Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 490 : Cân nhắc
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Trần Tử Tổ mim cười nói:
Mặc dù Hứa tướng quốc và Cao Quang Viễn không họp nhau, nhưng hai người bọn họ cùng hiếu rất rõ đôi phương. Ban đầu không phải Thái Tử nhìn vào quan hệ giừa hai người này, khéo léo sắp xếp bọn họ đến chức vị thích họp."
Ta gật đầu cười, Trần Tử Tổ có rất nhiều suy nghi cùng tinh cờ trùng họp vói ta. Khoảng thòi gian này tâm tình ta thật sự quá kém, rất nhiều chuyện không có thòi gian suy nghĩ, cùng không muôn nghi, hoi có vẻ thuận theo tự nhiên.
Trần Tử Tô nói:
" Có phải Thái tử đã quết định đi Yên quốc, tự minh xử lý chuyện Tiêu tướng quân?"
Ta thò dài nói:
" Ta và Tiêu đại ca làm bạn tâm đầu ý họp, về tinh về lý ta cùng phải đi Yên quốc một chuyến. Hon nừa, chuyện vói Tiêu Tín nên đế ta tự minh thông báo cho thỏa đáng.""
Trần Tử Tô nói:
" Gần đây tâm tinh Thái tử không vui, đi đến Yên quốc thả lỏng tâm tinh cùng tốt. Mặc du giao chiến giừa Tần quốc và Đông Ho đã đến lúc gấp rút nhưng đôi vói chúng ta lại là một cơ hội rất lỏn. Hoàn Nhan tướng quân trân giừ Tần quốc, trên thực tế mười ba vạn tinh binh của Đại Khang đã nắm trong tay hậu phương rộng lớn của Tần quốc. Tần Thái hậu vẫn chưa biết sông chết, cục diện chính trị của Tần quốc lúc này đã loạn thành một đoàn, bất kế là quan lại hay hoàng tộc cùng không có người nào có đủ năng lực đế xoay chuyến tinh thê kết cục thất bại của Tần quốc đã định sẵn. Đông Ho phát động cuộc chiến này CUÔ1 cùng chắc chắn sẽ kết thúc vói kết quả lường bại câu thương. Thực lực của hai bên sẽ khó gượng dậy nối. Bắc Ho và Đại Khang có thế ngồi không thu lọi. Nhưng là..."
Trần Tử Tổ cau mày, lộ ra vẻ lo lắng.
Ta đã đoán được suy nghi của hắn, hắn chắc chắn đang lo lắng Thác Bạt Thuần nhò đó có thế phát triến an toàn.
Ta thấp giọng nói:
" Dưới tinh huống trước mắt, chủng ta rất khó có thế chiếu cố chuyện Ho Bộ. Nếu thực sự Thác Bạt Thuần có bản lãnh đó, hắn sẽ nhân cơ hội thâu tóm Đông Ho, thống nhất Ho Bộ một lần nữa."
Trần Tử Tổ thò dài nói:
"Nếu là như vậy, Thác Bạt Thuần sẽ trờ thành tử địch nguy hiếm nhất của Thái tủ."
Ta gật đầu nói:
" Hai việc không thế đồng thòi làm, vân đề thiết yếu trước mắt của chủng ta là Thông nhất lãnh thố ba nước Khang, Tần, Yên. ơ phía nam chông lại hai nước Tân, Hán, phía bắc lấy Am son làm giói hạn vói Bắc Ho, xác định lại biên giói Đại Khang một lần nừa."
Trần Tử Tô nói:
"Lãnh thố Đông Ho rộng lỏn, Bắc Ho muôn trong thòi gian ngắn đánh chiếm tất cả đất đai cũng không phải chuyện dề. Trong khoảng thòi gian này Thái tử có thế thoải mái nghi ngoi dường sức, tăng tốc mờ rộng."
Ta đồng cảm nói:
"Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Thác Bạt Thuần muôn nhanh chóng thâu tóm Đông Ho chi sợ cũng không dề dàng. Huống chi phía sau Đông Ho còn có Triều Tiên vốn đã rình mò từ lâu."Trần Tử Tổ mim cười nói:
" So vói việc chúng ta nắm được Tần quốc, khó khăn mà Bắc Ho gặp phải 1ÓTI hon nhiều lắm. Nhưng Thác Bạt Thuần cùng là một thế hệ kiêu hùng, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Thâu tóm Đông Ho chi là vân đề thòi gian, về phần Triều Tiên, căn bản sẽ không gây được sóng gió gì lớn cả."
Hắn thấp giọng nói:
" Mặc dù trước mắt là cơ hội giao chiến, nhưng đôi vói Thái tử cùng là thòi gian rồi rãi nhẹ nhàng nhất, sao Thái từ không nhân dịp này nghi ngoi điều dường cho tôt. Kế hoạch về Tần quốc đã được áp dụng, chiến sự dây dưa càng lâu lại càng có lợi cho chủng ta. Tần quốc không thế xem như Yên quốc, lãnh thố quốc gia rộng lỏn, dân cư đông đúc, chi có từng bước xâm chiếm mói là kế sách tôt nhất. Mà Thái từ cùng cần phải có đủ kiên nhẫn, theo đuôi quá trình chiến tranh kéo dài, thực lực của Tần quốc sẽ càng ngày càng trở nên suy yếu, vì thế sự phụ thuộc của bọn họ đôi vói Đại Khang cùng càng ngày càng lớn, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ đã vô hình chung trở thành nước phụ thuộc của Đại Khang. Đến lúc đó, cho du Thái tử không muôn thu lấy Tần quốc, Tần quốc cùng không cách nào ròi khỏi ngài được."
Ta không kim được nhớ tói Tinh Hậu, nếu như không có nàng, ta cùng không thế xâm nhập vào nội bộ Tần quốc thuận lọi như thế, phần đại lề này chính là nàng tặng cho ta.
Trần Tử Tổ thây nét mặt ta u ám, biết ta chắc chắn đang nghi đến chuyện đau buồn, nhẹ giọng khuyên ta:
"Có một số việc Thái tử nên biết buông bỏ. Hiện tại ngài chính là Vương giả của cả vùng lãnh thố này, nếu như vẫn cả ngày đắm chim trong cảm xúc u uất, tuyệt đôi không phải là may mắn của Đại Khang."
Ta lạnh nhạt cười nói:
Dây moi la Trần tiên sinh mà ta cân.
Trần Tử Tổ mim cười nói:
Thái tử đã nghi tói hay chưa? Có lê không chi có người bên cạnh ngài mói thay đối?"
Trong lòng ta rung động, hắn ám chi là chính bản thân ta thay đốỉ, nhưng tại sao ta lại không cảm thấy như thê?
Suy nghi cấn thận lại, mọi chuyện xảy ra trong thòi gian này thực sự rất nhiều, thân phận địa vị đã thay đốỉ, trong tiềm thức ta luôn quy kết nhừng u uất trong lòng là do đủ loại bất hạnh.
Nhưng lòi nói của Trần Tử Tổ đột nhiên nhắc nhò ta, hiện giò ta đã khác xa so vói trước đây, có lẽ do bản thân ta chưa kịp thích ứng loại biến hóa này.
Ta chậm rãi đặt chén trà xuống:
" Xem ra ta nên đi ra ngoài một thòi gian, tạm thòi quên đi nhừng việc bên cạnh đế tim lại chính bản thân minh.
Trần Tử Tô cười nói:
"Từ Tổ tin rằng không lâu sau sẽ lại thấy Thái tử khôi phục dáng vẻ Vương giả hăng hái hào hùng như ngày xưa."
Hắn nhấp một ngụm trà sâm rồi nói tiếp:
"Việc tuyến chọn noi đế xây cung điện mói Thái tử giao cho ta, ta đã tim được người thích họp làm chuyện này."
" Ồ!"
Lúc này ta đã đoán được, người hắn nói đến chắc chắn là Gia Cát Tiếu Liên.
" Thành tựu trên phương diện này của Gia Cát tiên sinh hon xa Tử Tô, ta đã cho người thông báo vói hắn chuyện này, hắn hẳn sẽ không từ chốiế"
Ta cười nói:
"Gia Cát tiên sinh đang giúp ta xây dựng Ky Giáp quân, công sự, tường thành phía bắ Đại Khang và Yên quốc cũng do hắn lên kế hoạch. Ngươi đem chuyện này giao cho hắn, hắn trở lại chắc hẳn sẽ trách ta tham hường thụ mà không muôn phát triển."
Trần Tử Tô cười ha ha nói:
"Dân chủng chú trọng an cư lạc nghiệp, Đế Vương cũng không phải không như thê. Mặc dù hiện giò Thái từ có đông đảo Vương phi, nhưng lại không có ai làm bạn bên cạnh, cả ngày buồn bực không vui. Chờ khi xây dựng xong cung mói, các vị Vương phi có thế sớm chiều làm bạn bên thái tử, lúc đó phiền não của Thái tử hăn là sẽ ít đi rất nhiều."
Lòi của hắn làm ta nhó đến chuyện về Tả Ngọc Di, ta do dự một lát nhưng vẫn nói chuyện này ra: "Trần tiên sinh, ta có chuyện muôn hỏi ý kiến của ngươi."
Trần Tử Tô nói:
" Chuyện này vô cùng đáng ngờ. Tiêu tướng quân đi tuần tra ranh giói, mà tên dần đường lại cùng bị bắn chết. Ta đã điều tra qua nhừng quân sĩ hộ tông Tiêu tướng quân đi tuần tra cùng không có bất ki nghi vân nào. Nhưng toàn bộ sự việc chắc chắn là một âm mưu đã được bày sẵn, đang tiếc tên dần đường đã chết, rất khó có thế tiếp tục lần theo đầu mối này đế điều tra."
Ta gật đầu nói:
" Nhừng ngày này quân đội nội bộ của Yên quốc có phản ứng gì?"
Cao Hàm nói:
" Thái tử điện hạ yên tâm, tất cả đều rất ốn."
Hắn cắn môi, dường như có chuyện muôn nói, suy nghĩ một lát mói tiếp tục:
"Nhừng ngày gần đây trong Yên đô có vài lòi đồn, nghe nói trong số các đại thần và Hoàng tộc có người âm mưu bí mật liên thủ muôn đuôi quân đội Đại Khang đi."
Ta cười lạnh nói:
"Đương nhiên là bọn họ muôn làm như vậy, có điều tra được rốt cuộc là ai không?"
Cao Hàm lắc đầu nói:
"Cha ta đã bắt tay vào điều tra chuyện này nhưng cùng không tra được đầu môi nào, có lê chi là lòi đồn mà thổi."
Ta vồ vai Cao Hàm, đứng dậy nhìn lên bầu tròi đêm đầy sao, ta không đánh mà thắng được lãnh thổ Yên quốc, bề ngoài xem ra rất yên ốn, nhưng thực ra sau lưng vẫn tồn tại đủ loại tai họa ngầm.Tiêu Trân Kỳ chết đi chi sợ chính là một mồi lửa, nếu như ta không nhanh chóng ốn định được tinh hình, sẽ bị đám cựu thần và Hoàng tộc Yên quốc ngo ngoe muôn động, lúc nào cũng có thế vồ đến kia làm khó dề.
Nhừng lòi này của Cao Hàm đã củng cô lòng tin cho ta, sau khi đến Yên quốc, ta sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn uy hiếp bọn họ, khiến bọn họ thu lại mầm mông phản nghịch vừa mói nảy mầm.
Cao Hàm nói:
"Thái tử điện hạ, nghe nói Tiêu Tín tướng quân đến đây đế tiếp nhận vị trí của Tiêu tướng quân, không biết chuyện này có thật hay không?"
Ta gật đầu xoay người lại nói:
" Cao tướng quân nghi thế nào?"
Cao Hàm nói: "Mạt tướng không dám giấu diếm điện hạ, ta nghi Tiêu tướng quân cũng không thích họp vói chức vụ này."
Ta mim cười ngôi xuống một lần nừa nói:
" Nói lý do của ngươi cho ta nghe!"
Cao Hàm nói:
" Ta đã nghe về uy danh và chiến công của Tiêu tướng quân đã lâu, cũng biết hắn là người nối bật nhất của Đại Khang bây giờ. Nhưng ta cũng nghe nói hắn đôi đãi vói thủ hạ lạnh lùng vô tình, làm việc quá mức dựa vào bản thân, chưa bao giờ nghe ý kiến của người khác. Quân đội đóng tại Yên quốc hiện giờ nhìn mặt ngoài thì bình tình như thường, nhưng trong lòng tướng sĩ vẫn lo lắng không yên, nếu đế hắn nắm giừ chức vị Thông soái, dùng thủ đoạn cứng rắn đế quản lý quân đội, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều tướng lình sinh ra lòng oán hận."
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
Khi Tiêu soái còn sông luôn đôi đãi vói tướng sĩ như huynh đệ, làm người khoan dung, sợ rằng thủ hạ đã sớm quen vói tác phong của hắn. Hôm nay Thái tử lại điều một tướng quân có tác phong hoàn toàn khác đến, chi sợ..."
Cao Hàm do dự một lát rồi vẫn nói ra suy nghi trong lòng:
"Chi sợ quân đội đóng tại Yên quốc sẽ nhanh chóng lâm vào cảnh rối loạn."
Ta cười nói:
"Cao tướng quân, theo ý kiến của ngươi, người nào mói thích họp chức vị Thông soái này ?"
Cao Hàm nói:
"Sau khi Tiêu soái chết, Cao Hàm vẫn luôn suy nghi về chuyện này, tác dụng của đại quân đóng ờ biên cảnh Yên Hán không phải tầm thường, vừa cần yên ốn bên trong, lại phải vừng chắc bề ngoài, trách nhiệm vô cùng quan trọng. Thông soái lại phải do người của Đại Khang đảm nhiệm, người này không nhừng phải có năng lực lãnh đạo, còn phải hiếu rõ chuyện nội bộ của Yên quốc, càng cần phải nhân từ độ lượng."
Ta không nhịn được cười lỏn:
"Cao tướng quân cho rằng hiện giò Đại Khang có tướng lình như vậy hay không?"
Cao Hàm gật đầu nói:
"Hoàn Nhan Vương phi là người như vậy, chi tiếc hiện giò nàng lại đang ở Đại Tần."Ta cười nói:
" Năng lực của Tiêu Tín quá rõ ràng, chi tiếc về phưong diện đôi nhân xử thế đúng ra ứìiếu sót rất nhiều."
Ta nhin Cao Hàm nói:
" Vì vậy ra đã sớm quyết định đếngưoi làm phó chức phụ tá cho hắn."
Cao Hàm hoi ngẩn ra, lại đột nhiên quỳ xuống nói:
"Cao Hàm xin Thái tử thu hồi mệnh lệnh."
Ta ngạc nhiên nói:
"Vì sao Cao tướng quân lại nói vậy?"
Cao Hàm nói:
" Cao Hàm không dám giấu diếm Thái tử điện hạ, trước khi Cao Hàm tói nghênh tiếp Thái tử, phụ thân ta đã dặn dò ta, nếu như Thái tử giao cho ta làm phó tướng, nhất định không được đồng ý."
Ta nhíu mày, Cao Quang Viền đúng là cũng có chút bản lính. Chuyện ta bố nhiệm Cao Hàm trừ Trần Tử Tổ ra cũng không còn ai khác biết, không nghi tói hắn lại có thê đoán được.
Ta đờ bả vai Cao Hàm nói:
"Ngươi đứng lên rồi nói tiếp."
Cao Hàm vẫn kiền trì quỳ trên mặt đất nói:
"Mạt tướng tình nguyện anh dùng chiến đấu trên sa trường, cũng không muôn làm người hòa giải trong đại quân đóng tại Yên quốc!"