Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 497 : Cự phú
Ngày đăng: 03:22 20/04/20
Đường từ Thanh Thục son đến Vọng Giang thành lất phất mưa phùn, một vùng u ám che phủ bầu tròi giông như nội tâm của ta lúc này vây.
Mặc dù Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ đủ loại hành động của ta cũng đoán được nhất định ta đã trải qua biến cô không lồ.
Hai người biếu hiện ra sự quan tâm vói ta mọi lúc, cô gắng dùng loại quan tâm lặng lẽ này khiến ta sớm thoát khỏi tâm trạng u ám.
"Cuối cùng tròi cũng tạnh mưa rồi!"
Khinh Nhan ném nón đi mưa đi, nhìn bầu tròi nắng gắt kêu lên vui mừng.
Từ khi ròi khỏi Thanh Thục son, tính tinh của nàng trò nên hoạt bát động lòng người, dường như đã trờ lại thành thiếu nừ mà ta gặp ờ Hán quốc hồi nào.
Ta không biết rốt cục tại sao lại sinh ra sự thay đốỉ này, nhưng ta cũng vui mừng khi thấy Khinh Nhan thoát khỏi tâm trạng day dứt.
Ta ghim cương ngựa, tuân mã bởi vì động tác của ta mà dựng hẳn vó trước lên, hí dài một tiếng.
Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan phóng ngựa đến bên ta. Hoàn Tiếu Trác quan sát nét mặt ta, nhẹ giọng nói:
"Bầu tròi cũng đã quang đãng, vì sao vẫn không thấy huynh nò nụ cười?"
Khinh Nhan cố ý nói:
"Chăng lẽ vì có hai người chúng ta ờ bên huynh cả ngày khiến tâm tinh huynh cảm thấy buồn bực?" r
Hoàn Tiếu Trác đột nhiên thờ dài u oán:
"Nếu thật sự như vậy, chủng ta nên thức thòi bỏ đi cho tốt, không nên tiếp tục chọc Long đại công tử của chủng ta phiền lòng nừa!"
Ta miền cường nò nụ cười:
"Hai nha đầu các muội người hát kẻ khen hay như thế làm gì? Ta chi lo lắng việc quồc sự, cùng không phải cố ý nhằm vào các muội như thê Hon nừa khuôn mặt ta đã được Khinh Nhan hóa trang, đương nhiên nét mặt sẽ không thế phong phú như trước. "
Khinh Nhan cười nói:
Mặc dù chi miền cường cười nhưng cùng xem như có cười, nhưng từ giờ tr đi, nếu huynh vẫn giừ khuôn mặt khố sợ như vậy, chủng ta liền quay đầu ròi đi.
Hoàn Tiếu Trác đồng lõa gật đầu.
Ta thờ dài, nỡ nụ cười sáng lạn:
"Coi như ta sợ các muội, cười như thế này được chưa?"
Hai cổ gái bị bộ dạng của ta chọc cho cười lớn.
Phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, trong buốỉ sáng sớm lung linh sau cơn mưa nghe có vẻ trong trẻo, một đội xe chừng hai mưoi người phóng về phía chúng ta.
Thực sự làm ta ngạc nhiên chính là sự xa xi của đội ngũ này, nhưng từ vóc dáng tuân mã cùng hoa văn tinh xảo của thủng xe đến xem, khí phách không thua kém gì Hoàng gia, thân phận của chủ nhân đội ngũ này chắc chắn khá cao.
Ta liếc mắt nhìn hai cô gái, phóng ngựa tránh ra ven đường. Dù sao noi này cũng là lãnh thố của Tân quốc, chủng ta không cần thiết phải làm người khác chủ ý.
Không nghi tói đội xe đến trước mặt chúng ta lại đột nhiên ngừng lại, một người trung niên mập lùn bước xuống xe ngựa, từ xa cười, nói:
"Người tói chính là Đoạn quốc sư?"
Ta ngẩn ra, thì ra đội xe này đến vì Hoàn Tiếu Trác.
Hoàn ỉ iêu irác cười yêu ớt:
"Ta còn tường là ai có khí phách lớn như vậy, thì ra là Phó tiên sinh!"
Người trung niên kia cười ha hả, nói:
"Đoạn quốc sư chớ chế cười ta, ta chi là ờ quý phủ của người khác kiếm cơm, theo giao phó của chủ nhân ở đây chò đã lâu."
Đôi mày thanh tú của Hoàn Tiếu Trác nhíu lại, nói:
"Chủ nhân của ngài là ai?"
Phó tiên sinh cười nói:
"Đoạn quốc sư đi rồi sẽ biết!"
Dường như Hoàn Tiếu Trác cũng không có nhiều hảo cảm vói vị Phó tiên sinh này, lạnh lùng nói: "Nếu như ngài không muôn nói, vậy không nên tiếp tục chặn đường ta. Còn nừa, hiện giờ ta đã không còn bất cứ quan hệ nào vói Đại Hán, sau này ngài cũng đừng gọi ta là Đoạn quốc sư nừa!"
Phó tiên sinh thấy Hoàn Tiếu Trác lạnh lùng như vậy nhưng vẫn duy trì bộ dáng cười híp mắt, đủ thấy người này khôn khéo từng trải. Phó tiên sinh cười nói:
"Xin Đoạn cô nương không nên tức giận, lúc này Mộ Dung cô nương đang ờ quý phủ chò đợi!"
Hắn vừa nói ra, trong lòng ta cùng chân động, chuyện Mộ Dung Yên Yên ờ lại dường thương tại Vọng Giang thành là không giả, ta còn đế mấy ngườTa Đông Lang Thứ ờ lại bảo vệ nàng, nhưng tại sao nàng lại đến quý phủ của người nào đó, hon nừa hắn còn tói đây đón Hoàn Tiếu Trác, vì sao lại không thấy một người võ sĩ thuộc hạ của ta?
Hoàn Tiếu Trác nghi ngờ nói:
"Hiện giò Yên Yên đang ờ đâu?"
Phó tiên sinh cười nói:
"Đoạn cô nương không cần lo lắng, hiện tại nàng và các vị khách quý khác đang ở quý phủ noi ta ờ làm khách rất thoải mái, mọi người rất nhanh có thế gặp họ." Hắn nói một hồi lâu vẫn chưa chịu tiết lộ thân phận chủ nhân.
Ta lặng lẽ đưa một ánh mắt về phía Hoàn Tiếu Trác, Hoàn Tiếu Trác gật đầu nói:
"Tốt, ta đi theo các ngài!"
Mặt mày Phó tiên sinh hỏn hở, làm một động tác mòi cung kính:
"Mòi ba vị khách quý lên xe!"
Ta cười nhạt, cùng Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác cùng lên xe, Khinh Nhan ghé vào tai ta nói nhỏ: "Nhừng người này đều là võ sĩ tầm thường, một minh ta cùng có thế đánh bại bọn họ!"
Ta CO y lam bộ:
"Làm nừ nhân không nên quá dã man, động một tí liền đánh đánh giết giết!"
Khuôn mặt Khinh Nhan đỏ lên, hung hăng cắn một cái vào vai ta.
Ta vươn tay ôm hai cô gái vào lòng, suốt dọc đường đúng là ta đã lạnh nhạt vói bọn họ. Hai cô gái đỏ mặt nằm trong lòng ta, yên lặng hương thụ cảm giác ôn nhu sau nhiều ngày xa cách.
Qua cừa xe có thế thấy dược, sau khi tiến vào Vọng Giang thành, xe ngựa chạy dọc theo một đường.
Hoàn Tiếu Trác nhỏ giọng nói:
"Vị phó tiên sinh này là một thương nhân của Hán quốc, có một của hàng lớn ở Hán đô, bòi vì kinh doanh đầy đủ các mặt hàng chô nên cùng có chút danh tiếng trong đám vương công quý tộc ờ Hán đô, ta cùng vì vậy mói biết hắn."
Khinh Nhan mim cười nói:
"Tỷ nói ta mói thấy có chút ân tượng, ta đã từng mua tơ lụa tại cửa hàng của hắn."
Hoàn Tiếu Trác gật đầu nói:
"Nhưng tất cả cùng chi là ngụy trang, mặt hàng kinh doanh chủ yếu của hắn là binh khí và than đá." Trong khi nói chuyện, xe ngựa đã dừng lại.
Không lâu lắm, Phó tiên sinh nhẹ nhàng gõ cửa xe, cung kính nói:
"Đoạn cô nương, chủng ta đến noi rồi!"
Mò cửa xe ra mói thấy xe ngựa của chúng ta dừng bên một thảm cỏ xanh ngát, con đường đá xanh rộng năm thước kéo dài tói tận rừng liều phía trước.
Phan Độ nói:
Khác biệt ngay ờ chỗ con ngươi của ngài vàng hon so vói ta một chút."
Câu trả lòi của hắn ngoài dự đoán của mọi người.
Ta cười nói:
"Phan Lão bản nói cùng đúng, nhưng nhừng gì Xích Lỗ On huynh nói lại càng có đạo lý hon. Cái gì gọi là Ho Hán, chăng qua chi là phân chia lãnh thố mà thôi, nếu như đốỉ lại tên, lúc này chủng ta chính là người Ho, còn Xích Lỗ Ôn lại chính là người Hán rồi."
Quản Thư Hành gật đầu nói:
"Bời vậy cái gọi là người sông trên đòi vốn không có phân chia cao thấp, tất cả điều đó đều là hoàn cảnh sau này tạo ra."
Ta gật đầu, nâng chén rượu lên nói:
"Ta và các vị kết giao trong lúc còn nghèo hèn, càng cảm thấy tinh bằng hừu vô cùng quý giá. Hi vong là cho du bây giờ hay sau này, chủng ta vẫn có thế thoải mái không cần cố kỵ chỗ nào giông như hôm nay, vinh viền không có bất kỳ ngăn cách nào!"
Phan Độ đã sớm từ ánh mắt tôn trọng và sùng bái của mọi người vói ta mà đoán được địa vị củata không phải tầm thường, dần đầu nói:
"Nhừng lòi này của Long công tử Phan Độ vinh viền ghi nhớ trong lòng. Nếu như ngày sau Long công tử có chồ nào cần dùng đến Phan mồ, Phan mồ chắc chắn sê đem hết toàn lực, tận tâm hoàn thành!"
Ánh trăng như nước, ta ngả nghiêng ngồi trên ghế đu, đưa qua đưa lại, yên lặng nhìn trăng sáng trên không trung nhừng tấm trí lại đang đắm chim trong ba chén rượu ngon mà Thải Tuyết dâng.
Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan một trái một phải kéo ghế đu lại, nhẹ giọng nói:
"Huynh say sao?"
Suy nghi của ta trở lại vói thực tế, lạnh nhạt cười nói:"Chi có mấy chén rượu nhạt làm sao khiến ta say được?"
Phía sau vang lên một tiếng cười khè, là Mộ Dung Yên Yên bưng canh giải rượu tói, nàng đặt khay lên bàn đá trước mặt ta, nói:
"Cha nuôi đã bị huynh chuốc say, đầu óc hai người Phan Độ và Xích Lỗ On cũng đã choáng váng rồi, thành tích vĩ đại của công tử thật khiến người ta phải ghé mắt!"
Ta cười nói:
"Miệng lười của Yên Yên trước nay vẫn lợi hại như vậy, hôm nay ôn lại, Dận Không được lợi ích không nhỏ."
Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng xi một tiếng, bưng canh giải rượu tói trước mặt ta:
Không nên nói nhảm nừa, còn không mau uống canh giải rượu."
Ta bưng canh giải rượu, ngửa đầu uống sạch.
Hoàn Tiếu Trác ôn nhu khuyên nhủ:
"Huynh lên trò về nghi ngoi sớm, nếu không ngày mai lại không dậy nối đó."
Ta thừa dịp đang say, cười lớn nói:
"Gối đầu một minh khó ngủ, tôi nay chủng ta có nên cùng ngủ chăn lỏn, cùng hường mây mưa hoan lạc, cảm nhận tinh cảm ôm ấp của Bách Thuận đế và Long nừ khi xưa?"
Khuôn mặt ba cô gái cùng đỏ lên, vươn tay gõ lên đầu ta.
Ta đưa tay chộp lấy, nhưng chi bắt được bàn tay mềm mại của Khinh Nhan, Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác cười duyên bỏ chạy, hai người cùng nói:
"Ngày mai còn có chuyện đứng đắn phải làm, chủng ta không điên cùng huynh được."
Khinh Nhan vốn muôn bỏ chạy cùng các nàng nhưng lại bị ta vừng vàng kéo lại, nàng vừa thẹn vừa vội nói:
"Buông..."
Ta cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, thấp giọng nói:
"Ta nhất định sẽ không cho muội bỏ chạy."
Khinh Nhan e thẹn nói:
"Nếu huynh mạnh mè giừ ta lại, ngày mai ta biết đôi mặt vói các nàng ấy thế nào đây?"
"Xoẹt!" một tiếng, ta thậm chí xé rách ông quần nàng, da thịt trong suốt như ngọc lộ ra trước mặt ta. Khinh Nhan a lên một tiếng, hung hăng cắn vào vai ta nhưng lại bị ta chặn ngang ôm lấy, đi vào trong phòng.
Ta ghé vào tai nàng nói nhỏ:
"Nếu muội không chiều ta, chi sợ ta sẽ bị dục hỏa thiêu đốt đến chết mất. Phật có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, hay là muội bô thí cho ta thân thế mê người này đi."
Thân thế mềm mại của Khinh Nhan liền nóng bừng, gắt giọng:
"Đồ không có mặt mùi, không biết xấu hổ huynh, sợ rằng có ngày ta phải chết trong tay tên dâm tặc huynh.. ế"
Cả đêm ta không biết mệt mỏi xâm lược Khinh Nhan, dường như tinh lực của ta vô cùng vô tận, Khinh Nhan từ lúc đầu thỏa mãn đến về sau thừa nhận, yên lặng chịu đựng sự tiến công của ta.
Ta từ tiếng rên ri của nàng cảm nhận được chút mệt mỏi, cuối cùng sau khi liên tục tân công cuồng nhiệt liền xụi lơ trên thân thế mềm mại của Khinh Nhan.
Khinh Nhan khè cắn lên da thịt trên cổ ta, nói:
"Huynh như một con dã thú..."
Ta mim cười, bàn tay vuốt ve làn da trơ nhẵn như lụa của Khinh Nhan.
Khinh Nhan dùng tay nâng khuôn mặt ta lên, nói:
"Dận Không, ta đột nhiên cảm thấy huynh thay đốỉ rất nhiều..."
Ta cười nói:
"Về phương diện nào?"
Khuôn mặt Khinh Nhan lại đỏ lên, nhỏ giọng nói:
"Phương diện nào cũng vậy..."
Sau đó cắn lồ tai ta, nhỏ giọng nói:
"Huynh chưa bao giò dã man như vậy, người ta mệt mỏi muôn chết..."
Nụ cười của ta đọng lại trên khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói:
"Ta biết một công pháp có thế giúp tận hường thú vui mây mưa."
Khinh Nhan cười nói:
"Trên đòi này sao lại có môn công pháp nhàm chán như vậy?"
Ta nhẹ giọng nói:
"Vô Gian Huyền Công!"
Khinh Nhan càng cười lớn:
"Đó là bí mật đã thất truyền rất lâu của Ma môn, huynh sẽ biết được sao?"
Ta cúi đầu xuống, hôn lên bờ vai nhẵn nhụi bóng loáng của nàng, một giọt nước mắt yên lặng roi xuống trong bóng tối...