Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 511 : Phá thành
Ngày đăng: 03:23 20/04/20
Thải Tuyết u oán thò dài một hoi:
"Nhừng chuyện mà Tào tiên sinh nói cho công từ biết đều là thực, ta vốn không thuộc về thế giói này, ta..ế"
Ta bồng nhiên ôm nàng thân thế mềm mại:
"Ta mặc kệ nàng tói từ noi nào, cũng không quan tâm tói chuyện nàng và ta có gì khác nhau, nếu như ông tròi đã mang nàng tói bên ta, vậy thì không có lý do gì mang nàng đi cả, ai cũng không được!"
Thải Tuyết chậm rãi lắc đầu nói:
"Có một số việc, tinh cảm của ta và công tử không đủ làm nên chuyện, công tử thân là vương giả, đôi vói điều này phải hiếu rõ từ trước mói đúng."
Ta cười khố nói:
"Ta là vương giả cái gì? Ngay cả nừ nhân minh yêu thương cũng không bảo vệ được, vậy thì là vương giả cái gì!"
Thải Tuyết cam bàn tay của ta, nói:
"Thải Tuyết vần còn nhớ công từ làm sao đạt được vị trí như ngày hôm nay, nếu như không có công tử, Thải Tuyết cũng đã chết ờ Cân vương phủ rồi."
Ta vừa muôn mò miệng, lại bị Thải Tuyết che lại:
Thải Tuyết không xa công tử, thế nhưng Thải Tuyết cũng không cách nào cự tuyệt được hi vọng của tộc nhânếế"
Trong đôi mắt của nàng đã thấm đầm nước mắt.
Thải Tuyết nói:
"Nếu như ta không đi, nhừng người như Tào tiên sinh cũng phải ờ lại mảnh đất này. Nếu như ta không đi, Huyền Anh cũng không có thuốc nào cứu được. Nếu như ta không đi, người thân ờ cô hương của chủng ta sẽ vinh viễn chim đắm trong đau khố..."
Ta yên lặng nhìn Thải Tuyết, hồi lâu mói nói:
"Nếu như nàng đi, kiếp này ta không cách nào vui vẻ được!"
Thải Tuyết quay đầu đi, dường như sợ ta nhìn thấy lúc nàng bi thương:
"Sở dì ta muôn cho Khinh Nhan lưu lại bên cạnh công tử, là vì muôn người bớt đi sự thống khổ..."
Ta lỏn tiếng nói:
"Nếu Khinh Nhan có thế lưu lại, vì sao nàng không thế?"
Thải Tuyết chậm rãi quay đầu, ánh mắt của nàng đột nhiên khôi phục lý trí và bình tình:
"Ta không thê!"
Chủng ta nhìn nhau thật lâu, sự thống khố trong nội tâm chủng ta lúc này không có cách nào diền tả bằng lòi được.
Trầm mặc hồi lâu Thải Tuyết mói nói:
"Mong công tử có thế thành toàn cho Thải Tuyết."
Ta đứng lên, chậm rãi đi lại vài bước, ờ trong trí nhó của ta, Thải Tuyết chưa bao giò xin ta điều gì, không nghi tói lần đầu tiên nàng mờ miệng, lại mong được ròi đi, trong lòng ta mất mác tói cực điếm.
»»*TI 4/ /
Ta đáp ứng nàng!
Ta nhắm chặt hai mắt lại.
"Trong vòng 3 tháng, mong rằng công tử có thế sử dụng than đá lấp đầy tử cốc này!"
Ao ảnh trước mt ta đột nhiên biến mất, dường như một lần nừa ta chim trong màn đêm vô tận, một thòi gian sau, trước mắt ta vẫn chi là màu đen. Trong lúc mơ hồ, ta nghe thấy tiếng võ sĩ kêu lên:
"Bệ hạ! Ngài có ờ đây không?"
Ta lớn tiếng đáp lại.
Không bao lâu sau, Liên Việt mang theo đám võ sĩ vọt vào, khi tin chắc là ta bình yên vô sự, bọn họ mói yên lòng được.
Ta cam lấy cây đuốc trong tay của Liên Việt, nhìn xung quanh một vòng. Trừ chỗ mấy võ sĩ phá tường vào, thi nhừng noi khác không hề bị tôn hại, trong lòng ta ầm thầm kinh ngạc, chăng nhè lúc nãy ta vói Thải Tuyết gặp nhau chi là một giấc mộng?
Thế nhưng trong ký ức của ta, tất cả nhừng chuyện này đều là thực, mùi thơm trên cơ thế của Thải Tuyết vẫn còn trên cơ thế của ta.
Liên Việt thấy sự khác thường của ta, nhỏ giọng hỏi:
"Chủ nhân, có phải làngười thấy không thoải mái? "
Ta lắc đầu, thấp giọng nói:
"Ngươi nói đúng, ở đây thật hình như là có cái gì đó không đúng, chúng ta mau rời khỏi chỗ này."
Trong vòng ba tháng ta đã đố đầy than đá vào tử cốc, nhìn tử cốc này, trong lòng ta buồn bã thò dài một hoi, cuôi cùng ta cũng hiếu rõ, tại sao tử cốc lại xuất hiện ờ đây.
Ta quay đầu đi, hướng Liên Việt nói:
"Ngươi có phải thấy kỳ quái, tại sao ta lại bỏ qua ý niệm trước kia?"
Liên Việt thấp giọng nói:
"Chủ nhân nhất định có nguyên nhân của minh."
Trên miệng của ta nò một nụ cười cay đắng:
"Ở trong thạch thất này, ta đã gặp rất nhiều chuyện."
Liên Việt không giải thích được nhìn về phía ta, đương nhiên hắn không cách nào hiếu rõ hàm nghía chân chính.
Ta hướng Liên Việt nói:
"Liền Việt, ta muôn ngươi ờ lại chỗ này."
Liên Việt nói:
"Chủ nhân có thế giải thích cho Liền Việt hiếu một chút hay không?"
"Ta sẽ phân cho ngươi 3000 người, ngươi phụ trách bảo vệ tử cốc, không cho phép bất cứ người nào tói gần. Chờ khi ta tói Hàn đô, ta sẽ tiếp tục phân binh sĩ cho ngươi. Trong vòng 3 tháng, sẽ có một lượng lớn than đá vận chuyến tói đây, cho tói khi lấp đầy tử cốc này mói thôi."
Liên Việt sợ hãi nói:
"Chủ nhân có phải định thiêu hủy noi này?"
Ta thờ dài nói:
"Đến lúc đó ngươi sẽ tự hiểu."
Ta suất lình hai nghìn võ sĩ tiếp tục đi tói Hàn đô, nhừng người còn lại ta giao cho Liên Việt thống lình, phụ trách bảo vệ sự an toàn của Mâu thị bảo tàng, phòng ngừa nhừng chuyện bất ngờ phát sinh.
Ba ngày sau chủng ta đã đi tói noi đóng quân của Tiêu Tín, Hàn đô đã bị chủng ta vây khôn, Tiêu Tín và Cao Hàm đã ờ đây nhiều ngày, tiến công Hàn đô từ hai phía. Tiếc rằng Hàn đô thành tường cao dày, liên tục đánh mấy ngày, thương vong thảm trọng, nhưng cũng không có bất cứ tiến triến gì.
Tiêu Tín nghe nói ta đích thân tói tiền tuyến đôn đốc, cuông quít ra ngoài đại quân nghênh đón, do chuyện của Mâu thị bảo tàng, cho nên tâm tinh của ta không tôt, ít nhiều cũng hiện lên trên mặt, chủng tướng đã nhận ra, cho là ta bận tâm vì chuyện chiến sự, cho nên mói nối giận.
Đi tói đại trại, Tiêu Tín cung kính đem tinh hình của Hàn đô hồi báo, ta khoát tay áo, chiến sự cụ thế ta không có nhiều hứng thủ, toàn bộ nước Hàn đã roi vào trong tay của chủng ta, Hàn đô chông cự tuy rằng ngoan cường, nhưng mà chủng ta đã phong tỏa nó, chi cần một thòi gian nừa, nó sẽ tự động sụp đố mà thôi.
Ta cô gắng nghe Tiêu Tín báo cáo hết tinh hình, trầm ngâm một lúc mói nói:
"Tiêu Tín, khi ta đi qua thành trì, thấy máu chảy thành sông, thi thế vất khắp noi, có phải toàn bộ là do kiệt tác của ngươi?"
Sắc mặt của Tiêu Tín chng có biếu hiện gì là bất an, cung kính nói:
Cao Quang Viền nói:
"Việc này lại dề quá, chủng ta có thế động tay động chân vào số than đá đó, nếu như bọn họ đốỉ ý, ta có thế phá hủy."
Ta bồng nhiên giật minh tinh giấc, trong lòng mừng như điên, có Cao Quang Viền ờ bên cạnh đúng là có tác dụng không tường. Chủ ý của hắn giông như một chậu nước lạnh dội lên đầu ta, vì sao ta không nghi tói cơ chứ?Bệnh của Huyền Anh là thực hay giả, ta đâu biết, nếu như bọn họ thông đồng gạt ta,hăng phải là ta tiền mất tật mang hay sao? Đế lại một hậu chiêu, đúng là một ý kiến hay.
Ta ghé sát vào Cao Quang Viền nói:
"Ngươi có diệu kế gì?"
Cao Quang Viền nói:
"Chúng ta có thế đem than đá ngâm trong dầu hòa, nếu như bọn họ đúng hẹn gửi cho chủng ta bảo tàng, chúng ta sẽ đem than đá giao cho bọn họ. Nếu như họ đốỉ ý, chủng ta sẽ bô trí binh sĩ ở xung quanh, vạn mũi tên cùng bắn ra, sẽ làm cho bọn họ nhận được công dã tràng."
Ta âm thầm cười khổ, nếu như vậy thì Thải Tuyết sẽ bị thiêu sông mất, nhưng mà ta lại nghi lại, đến lúc đó ta chi cần cò kè mặc cả, không hạ lệnh bắn cung, Thải Tuyết sẽ không bị nguy hiếm gì cả, nên lập tức gật đầu nói:
"Việc này giao cho Cao đại nhân làm, ba tháng sau ta sẽ tói tử cốc tiến hành giao dịch, trước kỳ hạn, ngươi phảTan bài thỏa đáng cho ta."
Nhoáng một cái, ta đã ờ đại doanh hon 10 ngày, thòi tiết cũng chuyến dần sang lạnh, không bao lâu nừa sẽ chuyến sang mùa đông. Từ sau khi kế hoạch của Cao Hàm thất bại, Tiêu Tín suôt ngày thao luyện binh sĩ, chinh lý quân vụ, ngày nào cũng hồi báo lại vói ta, dường như hắn đã quên mất lòi hứa trong vòng nửa tháng sẽ đánh bại được Hàn đô.
Trong lòng của ta không bình tình như bề ngoài, ta không chi quan tâm tói cuộc chiến của nước Hàn, mà cũng lo lắng cho an nguy của Thải Tuyết và Huyền Anh.
Ta nắm lấy bức tranh trên bàn, cô sức xé nát, rồi ném đi rất xa, đây là bức thứ 8 mà ta hủy hoại, trong tâm trạng này, đúng là ta không có cách nào vẽ được một bức thỏa mãn.
Lúc này Tiêu Tín cũng tói, thấy đông giấy trên mặt đất thì ngẩn ra, sau đó cười nói:
"Bệ hạ có phải là đang sốt ruột hay không?"
Ta gác bút lại, có lẽ hắn cho rằng ta bị làm phiền bòi chiến cuộc ở Hàn đô, ta cam lấy khăn cấm lau mồ hôi nói:
"Còn có 5 ngày nừa, ngươi đừng quên lòi hứa vói ta."
Tiêu Tín nờ nụ cười:
Tiêu Tín đến đây cũng là vì chuyện này.
Hắn mò bản đồ nòi:
"Bệ hạ mòi xem, đây chính là địa đồ xung quanh Hàn đô."
Địa đồ Hàn đô ta đã xem vô số lần, hiện giờ đã không còn hứng thú, ta nhíu mày nói:
"Đừng có thừa nước đục thả câu nừa, nói mau!"
Tiêu Tín cam lấy bút của ta, vẽ một đường trên bản đồ, nói:
"Đây là con đường vận lương đêm nay của chủng ta, thần đã tiết lộ ra ngoài, đế cho Ho Văn Mạc thu được"
Biếu tinh của ta trở nên nghiêm túc
Tiêu Tín nói:
"5000 tướng sĩ sẽ phụ trách vận chuyến lương thảo, trong khi đó đêm nay thuộc hạ sẽ phụ trách công kích hướng nam và hướng đông. Đồng thòi thần cũng đã thông báo cho Cao tướng quân, bảo hắn công kích cửa Tây."
Tiêu Tín rất sợ ta không hiếu ý của hắn, giải thích:
"Cửa bắc chính là cừa có sức mạnh phòng thủ lớn nhất, từ khi chúng ta công thành cho tói nay, thần chưa bao giò chọn đây làm điếm đột phá."
Ta thấp giọng nói:
"Ngươi muôn công kích cửa Đông, Tây, Nam, dụ cho quân Hàn từ cửa Bắc xông ra cưóp lương?"
Tiêu Tín mim cười nói:
"Bệ hạ minh giám, Hiện giò lương thảo của Hàn đô chi còn kiên trì được một thòi gian ngắn nừa, Ho Văn Mạc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này đế cưóp lương. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi đêm nay chủng ta công thành, hắn sẽ thừa dịp xông ra xuất kỳ bất ý cưóp đoạt lương thảo của chủng ta."
"Ngươi muôn thừa dịp khi bọn họ cưóp lương thảo thành công quay về, sẽ đánh thăng vào trong thành?"
Tiêu Tín lăc đau nói:
Ho Văn Mạc là người cơ cảnh, nếu như có bất kỳ chuyện gì, hắn sẽ đóng chặt cửa thành không ra." Ta giải nói:
"Nếu như lương thảo đã bị bọn họ cưóp, chủng ta lại không vào thành, vậy chăng phải là đưa tói cho bọn họ một tiện nghi lớn hay sao?"
Tiêu Tín cười nói:
"Đúng, chủng ta sê đưa đông lương thảo này cho bọn họ."
"Ngươi đã hạ độc trong lương thảo?"
Ta mơ hồ đoán được chủ ý của Tiêu Tín.
Tiêu Tín nói:
"Bệ hạ đoán trúng chi một nửa, nếu như hạ độc trong luwogn thảo, lấy sự cảnh giác của Hư Võng, hắn sẽ kiêm tra ti mi trước khi ăn, cho nên khả năng giấu được bọn họ là cực kỳ nhỏ bé. Thần đã động tay động chân trong đông lương thảo, nhưng không phải là hạ độc, mà dùng dịch Nguyên, các phương pháp tầm thường không kiếm tra được."
Trong lòng ta thầm khen, Tiêu Tín quả nhiên lợi hại.
Tiêu Tín nói:
"Chuyện cho Dịch nguyên vào trong đông lương thảo, 5000 binh sĩ hộ tông cũng không được biết. Sau khi Ho Văn Mạc cưóp đoạt thành công lương thảo, tin tường là không có độc, hắn sẽ lập tức phân phát cho binh sĩ. Sau khi binh sĩ ăn vào, họ sẽ không lập tức biếu hiện ra tinh hình bệnh tật gì cả, thế nhưng sau một ngày phát bệnh, họ phải dùng tói dược vật đặc biệt đế không chế, nếu không ôn dịch sẽ phát tán vói một tốc độ khó mà tường tượng. Hán đô không công mà đổ!"
Ta mim cười nói:
"Xem ra năm ngày sau, chủng ta có thế ờ trong Hàn đô mừng công."
Tiêu Tín tràn ngập lòng tin nói:
"Nếu như tất cả thuận lợi, thì chủng ta không phải đợi tói 5 ngày. "Khi màn đêm buông xuống, chủng ta tiến công đại quy mô trên ba mặt Đông, Tây, Nam. Tất cả không ngoài dự liệu của Tiêu Tín, Ho Văn Mạc thừa dịp chủng ta tập kết đại quân công thành, từ cưa bắc xuất kỳ binh, cưóp lương thảo của chúng ta. Khi Tiêu Tín phái binh truy kích, thì Ho Văn Mạc đã an toàn thoát đi.
Sau khi mất lương thảo, quân ta vẫn công kích thêm một lần, rồi mói lui binh.
Đôi vói chủng ta mà nói, nhiệm vụ tiếp theo chính là chò đợi.
Tận dụng thòi gian này, Tiêu Tín trộn chất giải dịch Nguyên vào trong lương thảo cho binh sĩ ăn.
Ba ngày sau, từ trong thành bốc lên nhừng cột khói đen, có lẽ là thiêu xác người chết.
Nếu như quân Hàn tiếp tục thủ thành, chi có một con đường chết, bây giờ họ chi có một con đường, đó chính là đột phá vòng vây.
Ngay đêm đó, Ho Văn Mạc suất lình sáu vạn Hàn quân, bảo hộ Hàn vương Mạc An Thiên từ cừa Bắc giết ra, khi mói ra khỏi thành đã bị quân ta bao vây. Vòng vây của Tiêu Tín lập rất rộng, hắn cũng không muôn co lại, bòi vì chò cho quân địch mỏi mệt, lúc đó mói làm một kích trí mạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Khi Tiêu Tín và Cao Hàm liên thủ truy kích Hàn vương, ta được 5 vạn binh sĩ bảo hộ, chậm rãi tiến vào Hàn đô, trong thành không một ai phản kháng, bòi vì bên trong chi còn lại có bách tính và binh sĩ bị bệnh, không còn sức chạy trôn.
Ta hạ nghiêm lệnh cho binh sĩ không được hạ sát kẻ vô tội, khi không chế xong cục diện trong thành, nhanh chóng nấu dược thảo không chế dịch bệnh, đồng thòi dán bô cáo khắp thành, bảo người bị bệnh tói lình giải dược.
Ta hạ nghiêm lệnh cho binh sĩ không được hạ sát kẻ vô tội, khi không chế xong cục diện trong thành, nhanh chóng nấu dược thảo không chế dịch bệnh, đồng thòi dán bô cáo khắp thành, bảo người bị bệnh tói lình giải dược.
Ngoài ra, ta còn trích một bộ phận quân lương trong quân, phân phát cho bách tính. Lúc đầu người Hàn còn mang tâm lý sợ hãi và hoài nghi, thế nhưng sau khi có người lình nhận, thấy ta không lừa dôi họ, cho nên chi sau nửa đêm, trên quảng trường đã chật kín người Hàn.
Cho tói sáng hôm sau, chủng ta vẫn phải tiếp tục sắc thuốc, trên quảng trường vẫn còn nhiều người Hàn chưa được thuốc. Ta ra lệnh cho 5000 binh lính chia làm nhiều tổ, mang thảo dược phát cho nhừng gia đình của người Hàn.
Thứ nhất là đề phòng bách tính giấu tặc tử gây bất lợi cho ta, thứ hai là đảm bảo bệnh dịch được, trên quảng trường Hàn người đã thiếu rất nhiều, mệnh lệnh của ta năm nghìn tên lính chia làm hon tổ, mang cho thảo dược từng cái đến bái tiêu trừ kịp thòi.
Còn về phần quan viên của nước Hàn chưa ròi đi, ta cho người tói bái phỏng, chuyến ý của ta cho bọn họ. Khi chính ngọ Tiêu Tín dần theo Hàn vương Mạc An Thiên và đại tướng quân Ho Văn Mạc chiến thắng trò về.
Ngoại trừ 5000 quân Hàn đang lấn trôn, Cao Hàm đang phụ trách truy kích, thì toàn bộ đều bị bắt.