ánh mắt của nàng dịu đi, Tinh Hậu thở dài nói:



"Ta biết, chẳng những là ngươi, ngay cả Nguyên Tông, Yến Lâm đều hận ta..."



Nàng chậm rãi từ trên bồ đoàn đứng dậy:



"Ta đem Yến Lâm gả tới Cao Ly, không phải là vì ngươi đâu!"



Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, lại càng làm tôn thêm những nét hoàn mỹ trên cơ thể nàng, nàng ngẩng đầu lên, si ngốc vầng trăng phía xa xa:



"Ta không thể cho ... Nguyên Tông có sự huyễn tưởng gì nữa. "



Tinh Hậu nói xong liền trầm mặc, nàng phảng phất như hoàn toàn chìm đắm ở trong ánh trăng mỹ lệ, hồi lâu mới nói:



"Lần này nếu có bất luận sai lầm gì, chỉ sợ ta không còn cơ hội trở mình."



Tinh Hậu nói xong liền xoay người rời đi, để lại ta ở trong phật đường vắng vẻ.



Ta nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng rời đi, trong nội tâm bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác xa lạ khó nói, ta đột nhiên minh bạch, những chuyện trong quá khứ của nàng, đã hoàn toàn chấm dứt.



Địa vị và tác dụng của ta từ khi có Trầm Trì xuất hiện, đã trở nên cực kỳ nhỏ bé, đối với Tinh Hậu mà nói, đã là một nhân vật vô dụng, ta vốn muốn nhắc nhở nàng về chuyện Yến Hưng Khải, nhưng mà lại thôi, bí mật này phải tới lúc mấu chốt mới công bố ra ngoài.



Ta đang chuẩn bị rời đi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hóa ra là Lệ Cơ đi tới nơi này, ta không kìm lòng được ho khan một tiếng, nàng nhìn ta thấp giọng nói: "Dận Không?"



Ta gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài một chút, hai cung nữ cầm đèn đứng chờ ở chỗ bậc cửa, các nàng không nghe thấy tiếng nói của Lệ Cơ.



Ta cung kính hướng Lệ Cơ hành lễ nói:



"Dận Không xin được cáo lui trước..."



"Ngươi lưu lại! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!"



Lệ Cơ thấp giọng nói, nàng có lẽ là sợ người ta phát giác, nên xoay người đi ra ngoài, cho khoảng cách xa thêm một chút.



"Thái hậu vừa rời đi không lâu."



Ta hướng nàng ám chỉ nói.



Lệ Cơ gật đầu, cầm đèn Hệ thống cấm nói bậyg trong tay thổi tắt, trong phật đường nhất thời ảm đạm đi, trong nội tâm ta cực kỳ bất an. Từ khi cùng nàng phát sinh chuyện kia, thì đây là lần đầu tiên ở chung một nơi với nàng, đêm khuya thanh vắng, nếu để cho người khác biết chúng ta cô nam quả nữ ở chung nơi này, chỉ sợ sẽ có giải thích.



Lệ Cơ thấp giọng nói:



"Nghe nói ngươi phải theo Hoàng thượng tới Bắc cương?"



"Hoàng hậu yên tâm, Dận Không nhất định sẽ chiếu cố tốt cho hoàng thượng."



Lệ Cơ cả giận nói:



"Sống chết của hắn thì có liên quan gì tới ta?"



Ta ngượng ngùng ngậm miệng lại.



Lệ Cơ nói:



"Ta muốn cầu ngươi một việc..." Nàng nhìn ta, nói: "Chiếu cố tốt cho cha ta, ngàn vạn lần đừng để cho người bị kẻ gian làm hại."



Trong lòng ta rùng mình, Lệ Cơ hiển nhiên đã biết được chủ ý của Tinh Hậu và Yến Nguyên Tông đi bắc cương, ta đành nói:



"Bạch đại tướng quân thống suất thiên quân, đến lúc đó sợ rằng người cần chiếu cố là thần mới đúng..."



Lệ Cơ dùng đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:



"Dận Không! Ngươi chẳng lẽ không nói thật với ta được nửa câu hay sao?"



Trong lòng ta run lên, đã thấy đôi mắt đẹp của Lệ Cơ nhộn nhạo nàng nhẹ giọng nói:



"Ta tuy rằng gia nhập Hoàng cung không lâu, nhưng cũng nhìn ra được chỗ vi diệu, cha ta lần này viễn chinh, sợ rằng dữ nhiều lành ít."



Nàng lại đi về phía trước một bước, ép ta đến góc tối, nói:



"Đáp ứng ta, chiếu cố cho cha ta!"



Ta nhìn khuôn mặt đắm say lòng người của nàng, rốt cục gật đầu.



Ánh mắt Lệ Cơ tràn đầy nhu tình, nàng ôn nhu dặn dò:



"Ngươi cũng phải cẩn thận, thái hậu để đối phó được cha ta, sẽ không tiếc bất cứ giá nào đâu."



Đôi mắt nàng chậm rãi nhắm lại, nhẹ giọng nói:



"Nếu không phải ngươi khơi dậy khát vọng trong ta, thì có lẽ ta đã sớm không còn trên đời này nữa... Ngươi có thể hôn ta một lần không?"



Ta nhìn khuôn mặt đẹp thê mỹ của nàng, đột nhiên ôm vào trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực, trong bóng chúng ta điên cuồng lần tìm vị trí đôi môi, nước mắt của Lệ Cơ chảy ra.



"Đáp ứng ta, nhất định phải sống trở về..."



Cho tới khi Lệ Cơ rời đi, những câu này vẫn quanh quẩn trong óc của ta.