Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 505 : Đăng cơ

Ngày đăng: 03:22 20/04/20


Ta phân tích:



"Phương bắc vừa mói được bình định, phía nam chiến sự lại nối lên, nếu như bây giờ khòi xướng chiến tranh vói Tân quốc, thì sợ rằng phần thắng của chúng ta không lỏn. Hon nừa nếu như chủng ta công kích Tần quốc, sẽ khiến cho nhừng nước khác cảnh giác, nói không chừng bọn họ sẽ lại liên minh chông ta."



Tiêu Tín nói:



"Đúng là có khả năng này, cho nên nắm chắc thòi cơ là một vân đề trọng yếu đôi vói chủng ta, đọi cho hai nước Tân Hàn chiến sự roi vào trong trạng thái giằng co, chúng ta dùng một thòi gian ngắn nhất đánh bại Tân quốc."



Dực Vương nói:



"Nếu mà như vậy, tại sao chủng ta không hạ thủ vói nước yếu hon, đó là nước Hán, nếu như chủng ta bây giờ tiến quân nước Hàn, nước này hai mặt thụ địch, chiếm được đất đai của họ cũng không khó."



Tiêu Tín lăc đau nói:



"Đánh nước Hàn, sẽ chi làm Tần quốc có thêm thòi gian chuẩn bị đầy đủ, cho dù chủng ta có được đất đai của nước Hàn, thì cũng chi đã hao tốn binh lực. Huống chi mục đích thực sự của chủng ta là thống nhất Trung Nguyên, muôn thống nhất nhanh nhất thì phải phá bỏ liên minh giừa 3 nước Hán, Tề, Tân, tiêu diệt Tân quốc là chủng ta đã phá được rào cản ờ phía nam. Đồng thòi cô lập nước Hán, dựa vào tinh thế của họ, có khi chủng ta không cần đánh họ cũng hàng."



Trần Tử Tổ mim cười nói:



"Hay cho một diệu kế nhất tiền hạ song điêu."



Tiêu Tín nói:



"Ta có thế nói một cách tự tin, đó là trong vòng 1 năm ta có thế đánh bại Tân quốc."



Ta gật đầu:



Chuyện này ta giao cho ngươi đi làm."



Tiêu Tín lon tiếng nói:



"Mạt tướng tuân mệnh! "



Hứa Vũ Thần nói:



"Nhân sứ giả của các nước tói đây phúng viến, thái tử nên trân an tinh thần của hai nước Hán, Tề."



Trần Tử Tô nói:



"Lực lợng của Hán quốc, Tề quốc không thế khinh thường, hiện giờ sự quật khởi của Đại Khang làm cho họ cảnh giác, trân an bọn họ đâu có dề như vậy."



Ta trầm tư trong chốc lát, mói nói:



"Trần tiên sinh, tiên sinh thảo cho ta một bức chiếu thư, khi hạ táng phụ hoàng xong, ta sẽ công bô nó cho thiên hạ."



Trần Tử Tổ gật đầu, ta lại hướng Hứa Vũ Thần nói:



"Các chuyện cụ thế thì do Hứa tướng quốc lo liệu."



Hứa Vũ Thần cung kính nói:



"Vũ Thần cấn tuân thánh dụ!" sắc mặt của mọi người đã có sự biến hóa, từ giò khắc này. Ta đã quyết định trờ thành đế vương chân chính của Đại Khang.



Trung Sơn quốc quân Trương Trí Thành sẽ tói Khang đô vào sáng ngày mai, sau khi bái tế Hâm Đức hoàng đế, ta tiếp đãi hắn ở Cảnh Dương cung.



Trương Trí Thành tinh thần tiều tụy hon so vói sự tường tượng rất nhiều, hắn tuy rằng chưa tói 60 tuốỉ, nhưng mà tóc bạc đầy đầu, vóc người thon gây, hai má hắn hõm sâu, xương gò nhô lên, chng có chút khí thế nào của vương giả.



Hành động của Trương Trí Thành luôn thế hiện sự kính nế vói ta, từ khi ta không chế được quân sự của Tần quôc, thì Trung Sơn quôc đã bị uy hiếp, tiền đồ, số phận của hắn hoàn toàn thuộc về ta.



Đầu tiên là ta tỏ ra cảm ơn hắn:



"Trung Sơn vương không ngại cực khổ, đường xa mà đến, Dận Không thật sự là cảm động đến roi nước mắt."



Trương Trí Thành khiêm cung nói:



"Tiêu Vương vói Hâm Đức hoàng đế ngày xưa có chút giao hảo, nhưng do quôc sự... bề bộn, rất ít có cơ hội gặp nhau, lần gặp đầu tiên đã cách đây 15 năm trước rồi..."



Trương Trí Thành tỏ ra thâm tình, nước mắt roi lã chã, nói: "Giọng nói và nụ cười của Hâm Đức hoàng đế vẫn như in sâu vào trong lòng của tiếu vương, không ngờ lần gặp mặt này cũng là lúc vinh biệt..."



Ta thờ dài một hoi nói:



"Sinh lão bệnh tử chính là số mệnh mà con người không thế chạy trôn được, ta tin rằng vong linh của phụ hoàng sẽ sớm được về miền cực lạc"



Trương Trí Thành cuông quít phụ họa nói:



"Nhất định như vậy, nhất định như vậy!"



Ta chậm rãi đặt chén trà xuống, đồng thòi nháy mắt cho Đa Long, Đa Long hiếu ý, đi tói trước mặt của ta, nói:



"Chủ tử, ngọc tỷ đã cất xong, người có muôn kiêm tra một chút không?"



Ta lăc đau nói:



"Ta đang cùng Trung Sơn vương nói chuyện, có chuyện gì đọi lát nừa hãy nói."



Đa Long lui sang một bên.



Trương Trí Thành cấn thận từng li từng tí hỏi:



"Thái tử điện hạ khi nào đăng cơ?"



"Nước không thế một ngày không có vua, sau khi phụ hoàng hạ táng, ta sẽ lập tức đăng cơ! "



Trương Trí Thành thấp giọng nói:



"Thái tử trờ thành quốc quân Khang quốc là một chuyện chung của các nước, Tiêu Vương lần này sẽ ở lại đây mấy ngày, tham gia đăng cơ đại điến của người rồi mói tnvor về! "



Ta cười nói:



"Như vậy liền đa tạ Trung Sơn vương."



Trương Trí Thành dường như đã quyết định, thấp giọng nói: "Tiêu Vương lần này đến đây còn muôn tăng cường quan hệ bang giao của hai nước."



Ta mim cười nói:



"Trung Sơn vương có dự tính như thế nào?"



Trương Trí Thành thấp giọng nói:



Tiếu vương đã chuẩn bị chu đáo, mòi thái tử điện hạ xem qua."



Hắn dùng hai tay đưa hiệp nghị tói trước mắt của ta.



Ta mờ ra, đọc kỹ một lần, nhừng đề nghị của Trương Trí Thành không làm cho ta hứng thủ chút nào, chi đon giản là hai nước tăng cường quan hệ, đồng thòi cũng tính con số mà mồi năm nước hắn tiến công Đại Khang.



Ta cười nhạt một tiếng, đặt hiệp nghị lên trên bàn.



Trương Trí Thành thấy hành động của ta, trong ánh mắt của hắn hiện lên sự bất an, thấp giọng nói: "Thái từ điện hạ..."



Ta cam chén trà, chậm rãi uống một mói nói:



"Trung Sơn vương hình như vẫn coi ta là người ngoài thì phải.""



Trương Trí Thành cuông quít nói:
Có hắn nhắc nhò ta mói nhớ tói, đã lâu rồi ta không tói Mộc Ân Am gặp Trân Phi, ta gật đầu, thấp giọng nói:



"Nàng có khỏe không?"



Đa Long ho khan một tiếng, tói gần bên tai của ta nói:



"Người... đã mang thai 7 tháng...."



Ta rủng minh, đây là một chuyện vô cùng vui vẻ, vậy mà ta lại bỏ quên chuyện này, không nghi tói Trân phi lại mang côt nhục của ta, trong lòng ta vừa mừng vừa lo, thấp giọng hướng Đa Long nói:



"Vì sao không nói cho ta biết sớm?"



Đa Long hoi có vẻ bôi rối nói:



"Nô tài không có cơ hội."



Ta hừ lạnh một tiếng, bước đi bước lại, mói nói:



"Ngươi đi sắp xếp, tôi nay ta tói Mộc An Am thăm nàng."



Đa Long liên tục gật đầu.



Ta lại nói:



"Việc này có người khác biết hay không?"



Đa Long nói:



"Chi có duy nhất một người là Ngọc Tỏa."



Ta yên tâm, hạ giọng nói:



"Việc này quyết không thế cho người khác biết nừa!"



Đa Long cuông quít gật đầu.



Đêm đó ta tói Mộc Ân Am, Trân Phi không ngờ ta sê đến, cuông quít quỳ gôi trong viện nói:



"Bần ni không biết bệ hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin bệ hạ thứ tội."



Ta nhìn cái bụng của Trân phi hoi nhô ra trong bộ tăng bào màu trắng, trong lòng có một cảm xúc không nói lên lòi.



Đa Long thức thòi lui ra ngoài, sau đó đóng cừa lại.



Ngọc Tỏa mặc trang phục ni cô, đi tói đóng chặt then cửa lại, sau đó lui ra ngoài.



Trong phòng chi còn lại có ta và Trân phi, ta nắm lấy bàn tay của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lên, nói: "Ngọc Oánh, đôi vói ta không cần hành đại lề như vậy, hon nừa thân thế nàng cũng không tiện."



Trân Phi khuôn mặt ừng hồng, cam bàn tay của ta kéo vào trong tình thất, sau khi đóng cừa phòng, do bên trong không thắp đèn nên rất tối.



Trân Phi xoay người lại, nhào vào trong lòng ta, ôm lấy cổ ta, điên cuồng hôn lên mặt ta. Nàng dùng cái lười thơm do, hôn dọc theo gò má, hai bàn tay nàng run rẩy còi áo của ta.



Ta còi y phục của nàng, mất đi sự che giấu của tăng bào, cái bụng to của Trân phi hiện lên trước mặt ta.



Ta đưa tay muôn xoa, nhưng lại bị Trân Phi cười duyên đấy ra, nàng không cho ta xoa tiếu phúc nàng. Nàng muôn còi đôi tất của minh, nhưng do không tiện lên không được, ta chạy tói giúp nàng, Trân Phi cười nói:



"Đế ông vua một nước còi tất cho minh, thiếp thực không dám nhận."



Ta đắp chăn gấm cho nàng, sau đó chui vào bên trong nằm bên cạnh nàng, một tay của ta kéo nàng vào trong lòng, hôn lên đôi môTanh đào của nàng. Trân phi nhắm hai mắt lại, ngẩng mặt đón nụ hôn của ta.



"Cẩn thận đừng động tói con của chủng ta..."



Thanh âm của Trân phi run rẩy, sự kiều diềm lan tỏa trong không khí.



Ta và Trân Phi nằm sát vào nhau, mái tóc đen mềm mại của nàng chọc vào tai của ta, làm cho ta nhịn không được nò nụ cười.



Trân Phi ôn nhu nói:



"Thiếp luôn nhớ chàng."



Ta thấp giọng nói:



Mấy ngày trước do bận tang lề của phụ hoàng, sau đó là việc đăng cơ, nên không có thòi gian tói noi này.



Trân Phi ôm chặt ta, đứa con trong bụng hình như biết ta gây áp lực vói nó, nên nó lại dùng chân đạp đạp. Chủng ta cùng nờ nụ cười, xích thân hình ra ngoài một chút.



Trân Phi nhẹ giọng nói:



"Thiếp muôn có đứa con này."



Trong bóng tối, nụ cười của ta co quắp lại.



Trân Phi cảm thấy được biến hóa, lập tức bỏ thân hình của ta ra, im lặng ròi sang một bên, thấp giọng nói:



"Thiếp có thế ròi khỏi hoàng cung."



Ta cam lấy bàn tay mềm mại của nàng, thấp giọng nói:



"Lê nào nàng không muôn tiếp tục cùng ta hay sao?"Trân Phi u oán thở dài một hoi nói:



"Khi thiếp phát hiện thân hình minh có điều không đúng, đã muôn bỏ đứa nhỏ này, thế nhưng tói lúc cư ôi cùng, thiếp lại không làm được. Hiện giò ứìiếp phát hiện, đứa nhỏ này đã trò thành một phần tính mạng của thiếp, nó trọng yếu giông như chàng, bảo ứìiếp buông bỏ nó, thực sự là không thế..."



Ta yên lặng không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Trân Phi nói:



"Thiếp biết, đế nó lại sẽ mang lại cho chàng rất nhiều phiền phức, nhưng thiếp cũng đã suy nghi rồi, chi có ròi xa hoàng cung này, thiếp mói có thế bảo toàn danh dự cho chàng."



Trong lòng ta nhất thòi nối lên trăm môi cảm xúc ngôn ngang, đột nhiên ôm chặt thân thế mềm mại của Trân Phi, động tinh nói:



"Ta không cho phép nàng ròi đi, ngày mai ta sẽ hạ chiếu lập nàng làm phi, đế ý gì tói cái danh dự thối tha, để ý gì tói thiên hạ nghi gì!"



Trân Phi tràn ngập yêu thương vuốt ve khuôn mặt ta, nói:



"Chàng đã là vua của một nước, sao còn trẻ con như vậy, miệng người đáng sợ, cưới mẫu phi làm vợ, sẽ khiến cho chàng không ngẩng đầu lên được."



Ta cười lạnh nói:



"Ai dám nói ta, ta sẽ giết người đó!"



Trân Phi nhẹ giọng nói:



"Bách tính có thế giết, đại thần có thế giết, thế nhưng thê tử, nừ nhân cưa huynh có thế giết không?"



Trân Phi nhẹ giọng nói:



"Bách tính có thế giết, đại thần có thế giết, thế nhưng thê tử, nữ nhân của huynh có thế giết không?" Trong lúc nhất thời, ta không biết nên nói gì cả.



Trân Phi nói:



"Cho dù không có người nào dám nói, thế nhưng sách sử nhất định sẽ lưu lại, uy tín mà huynh tích lùy nhiều năm như vậy trong lòng bách tính, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Dận Không, huynh có thế nói như vậy, muội đã thỏa mãn rồi."