Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 494 : Trần duyên

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Ta châm nến chiếu sáng cửa động, dưới chân xuất hiện một bậc đá, ta chậm rãi đi xuống. Bước xuống khoảng hai mưoi bậc, CUÔ1 cùng cùng chạm đến nền đất.



Mộ Dung Yên Yên mặc y phục màu xanh biếc nằm co ro trong một góc phòng đá, đang ngủ rất say, khuôn mặt gầy hon rất nhiều, nước mắt trên má vẫn còn chưa khô.



Ta đau lòng, không nghĩ tói sẽ gặp lại nàng trong tinh huống thế này.



Dường như Mộ Dung Yên Yên cảm thấy điều gì, chậm rãi mò đôi mắt ra, thấy cảnh tượng trước mắt liền lộ ra vẻ không thế tin nổi, nước mắt tuôn trào trên mặt: Dận Không..."



Ta vươn tay ra ôm nàng vào lòng.



Mộ Dung Yên Yên vẫn không thế tin được sự thật trước mắt, lấm bấm nói:



"Thật sự là huynh sao?"



" Là ta, thật sự là ta!"



Ta kích động nói.



Ta lo lắng người của Ma môn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, nhẹ giọng nói:



"Muội có thể đi được không?"



Mộ Dung Yên Yên lắc đầu nói:



Không biết Lãnh Cô Huyên đã làm gì ta, hiện giò cả người ta đều không còn chút sức lực, không thế động đậy."



Ta mim cười nói:



"Bà ta đã làm một viêc tốt, cho ta được gặp lại nàng đế an ủi nồi khố tương tư."



Mộ Dung Yên Yên xấu hố nhìn ta. Ta ôm thân thế mềm mại của nàng lên, xoay người bước lên bậc đá.



Cứu Mộ Dung Yên Yên thành công, ta CUÔ1 cùng cùng có thế thò phào nhẹ nhõm. Khi sắp tói cừa ra, ta đột nhiên cảm thấy hoi khác thường, bên trong phòng có đôt đèn dầu nhưng bây giờ đã bị dập tắt. Trong lòng ta âm thầm cảnh giác, ghé vào tai Mộ Dung Yên Yên nói:



"Có gì đó không đúng, muội ờ lại đây chờ ta."



Ta cấn thật đặt Mộ Dung Yên Yên xuống, rút trường đao bên hôn ra, chầm chậm đi về phía của ra.



Thị lực của ta rất tốt, trong bóng tôi vẫn có thế nhìn rõ mọi vật. Từ góc độ của ta, không thấy A Đông và Lang Thứ đâu. Cảm giác của ta trong bóng đêm trở nên nhạy bén khác thường, một tiếng gió rất nhẹ từ bên trái đánh về phía trái tim ta.



Ta lật đao lại, nhanh như chóp ngăn trở lại lại tiếng gió không biết là gì kia.



Trong đêm yên tình, tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên trong trẻo. Đôi phương sử dụng một thanh đoản kiếm, noi đao kiếm chạm nhau bắn ra tia lửa, ánh sáng yếu ớt này đủ đế ta nhìn rõ hình dáng người này.



Người này là một thiếu nừ đeo khăn che mặt, ta nhẹ nhàng lui về phía sau chắn lại lối vào, lạnh lùng "Còn dám tiếp tục cản đường của ta, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"



Cô gái kia ngẩn ra, đoản kiếm ngưng lại không động đậy, nhẹ giọng nói:



" Long Dận Không!"



Nghe được giọng nói của nàng, ta không nhịn được chân động, nàng dì nhiên là Hoàn Tiếu Trác.



Ta mừng rờ nói:



»T* HP / M



liêu ỉ rác!



Cô gái kia nhẹ nhàng lên tiếng chứng thực suy đoán trong lòng ta.



Hoàn Tiếu Trác thu đoản kiếm lại, thấp giọng hỏi:



"Tại sao huynh lại tói đây?"



Ta cười nói:



"Đế sau hãy nói!"



Ta đi tói bên Mộ Dung Yên Yên ôm nàng lên. Lúc này Hoàn Tiếu Trác đã đôt nến lên, trong phòng liền trở nên sáng rõ.



Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác là bạn thân chôn khuê phòng. Khi còn ò Đại Tần, chính Mộ Dung Yên Yên đã cầu xin ta đê Tinh Hậu bỏ qua cho Hoàn thị.



Hoàn Tiếu Trác là tỷ muội tôt nhất của nàng, đến đây cứu nàng cũng là chuyện đương nhiên.



Nhưng mặc dù võ công của nàng không rồi cũng không có khả năng yên lặng không một tiếng động không chế được hai ngườTa Đông và Lang Thứ, chăng lê nàng còn có trợ thủ?



Dường như Hoàn Tiếu Trác đã nhận ra điều thắc mắc của ta, cười thản nhiên:



"Ta còn có một người rất mạnh giúp đờ. Huynh yên tâm, hai tên thuộc hạ của huynh chi bị không chế huyệt đạo, chủng ta cũng không làm bọn họ bị thương."



Mộ Dung Yên Yên vô lực nói:



Đều tại ta mói khiến mọi người phải bôn ba khố cực."



Hoàn Tiếu Trác nhìn ta một lát. Nhẹ giọng nói:



Chúng ta là tỷ muội tốt, không cần phải nói mấy lòi khách sáo làm gì."



Ta cười nói:



"Tốt nhất là chủng ta nên mau chóng ròi khỏi noi này. Nếu không chờ mấy người Lãnh Cô Huyên trờ lại e rằng sẽ rất phiền toái."



Đi ra ngoài cừa, ta nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng A Đông và Lang Thứ đâu.



Hoàn Tiếu Trác nhẹ giọng nói:



"Bọn họ bị điếm huyệt, nằm bên trong gian phòng phía đông. Hai canh giò sau huyệt đạo sẽ tự động giải khai."



Ta thấp giọng nói:



"Làm phiền Đoạn quốc sư thả bọn họ."



Hoàn Tiếu Trác thấy ta xưng hô vói nàng như vậy, lạnh nhạt cười nói:



"Hiện giò ta không phải là quốc sư gì cả, huynh gọi thăng tên ta là được rồi."Trong lòng ta vui vẻ, xem ra cuôi cùng Hoàn Tiếu Trác cũng buông bỏ được ân oán vói Tinh Hậu, tim lại được bản thân minh.



Trước mặt chủng ta đột nhiên xuất hiện ánh đèn, Huyền Anh mặc y phục trắng yên lặng đi tói chồ ta.



Lúc này ta mói biết người giúp đờ mà Hoàn Tiếu Trác nói chính là Huyền Anh, khó trách lại có thế không chế A Đông và Lang thứ mà không gây ra chút tiếng động nào. Võ công của Huyền Anh có thế sánh ngang vói Lãnh Cô Huyên, cao hon rất nhiều so vói mấy bọn A Đông.



Ta mim cười nói:



" Huyền Anh sư phụ, thật đúng là không có duyên thì không gặp lại(nhân sinh hà xử bất tương phùng). Lần trước còn gặp ờ Tần ddô, không nghi tói trong thòi gian ngắn nàng lại đến Tân quốc rồi."



Huyền Anh lạnh nhạt cười nói:



"Bước chân của Thái tử điện hạ cũng không chậm, mà sự can đảm của ngài lại càng khiến Huyền Anh khâm phục."



Ta cười nói:



Không phải là Huyền Anh sư phụ cũng đến Vọng Giang thành rồi sao?



Hoàn Tiếu Trác cười nói:




An xong vài miếng, dường như ông ta mói nhó ra chuyện gì, lấy một bầu rượu từ phía sau ra, ngửa mặt lên uống ừng ực hai ngụm lỏn, dùng tay áo lau rượu vương trên môi, nói:



Thoải mái! Thoải mái! Cuộc sông này đúng là còn rất nhiều thứ làm người ta lưu luyến."



Ong ta đưa bầu rượu về phía ta, cười tủm tim nói:



"Ta ăn cá nướng của ngươi, mòi ngươi uống rượu được chứ?"



Ta hoi ngẩn ra, rõ ràng là ông già này có chuẩn bị mà đến, bây giờ hắn đưa bầu rượu này cho ta, trong đó có cạm bầy gì không?



Ong lão thấy ta không lập tức nhận lấy bầu rượu, nụ cười trên khuôn mắt liền biến mất, lạnh lùng



"Thếnào? Lo lắng trong rượu của ta có độc sao? Hay là chê lão đầu này lôi thôi hèn hạ?"



Vô số suy nghi chuyến xẹt qua trong đầu ta, ông lão này tám chín phần mưòi là người trong Ma môn, chưa biết chừng chính là một trong bôn trường lão như Khúc Chiêu Hiên.



Xem vừa rối hắn không đến đây mà không gây ra chút tiếng động liền biết, võ công của người này hon xa ta. Nếu hắn muôn đôi phó vói ta cũng không cần thiết dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.



Hoàn Tiếu Trác lặng lẽ kéo tay áo ta, ý nói ta nhất định không được uống..



Trong lòng ta quyết định, đưa tay tiếp lấy bầu rượu, mim cười nói:



"Vãn bồi cùng là người thích rượu, lão tiền bôi uống vui vẻ thoái mái như thế đã sớm khơi dậy cơn thèm rượu của ta, vãn bôi cũng muôn nếm thừ bầu rượu ngon này của tiền bôi!"



Ta ngửa đầu lên uống hai ngụm lỏn, chi cảm thấy rượu vào cố họng nhhưng lại không có mùi vị gì, rõ ràng chi là nước lã mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Ong lão cười ha hả, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi:



" Long Dận Không, ngươi đúng là rất có can đảm!"



Ong ta mờ miệng liền gọi tên ta, rõ ràng lần này là đến vì ta.



Ta cười nói:



"Thi ra lão tiền bôi cũng nhận ra tại hạ!"



Ong lão gật đầu nói:



"Có người muôn ta khuyên ngươi trò về, ta vốn muôn ném ngươi xuống sông đế ngươi tự do trôi về lãnh thố quốc gia của mình."



Ta mim cười nói:



"Lão tiền bôi là vị trường lão nào trong Ma môn?"



Ong lão lắc đầu nói:



"Ngươi đừng vội nghe người ngoài nói hươu nói vượn, trong Ma môn làm gì có trường lão chó má nào!"



Ong ta nói chuyện không kiêng kỵ chút nào, nghe cũng rất thủ vị, nhưng ta lại không dám buông lỏng chút nào.



Ong lão cười híp mắt nhìn Hoàn Tiếu Trác nói:



"Nhưng nhìn tiếu tình nhân như hoa như ngọc của ngươi, ném ngươi xuống sông thật cũng hoi tàn nhẫn."



Hoàn Tiếu Trác lạnh lùng nói:



"Nếu như lão bá muôn đôi phó vói Long Dận Không, e rằng phải giết chết ta trước!"



Ông lão cười lớn:



" Ngàn không nên vạn không nên, ta không nên ăn hai con cá nướng của ngươi, sau này ăn đồ của người khác sẽ không thấy ngon miệng.



Ong ta nhìn ta nói:



" Long Dận Không, ta chi muôn khuyên ngươi một câu, chuyện của Ma môn tôt nhất ngươi không nên xen vào, đôi vói ngươi không có điều gì tốt cả."



Ta thò dài nói:



"Tại hạ không muôn làm tiền bôi thất vong, có câu nhận lòi nhờ vả của người thi phải hết lòng hoàn thành, chuyện ta tói Thanh Thục son là do Thu Nguyệt Hàn tiền bôi nhờ vả lúc lâm chung, nếu như Long Dận Không ta đã đáp ứng rồi thì nhất định phải đến."



Ánh mắt ông lão lóe lên, trầm giọng nói:



"Ngươi nói thật cho ta biết, Lục Ngọc giói chi của Phiêu Miều các có phải đang nằm trong tay ngươi khổng?"



Ta ngẩn ra, cư ôi cùng chẫm rãi gật đầu.



Ong lão thờ dài bùi ngùi:



" Hắn nói không sai, xem ra tất cả đều là ý tròi. Long Dận Không, ngươi đã là chủ nhân Phiêu Miều các, lão phu cũng không ngăn cản ngươi nừa, nhưng mà.."



Trong đôi mắt ông ta phát ra ánh sáng bức người, dường như muôn nhìn thấu nội tâm của ta. Ta không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông ta.



Ong lão nói:



"Đồng ý vói ta một chuyện, sau khi lên Thanh Thục son, nếu ngươi gặp Thải Tuyết, nhất định không được nói một câu, một chừ nào vói nàng! "



Trong lòng ta rung động kịch liệt, cuôi cùng lắc đầu nói:



"Xin thứ cho vãn bôi không thế tuân theo."



Con ngươi của ông lão chợt co rút lại, nhưng ngay sau đó lại trò nên bình thả. Ong ta nhặt bầu rượu lên, chẫm rãi đứng dậy, nói:



" Long Dận Không, mặc dù ngươi là một vương giả, nhừng cũng chắc chắn chi là người của thế tục.



Có rất nhiều chuyện ngươi vinh viền đều không thế nào hiếu được..."



Ong ta nói xong liền xoay người đi về phía dòng sông.



Ta hô lỏn từ phía sau:



" Viên Thiên Trì có phải là một trong bôn trường lão không?"



Ong ta xoay người lại, mim cười nói:



"Chuyện trên đòi thay đốỉ trong nháy mắt, ai có thế thực sự nói rõ đươc. Hôm nay hắn là, ngày mai có thể sẽ không phải là, kiếp này không phải là, kiếp sau có lẽ lại là. Ao diệu trong đó ngay cả ta cung chưa hiếu rõ được..."



Gió sông nhẹ đưa, một lá lau sậy theo gió trôi nối trên mặt sông.



Ông lão chóp mắt đã đi tói trên lá lau, lá sau chò ông già theo, trôi nhanh về phía bờ sông. Trong chốc lát, bóng dáng ông ta đã biến mất trong bóng chiều.



Ta và Hoàn Tiếu Trác đứng trợn mắt há hốc mồm, võ công của người này đã đến cảnh giói tuyệt đinh, cười lá cây vượt sông trong truyền thuyết thậm chí xuất hiện ngày trước mắt ta.



Lúc này bầu tròi đã bắt đầu u ám, thấy sắp tói sẽ có một cơn giông, nước sông vốn bình tính cũng cuộn trào mãnh liệt.



Ta và Hoàn Tiếu Trác ôm nhau đứng một chồ, dõi mắt nhìn ra mặt sông. Cuôi cùng thì hình bóng Huyền Anh cũng xuất hiện trên mặt sông đang cuộn trào. Không biết nàng tim được một con thuyền nhỏ ờ đâu, theo gió vượt sóng lao nhanh tói chỗ chủng ta.



Ta và Hoàn Tiếu Trác đều nò nụ cười vui mừng. Mặc dù chủng ta không tận mắt thấy Huyền Anh đại chiến cùng Viên Thiên Trì, nhưng cũng có thế xác định được một chút, Huyền Anh cũng không thua, nhưng Viên Thiên Trì thì thế nào?



Hắn cũng không xem như hoàn toàn thất bại, mục đích thực sự của hắn hôm nay là dần dắt Huyền Anh ròi đi, nếu không tên trường lão ma môn kia cũng không có cơ hội nói chuyện một minh cùng ta.



Nhưng vì sao cư ôi cùng hắn lại muôn buông tha cho ta? Trên Thanh Thục son rốt cuộc che giấu bị mật lớn gì?