Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 55 : Bắc cương (1+2+3)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Lý Hùng Tín suất lĩnh vài tên thủ hạ, mạo hiểm vượt qua ngọn lửa nhảy vào trong hậu điện.



Ta bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lớn tiếng hướng Tiêu Trấn Kỳ nói: "Mau vào trong Thiên điện! Đừng để cho loạn tặc thừa dịp cứu Tuệ Kiều."



Tiêu Trấn Kỳ xoay phòng vào trong Thiên điện.



Lý Hùng Tín và thủ hạ từ trong đám cháy mang quan tài ra ngoài, quần áo trên người và đồ dùng đề bị đốt cháy đen, chiếc quan tài cũng bị bắt lửa, hiện giờ vẫn còn chưa tắt.



Ta cuống quít đi tới bên cạnh quan tài:



"Thế nào? Bên trong có người không?"



Lý Hùng Tín lắc đầu nói:



"Không có."



Ta lúc này mới yên lòng lại, xem ra Đường Muội đã thừa dịp hỗn loạn mang Yến rời đi, trận hỏa hoạn này không cần biết là do ai sắp đặt, cũng mang tới điều lợi to lớn cho ta không thể nghi ngờ.



Ta làm bộ dáng lo lắng, nói:



"Hỏng rồi! Đường Muội còn ở bên trong!" Vừa dứt lời, từ trong đại điện vang lên tiếng đinh tai nhức óc, nó ầm ầm sập xuống.



Ta hướng Thiên điện nhìn lại, một gã hắc y nhân lưng cõng Tuệ Kiều lao ra ngoài cửa sổ, đang chạy về hướng tường chùa.



Tiêu Trấn Kỳ sau đó đuổi theo ra, bắn liên tục ba mũi tên vào hắc y nhân đang chạy trốn, hắc y nhân vung tay, đánh rơi toàn bộ.



Hai gã võ sĩ nỗ lực ngăn cản hắn tiếp tục đi tới, hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm nhanh như tia chớp xẹt qua yết hầu hai người, hai người kêu thảm một tiếng, lập tức bị mất mạng.



Hắc y nhân lăng không nhảy lên, thân thể đã tới sát cạnh bức tường.



Tiêu Trấn Kỳ lại tiếp tục bắn ra hai mũi tên, nhưng mục tiêu lúc này là Toàn Tuệ Kiều.



Hắc y nhân bất đắc dĩ thân thể ở trên không trung xoay tròn một cái, đem Toàn Tuệ Kiều giấu ra đằng sau lưng, vung kiếm gạt tiễn, trong ánh lửa, tà nhìn rõ người này là Cao Ly võ sĩ Xa Hạo.



Tiêu Trấn Kỳ hét lớn một tiếng song song bắn ra 5 mũi tiễn, Xa Hạo không chỉ phải tránh né vũ tiễn, mà còn phải chú ý Tuệ Kiều, nhất thời không sao chiếu cốt hết được, đã bị vũ tiễn bắn trúng đùi phải. Tiêu Trấn Kỳ thừa dịp hắn dừng lại, thân hình bay lên cao, vung quyền đánh tới. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



Xa Hạo nhịn đau đau nhức, cũng vung quyền đấm tới Tiêu Trấn Kỳ, hai người đều dốc toàn bộ thực lực của mình.



Lý Hùng Tín và chúng võ sĩ đuổi theo, giương cung hướng Xa Hạo vọt tới.



Xa Hạo và Tiêu Trấn Kỳ ở trên không trung va chạm nhau, hai người đều bắn ra ngoài miếu. Tiêu Trấn Kỳ sao có thể cho hắn rời đi, dùng tốc độ cao nhất đuổi tới.



Đám người chúng ta cũng toàn bộ chạy ra ngoài.



Xa Hạo trên đùi bị tên bắn trúng, tốc độ hành động chậm lại srất nhiều. Hắn liều mạng chạy về hướng rừng Tùng trước mặt, tới sát rừng tùng, hắn buông Tuệ Kiều, cầm kiếm đứng thẳng ở tại chỗ. Hắn đã nhận ra không có cách nào thoát khỏi sự truy kích của chúng ta, nên đành ở lại ngăn cản, tạo cơ hội cho Toàn Tuệ Kiều chạy thoát.



Tiêu Trấn Kỳ chậm rãi đi tới hướng Xa Hạo, càng gần thì cước bộ của hắn càng nhanh.



Xa Hạo thản nhiên đứng ở tại chỗ, trường kiếm trong tay chậm rãi giơ lên, kiếm phong băng lãnh như thu thủy, quang mang vừa vặn chiếu tới đôi mắt của Tiêu Trấn Kỳ, đôi mắt của Xa Hạo như co rút lại, hàn mang trong trường kiếm tỏa ra, đâm tới ngực trái của Tiêu Trấn Kỳ.



Tiêu Trấn Kỳ thân hình tránh thoát kiếm quang, hữu quyền đánh ra, quyền phong bá đạo làm cho trường kiếm vang lên ông ông. Hai người lực lượng tương đương nhau, lần này được coi như kỳ phùng địch thủ, quyền đến kiếm đâm, trong nháy mắt đã giao thủ, Xa Hạo do đùi phải bị thương, phải lùi lại mấy bước.



Ta mang theo vài tên võ sĩ tiến vào trong rừng cây, trong rừng bụi gai rất nhiều, ta lưu ý tới trên một bụi cây có mảnh áo rách. Đại khái là do Toàn Tuệ Kiều trong lúc chạy trốn lưu lại, nhưng ta lại thấy phương vị không đúng, trong lúc nhất thời không biết là nàng chạy ra từ con đường nào, Tuệ Kiều quả nhiên trí tuệ hơn người, trong lúc nguy cấp mà vẫn không quên bố trí nghi trận.



Ta ra hiệu cho mấy tên binh sĩ:



"Chúng ta chia nhau tìm kiếm, phải bắt được nàng mang về."



Khi tiến vào trong rừng rậm một đoạn, ta và một tên binh sĩ cùng nhau đi, trong lòng ta âm thầm kỳ quái, theo lý thuyết nàng là một nữ tử yếu đuối, thì làm sao đi xa được, tên binh sĩ thấp giọng nói:



"Bình Vương điện hạ, chúng ta trở về đi, trong hoang sơn này rất nhiều dã thú..."



Ta gật đầu, xoay người hướng bụi cây bên cạnh, cười nói:



"Hóa ra ngươi ở trong này!"



Tên binh sĩ này cũng không biết là ta cố ý, rút đao ra xông vào trong rừng cây chém lung tung, cành lá bay tới tấp, nhưng đâu có thân ảnh nào.



Ta thầm mắng hắn ngu xuẩn, nếu như Toàn Tuệ Kiều ẩn thân ở đây, thì chẳng phải bị hắn chém thành thịt vụn rồi hay sao.



Ta xoay người nói:



"Chúng ta đi thôi."



Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách, ta dừng bước lại, hướng binh sĩ, nói:



"Ngươi có nghe thấy gì không?"



Hắn gật đầu chỉ về hướng Đông, ta rút trường đao, chém những cành cây bụi rậm khi đi qua, đi được tầm trăm bước, thì thấy một dòng suối nhỏ, dòng nước chảy xiết, phía trước 50 trượng là một vách núi, tạo thành một thác nước. Ta nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy ai, dần dần bỏ hi vọng bắt được Toàn Tuệ Kiều.



Trong lúc vô ý cúi đầu xuống, thì thấy trong dòng suối có một dấu chân nhỏ, nước vẫn còn đục, ta cầm cung tên, đi dọc theo dòng suối.



Không đợi ta đi hết dòng suối, thì có một thân ảnh hiện lên, Toàn Tuệ Kiều quả nhiên trốn trong dòng suối, toàn thân nàng bị nước dính vào, hiện lên những đường cong mềm mại.



Ta kéo căng dây cung, nhắm vào hậu tâm của nàng, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác không đành lòng xuất thủ.



Toàn Tuệ Kiều dừng lại, không chạy trốn nữa, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn ta, ta cắn môi, mũi tên như lưu tinh lao đi, cắm vào trong ngực của nàng.



Toàn Tuệ Kiều như một bông hoa trong gió, run rẩy ngã xuống, theo dòng nước chảy xiết lao xuống phía dưới.



Một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng ta, nếu như có thể lựa chọn, ta sẽ không giết thiếu nữ này.


Lý Vệ cuống quýt giải thích: "Bạch đại tướng quân đi kiểm tra công sự phòng ngự, nhất định là có việc làm chậm trễ, xin bệ hạ chớ trách."



Yến Nguyên Tông hừ lạnh một tiếng: "Bỏ đi, ta tháy ta tới nơi này không có lộc ăn, tốt nhất là quay về nghĩ ngơi."



Lúc hắn xoay người định rời đi thì Bạch Quỹ ở ngoài trướng cười ha hả, cùng hai tướng lĩnh đi vào.



Ba người còn vương rất nhiều hoa tuyết, chứng tỏ tuyết ở bên ngoài đã bắt đầu rơi.



Bạch Quỹ phủi hoa tuyết, cởi áo cừu, hướng Yên Nguyên Tông nói: "Để bệ hạ đợi lâu, vi thần bận việc thị sát phòng tuyến, kính xin người thứ tội."



Vẻ mặt của hắn không có bất luận cái gì áy náy, cứ để luôn kim đao ngồi xuống, nhận lấy khăn mặt trong tay thuộc hạ, xoa xoa mặt.



Yến Nguyên Tông nhìn thấy Bạch Quỹ thì bực tức đã vứt lên chín tầng mây, mỉm cười nói: "Bạch đại tướng quân vì nước vất vả, Trẫm cảm kích còn không kịp, sao lại có thể trách tội."



Bạch Quỹ cười ha ha, bắt chuyện mời mọi người ngồi, hướng Yến Nguyên Tông nói: "Bắc cương thời tiết lạnh khủng khiếp, nơi này không chu toàn như Tần đô, mong bệ hạ bao dung."



Yến Nguyên Tông liên tục gật đầu. Lý Vệ làm cho bưng rượu và thức ăn lên, quả nhiên đúng như lời Bạch Quỹ, thức ăn chỉ là vài món tầm thường, rượu cũng được làm từ cao lương.



Bạch Quỹ bưng bát rượu nói: "Bệ hạ đích thân tới tiền tuyến, khích lệ sĩ khí chúng tướng, cổ vũ lòng tin toàn quân, quả thật là may mắn của Đại Tần, thàn xin mời bệ hạ một chén!"



Chúng tướng đồng thanh hưởng ứng, nhất tề bưng bát rượu lên.



Yến Nguyên Tông bưng bát rượu lên, uống một ngụm, rượu cay xè làm cho hắn ho sặc sụa, từ nhỏ hắn sống trong hoàng cung, đâu có uống qua thứ rượu thô như thế này bao giờ.



Bạch Quỹ mỉm cười đắc ý, hắn đưa tay nói: "Bệ hạ mời dùng thức ăn."



Yến Nguyên Tông cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt bò, nhai vài miếng, cố gắng mà nuốt.



Bạch Quỹ ánh mắt chuyển hướng sang ta nói: "Bình Vương đã thích ứng với thời tiết ở Bắc cương chưa?"



Ta cười nói: "Đa tạ Bạch đại tướng quân quan tâm, Dận Không coi đây như một lần khảo nghiệm."



Bạch Quỹ cười nói: "Thanh niên hiện giờ giống như ngài không được nhiều lắm."



Lời thoại của hắn biến chuyển, trọng tâm câu chuyện được dời sang người Yến Lâm, nói: "Cửu công chúa chết ở trên nghênh thân thuyền của người Cao Ly, Bình Vương đã điều tra được manh mối gì chưa?"



Ta thở dài nói: "Việc này rắc rối phức tạp, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu được vì sao nữ y Cao Ly kia lại hạ thủ với công chúa."



Bạch Quỹ nói: "Thái hậu vốn định muốn dùng lễ cưới này cùng Cao Ly đạt thành liên minh, để Cao Ly từ sau công kích Đông Hồ, không nghĩ tới lại như vậy, đúng là thiên ý trêu người."



Ta lén nhìn Yến Nguyên Tông, khi ta và Bạch Quỹ đàm luận chuyện Yến Lâm, hắn đang xoa xoa hai tay, dường như lời nói của chúng ta đối với hắn không hề có bất kỳ tác động nào.



Rất khó tưởng tượng đây là Yến Nguyên Tông, ngươi mê luyến Yến Lâm gần như điên cuồng, thế nhưng bây giờ hắn đang ngồi ở bên cạnh ta. Yến Nguyên Tông đối với Bạch Quỹ không có nhiều hứng thú, uống vài chén rượu, sau đó liền đứng dậy cáo từ. Bạch Quỹ cũng không giữ lại, đứng lên nói: "Sáng sớm ngày mai có cuộc thao luyện binh sĩ, bệ hạ nghĩ ngơi cho lại sức."



Đi ra ngoài trướng, đã thấy trên bầu trời tuyết lớn rơi lả tả, Yến Nguyên Tông được binh sĩ bảo vệ tới doanh trướng của mình. (Typer: ta mà cái thằng dịch chương này là ta đâm đầu vô cột điện chết cho khỏi nhục mặt rồi, gõ mà nhục cả mấy ngón tay …)



Ta đang muốn đến doanh trướng của mình thì nghe ở phía sau có người gọi ta: "Bình Vương điện hạ!"



Xoay người nhìn lại, hoá ra là thiên tướng Lý Vệ.



Hắn đi tới trước mặt ta nói: "Bạch tướng quân có lời mời điện hạ tới doanh trướng, người có chuyện muốn hỏi."



Ta gật đầu, hướng hắn hỏi rõ vị trí doanh trướng của Bạch Quỹ, sau đó về trướng của mình đem theo cái áo mà Tư Hầu nhờ.



Tuyết rơi rất lớn, trong nháy mắt đã che lấp mặt đất, gió bắc gào thét, khắp bầu trời toàn là hoa tuyết, trông như một màn múa trước mắt của ta.



Đi tới trướng của Bạch Quỹ, binh sĩ thủ vệ ở ngoài sau khi kiểm tra thân phận mới để cho ta đi vào.



Bạch Quỹ đã cởi áo giáp, ngồi ở trên thảm lông dê xem binh thư. Thấy ta đến, hắn buông binh thư, chỉ chỉ thảm nói: "Ngồi đi."



Đây là lần đầu tiên hắn đối với ta hoà ái như vậy, ta có chút thụ sủng nhược kinh, đi lên thảm ngồi xếp bằng. Sau đó ta đưa cái áo tới, nói: "Trước kia Tư Hầu tiểu thư có nhờ ta mang tới cho ngài một cái áo."



Trong mắt hổ của Bạch Quỹ nhất thời toát ra vẻ hiền hoà, hắn tiếp nhận cái áo, nhẹ nhàng vuốt ve cảm thán nói: "Hài tử này…"



Hắn bỗng nhiên chú ý tới cái áo ta đang mặc giống y hệt cái áo mà hắn đang cầm, ánh mắt hơi rùng mình, lấy trí thông minh của hắn, đương nhiên hiểu vấn đề.



Cũng may hắn không có hỏi tới, đem chiếc áo đặt ở đầu gối hỏi: "Nghe nói trong hành trình ngài đưa công chúa tới Tùng Gianh thành, gặp phải nhiều lần phục kích, không biết là ai làm?"



Ta do dự một chút, rốt cục nói: "Những người đó tất cả đều là quân phạm."



Bạch Quỹ nhăn mày lại: "Quân Phạm?"



Ta gật đầu: "Bọn họ biết đường đi của công chúa, hơn nữa còn cực kỳ tinh tường, hơn nữa ta hoài nghi …"



Bạch Quỹ hoàn tàon bị ta hấp dẫn.



"Ta hoài nghi Yến Khải Nguyệt chính là nội gian thông báo tin tức."



"Có chứng cứ gì?"



Ta thấp giọng nói: "Dận Không cũng chỉ là suy đoán, từ sau khi rời Tần đô, Yến Khải Nguyệt vẫn cố gắng kéo dài hành trình, chuyện này phía sau nhất định có người sai sử."



Bạch Quỹ gật đầu nói: "Ngài hoài nghi ai đứng sau những chuyện này?"



"Trước khi có chứng cứ xác thực, Dận Không không dám nói lung tung."



Bạch Quỹ cười ha hả, lại nói: "Ngài có từng hoài nghi ta sai sử những quân phạm này tập kích hay không?"



Ta lắc đầu nói: "Dận Không không có hoài nghi Bạch tướng quân."



Bạch Quỹ hứng thú hỏi: "Vì sao?"