Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 500 : Thoát khốn

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Phía sau vang lên mấy tiếng kêu thế thảm. Trong số bôn tên cao thủ thuộc hạ của Lý Mộ Vũ, dưới dự giáp công của tám tên võ sĩ hộ vệ của Kỳ Phong đã có hai người chết, tinh thế đôi vói chủng ta càng trờ nên bất lọi.



Kỳ Phong nối giận gầm lên một tiếng, dùng tay không chộp lấy trường đao của ta. Trường đao dưói lực lượng của hai chúng ta bị bẻ cong như cây cung. Lúc này một quyền nặng ngàn cân của Lý Mộ Vũ lại nện vào sau lưng Kỳ Phong khiến thân thế Kỳ Phong lắc lư một chút.



Trươngg đao cuối cùng cũng không thế thừa nhận lực lượng của chủng ta, gãy làm hai đoạn. Ta dùng nửa đoạn đao gãy hung hăng đâm về phía mắt trái Kỳ Phong. Kỳ Phong kịp thòi nhắm mắt lại, lười đao gãy tựa như đâm trúng một khúc gồ, vang lên một tiếng khô khốc.



Kỳ Phong cam nửa đoạn đao gãy còn lại, trở tay đâm về phía Lý Mộ Vũ. Lý Mộ Vũ hoi dao động, nếu như hắn lui về phía sau chắc chắn sẽ bỏ lờ cơ hội tiếp tục tân công Kỳ Phong.



Hắn cắn môi dưới, lại hung hăng đánh một quyền vào sau lưng Kỳ Phong. Nửa đoạn đao gãy cắm vào sườn phải Lý Mộ vù, mà ba quyền nặng nề của Lý Mộ Vũ rốt cuộc cũng đánh cho chân khí trong cơ thế Kỳ Phong tán loạn.



Lười đao gãy vẫn đang giằng co ở trước mắt trái của ta đột nhiên mất đi lực cản, lười đao đâm về phía trước nửa tấc. Nhưng chi nửa tấc này cũng đã làm bị thương mắt phải của Kỳ Phong.



Kỳ Phong hét lên thảm ứìiết, đánh một quyền về phía ngực ta. Ta dùng tay trái chộp lấy cố tay hắn, tay phải cầm đao tiếp tục đâm thẳng về phía trước.



Ba người chúng ta vận lộn sát người khiến nhừng người khác căn bản không thế nào chen vào.



Dưói chân đột nhiên vang lên một tiếng nô mạnh, chân động kịch liệt khiến chủng ta không thế đứng vừng, vốn đang dây dưa cùng một chỗ liền bị hất văng ra ngoài.



Thân thuyền vang lên tiếng đứt gãy răng rắc, ờ giừa thuyền hoa bị phá ra một vết rách rộng hon một trượng. Rõ ràng là sáu tên thuộc hạ sờ trường về boi lội của Phan Độ sau khi hoàn thành nhừng nhiệm vụ khác đã tói phía dưói thuyền hoa của chủng ta, dùng Phích Lich Tiễn bắn vào dưói đáy thuyền hoa, làm nố tung thân thuyền. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Thuyền hoa chầm chậm chim xuống nước. Ta không tiếp tục truy kích Kỳ Phong nừa, kéo tay Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên nhảy xuống nước.



Tinh cảnh trên thuyền hoa rất hồn loạn. Hai bên vốn đang đôi lập liền lậ tức bỏ qua tranh đấu, đều lo tự cứu lấy minh.



Mọi người bên phe ta đã sớm có chuẩn bị cho tinh huống trước mắt, thừa dịp hồn loạn, dùng hết sức lực boi về phía đám hoa sen gần đó.



Ta vẫn chưa rõ mục đích thật sự của Phan Độ muôn chủng ta boi tóTao sẽ làm gì, đến khi boi vào tói giừa đám sen mói biết, trong đó thậm chí còn dấu ba chiếc thuyền gồ.



Ngay cả ta cũng không đoán được Phan Độ làm cách nào đế liên lạc vói bên ngoài, sắp xếp ba chiếc thuyền gồ đến đây tiếp viện từ khi nào?



Ta giúp ba người Khinh Nhan lên thuyền gồ, sau đó mói bò lên. Phan Độ, Quản Thư Hành, A Đông ngồi chung chiếc thuyền này vói chủng ta. Lý Mộ Vũ và nhừng người khác lên hai chiếc thuyền còn lại. Ong lão cầm mái chèo chậm rãi chéo, thuyền nhỏ xuyên qua giừa nhừng đám lá sen đi về phía trước.



Tiếng kêu cứu thê thảm bên tai dần dần nhỏ đi, xoay người nhìn lại chi thấy noi noi trên mặt hồ đều là lửa cháy rừng rực.



Chuyện ờ noi này sẽ lập tức làm cả Vọng Giang thành chân động."



Phan Độ đi đến bên cạnh ta nói.



Ta gật đầu nói:



rhải nói la ca I ân quốc.



Ong lão chèo thuyền nói:



"Ra khỏi hồ sen là có thế tói thẳng Lưu Phương hà."



Ta nhíu mày nói:



"Để chủng ta xuống bờ hồ gần đây, trên đường sông chắc chắn sẽ có người của Kỳ Phong mai phục." Ong lão chèo thuyền nói:



"Lúc đầu chủng ta chèo thuyền theo đường đó tói đây. Noi đó không có ai cả, hai bên bờ Lưu Phương hà đều là lau lách rậm rạp. Cho dù Kỳ Phong có bản lình bằng tròi cũng không thế phong tỏa hết cả rừng lau được."



Ta hoi hiếu ki nói:



"Kỳ Phong đã phong tỏa hoàn toàn vùng nước xung quanh đảo giừa hồ. Tại sao lão có thế nhận được tin tức mà ờ chỗ này tiếp viện cho chủng ta?"



Ong lão nở nụ cười.



Phan Độ mim cưòi nói:



"Ta và Tô lão thường dùng bồ câu đế đưa tin, Kỳ Phong không lường trước được điều này."



Ta giật minh tinh ngộ gật đầu.



Đoạn đường thủy phía trước đột nhiên trở nên chật hẹp, có lẽ do tầm mắt đều bị lá sen che khuất, chủng ta cũng không phát hiện ra đã tiến vào giừa Lưu Phương hà. Ong lão nói:



"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước hai dặm rồi sẽ lên bờ. Tất cả xe ngựa đều đã chuẩn bị xong."



Hai bên bờ Lưu Danh hà đều là nhừng đám lau lách rậm rạp, kẻ địch muôn phát hiện tung tích của chủng ta đúng là không phải chuyện dề.



Tất cả mọi người đều biết vẫn chưa thoát khỏi nguy hiếm, cả đám đều im lặng, không khí lộ ra vẻ nặng nề khác thường.



Khinh Nhan khấn trương nắm tay ta, ta cười nói:



"Có biết tôi nay điều gì làm ta tức giận nhất không?"



Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta.



Ta cười nói:



"Chính là lúc Kỳ Phong nắm tay Khinh Nhan, ta hận không thế chặt đôi tay của hắn xuông."



Mọi người đều nờ nụ cười, nhừng lòi này của ta đã làm hòa tan không khí khấn trương lúc này.



Thuyền gỗ dừng lại bên bờ.



Ong lão kêu lên mấy tiếng cúc cu, không lâu sau đã nghe được mấy tiếng vó ngựa truyền đến, bôn chiếc xe do o Bồng mã kéo chạy nhanh tói.



Phan Độ nói:



"Điếm dừng chân ờ trong thành."



Ta binh tình nói:



"Xem ra chủng ta phải ở lại Vọng Giang thành nghi ngoi một đêm rồi."
Câu nói biếu lộ của nàng trong nháy mắt đốt lên ham muôn mãnh liệt, mênh mông của ta. Ta ôm thân thế mềm mại hoàn mỹ của nàng, tận tinh phát tiết sự kích thích và tinh yêu trong lòng...



Khi bình minh lên, Hoàn Tiếu Trác mái tóc tán loạn nằm trong lòng ta, trong đôi mắt tràn đầy tình ý chân thành. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve dấu môi trên ngực ta, bồng nhiên cúi xuống hôn mạnh lên chỗ khác trên lồng ngực ta, đến khi trên đó lưu lại một dấu vết thật sâu mói thôi. Nàng dịu dàng nói:



"Ta muôn huynh vinh viền giừ lại nó..."



Ta không nhịn được nò nụ cười khổ, nếu như mồi vị mỹ nhân bên cạnh ta đều muôn lưu lại một dấu ân tren ngực ta, chăng phải ta sẽ biến thành một con báo đốm sao? Chi sợ chi có nụ hôn của Thải Tuyết là không thế nào xóa đi, nàng chi đệ lại cho ta một nụ hôn này, ta không biết đòi này kiếp này chủng ta còn có duyên gặp lai nừa không?



Ta nhẹ nhàng vuốt ve hai trái tuyết lê của Hoàn Tiếu Trác, Hoàn Tiếu Trác phát ra một tiếng rên ri nho nhỏ, e thẹn nói:



"Bàn tay huynh nhẹ nhàng một chút, người ta bị huynh nắm rất đau."



Ta cười ha hả, trải qua một đêm triền miên, thân thế Hoàn Tiếu Trác phải chịu không ít khổ sờ, nhẹ giọng nói:



"Ta lại muôn nừa, chủng ta..."



Hoàn Tiếu Trác cuông quýt xin tha:



"Ta thực sự sợ huynh rồi, e rằng hôm nay ta không thế cùng huynh lên đường nừa."



Taời vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:



"Ta muôn ra ngoài xem xét động tình thế nào."



Hoàn Tiếu Trác hoi mệt mỏi, ngáp một cái, nói:



"Huynh đi đi, ta rất mệt mỏi, muôn nghi ngoi một lát.Ta gật đầu, đứng dậy đắp chăn giúp nàng, vuot ve khuôn mặt nàng, nói:



"Muội ngủ đi, ta đi ra ngoài một lát."



Hoàn Tiếu Trác hạnh phúc gật đầu. Ta nhìn nàng binh thản ngủ trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Lúc này ta mói phát hiện cuôi cùng Hoàn Tiếu Trác cũng thoát ra khỏi bi thương đau khổ, hạnh phúc của nàng là do ta mang đến. Cảm giác khi mang lại cuộc sông cho nừ nhân minh yêu thì ra lại thỏa mãn và dề chịu như vậy.



Ta đấy cưa phòng đi ra ngoài, bầu tròi vẫn chưa sáng rõ. Ta vươn vai, cả người không cảm thấy chút mệt mỏi nào, chân khí trong đan điền hùng hồn, có lê võ công của ta trong lúc vô tinh lại tiến bộ. Ta chợt nhớ ra đã rất lâu rồi chưa tập luyện Vô Gian Huyền Công, cũng không thi triến qua song tu họp thế thuật nhưng trạng thái thân thế lại giông như vừa mói luyện công xong. Có lê ta đã sớm khắc sâu Vô Gian Huyền Công trong đầu, trong tiềm thức vẫn âm thầm lặng lẽ luyện tập nên mói phát sinh biến hóa như vậy.



Ta đến gian phòng của Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên, qua khe hở ta không thấy hai nàng trên giường. Đi tói trước cửa lại nghe thấy âm thanh loáng thoáng vang lên từ phía phòng bếp. Ta nhíu mày, rón rén đi về phía phòng bếp. Nhìn qua cửa số phòng bếp thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trước bếp lò, thì ra là Mộ Dung Yên Yên dậy sớm chuẩn bị điếm tâm cho chủng ta.



Ta lặng lẽ đi vào phía sau Mộ Dung Yên Yên, đột nhiên bế bông nàng lên.



Mộ Dung Yên Yên bị ta dọa sợ đến hét toáng lên, nhưng ngay sau đó biết là ta, xấu hố nói:



"Huynh mau buông ra, điếm tâm còn chưa làm xong."



Ta cười nói:



"Trừ Mộ Dung lão bản ra, cái gì ta cũng không muôn ăn."



Ta bế Mộ Dung Yên Yên phòng củi ở phía sau, đôi chân thon dài của Mộ Dung Yên Yên lộ ra khỏi váy, càng trờ nên mê người.



Mộ Dung Yên Yên trách mắng:



"Tối hôm qua huynh còn chưa điên đủ sao, vừa sáng sớm đã tói đây khi dề ta cận thận ta..."



Hoi thờ mùi đàn hương từ miệng nàng cùng bị ta che lại. Mộ Dung Yên Yên không ngờ ta thực sự muôn hoan lạc vói nàng ở chồ này, đôi mắt đẹp mờ lỏn, tránh thoát khỏi miệng ta, khấn trương nói: Mấy người Khinh Nhan lúc nào cùng có thế đi vào..."



Bàn tay ta đã luồn vào trong quần nàng, chiếc quần lót mỏng dính cùng bị ta xé xuống. Càng như vậy trong lòng ta lại càng bị kích thích mãnh liệt, hon nừa ta đã sớm quyết định nhất định phải giừ lại các nàng ờ bên cạnh ta, quyết không đế các nàng ròi xa ta.



Mộ Dung Yên Yên thấy bộ dạng nôn nóng của ta, biết không thế nào tránh được, e thẹn nói:



Mặc dù huynh muôn ta ờ đây, cùng phải đóng cừa phòng củi lại... A.



Thân thế mềm mại của Mộ Dung Yên Yên đột nhiên căng thăng, ta cảm nhận rõ ràng được noi ấm áp trong cơ thế nàng. Tứ chi của nàng quân chặt lấy ta như bạch tuộc, lúc này có muôn ra đóng cừa cùng không thế được rồi.



Ánh lửa của bếp lò chiếu rọi lên cơ thế của chúng ta, trong ánh lửa thinh thoảng lại vang lên nhừng tiếng bạch bạch, nhưng cùng không thế nào che giấu tiếng thờ hôn hến của ta và tiếng rên n động tinh của Mộ Dung Yên Yên.Thòi gian làm điếm tâm của Mộ Dung Yên Yên bị kéo dài thêm không ít, Khinh Nhan đã sớm nhận ra sự khác thường từ hànnh động của nàng và Hoàn Tiếu Trác, kéo ta đến một noi yên tình, nhỏ giọng nói:



"Long Dận Không, tên dâm tặc huynh thậm chí trong một đêm liền hạ độc thủ vói cả Tiếu Trác và Yên Yên!"



Ta không nhịn được nò nụ cười đắc ý:



"Cảm on muội đã tạo ra cơ hội cho ta!"



Khinh Nhan thẹn thùng nói:



"Ta cùng không bảo huynh đến phòng chứa củi làm loại chuyện này."



Lúc này ta mói biết được khi ta và Mộ Dung Yên Yên triền miên trong phòng chứa củi đã bị Khinh Nhan bắt gặp, khó xử ho khan một tiếng, ghé vào bên tai Khinh Nhan nói:



"Vì sao muội không vào tham chiến?"



Khinh Nhan hung hăng nhéo tai ta:



"Tên sắc ma huynh, lại dám đánh chủ ý vói cả lão thái bà ta."



Ta cười nói:



"Ta chi sợ lão thái bà muội ở một been nhìn lén, nước miếng cùng chảy ra."



Khinh Nhan nhoén miệng nờ nụ cười, lộ ra vẻ xấu hố. Ta ôm éo nhỏ của nàng nói:



"Nếu không chúng ta vào trong phòng..."



Khinh Nhan cười nói:



"Noi này nguy cơ trùng trùng mà huynh vẫn còn tâm tư nối điên, tôt nhất chuẩn bị ròi khỏi vùng đất thị phi Vọng Giang thành này nhanh một chút.""