Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 60 : Đổ máu (1+2+3)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Lý Vệ và đám võ sĩ chật vật hộ tống Yến Nguyên Tông lên tường thành.
Cách trận chiến ác liệt tiếp tục diễn ra, Đông Hồ sau khi triển khai tâm lý chiến thì lại điều động 20 vạn quân tiếp tục tấn công.
ở bên ngoài, dưới sự yểm trợ của bộ binh, hơn 100 chiếc Trùng Xa từ bốn phương tám hướng bắt đầu công kích vào phòng tuyến.
bề ngoài của Trùng Xa dài chừng 5 trượng, nhưng bốn phía được dùng những bó củi lớn bọc lại, bên ngoài lại có da trâu, có thể chứa vài trăm binh sĩ. Tuy rằng tốc độ không cao thế nhưng lại có lực phòng ngự vô cùng chắc chắn.
Bạch Quỹ sắc mặt ngưng trọng, hắn hạ lệnh cho binh sĩ chảy xu (Typer: ???) bắt rút lui vào trong thành, cung tiễn binh chuẩn bị hoả tiễn.
Trên tường thành còn thừa lại năm cái Sàng Tử Nỗ bắt đầu phóng ra, cự tiễn bắn vào trong Trùng Xa, làm cho những tấm da trâu phía trước Trùng Xa thủng một lỗ lớn.
Đông Hồ binh sĩ tay cầm đá lớn, vô số Trùng Xa lại bắt đầu công kích.
Cửa thành Man Châu chậm rãi đóng lại, Trùng Xa bắt đầu tiến tới sông đào ngoài thành.
Bạch Quỹ hét lớn một tiếng: "Bắn cung!"
Hoả tiễn đồng thời bắn xuống mặt băng, lửa gặp dầu thì cháy bùng lên, tạo thành một bức tường lửa vòng quanh Man Châu thành.
Trùng Xa kết cấu khổng lồ, hành động chậm chạp, giờ lại đối diện với vô số hoả tiễn bắn tới, trong khoảnh khắc tiến nhập sông đào bảo vệ thành, thì hơn 1 vạn binh sĩ trong Trùng Xa trở thành vật bị thiêu cháy.
Đại quân ĐÔng Hồ rơi vào trong biển lửa, với lại Trùng Xa đã cháy không chịu được áp lực bắt đầu sụp đổ, quân Đông Hòcòn lại cũng bắt đầu công thành.
Quân đội ở phía sau của Đông Hồ bắt đầu lướt qua mặt băng, cuồn cuộn không ngừng hướng tường thành vọt tới, chúng binh liều chết thôi động Lôi Mộc Xa cho chạy qua mặt băng của sông đào.
Mặt băng không chụi nổi, lập tức vỡ ra, mấy chục tên đẩy xe lập tức bị gỗ ghiền nát.
Lôi Mộc Xa rốt cục cũng cách cửa thành chừng 10 trượng, Bạch Quỹ ra lệnh một tiếng, trên tường thành tiễn bắn xuống như mưa, ngăn chặn thành công việc Lôi Mộc Xa phá cửa thành.
Một loạt binh sĩ Đông Hồ đổ xuống, lại có loạt khác xông lên, giống như thuỷ triều lớp lớp, tre già măng mọc.
Lôi mộc xa rốt cục cũng nặng nề đập vào cửa thành, nhưng cửa thành kiên cố chỉ hơi rung chuyển một cái, vẫn sừng sững không tổn hao gì.
Binh sĩ Đông Hồ không cáhc nào khác là đành kéo nó ra một chỗ khác, cho những chiếc lôi mộc xa khác vào, ỷ sức mạnh tấn công.
Bạch Quỹ huy động lệnh kỳ, binh sĩ thủ thành đêm những côn gỗ, có cắm đầy điinh như răng sói ném xuống.
Lại có binh sĩ đổ dầu hoả đang sôi xuống dưới, binh sĩ Đông Hồ trwóc của kêu thảm không ngừng, khóc thét liên tục.
Khi dầu hoả đổ xuống, hoả tiễn lập tức bắn tới, trước cửa thành hoả thế mãnh liệt, giống như địa ngục nhân gian.
Hơn ngàn tên binh sĩ Đông Hồ, cả người đều bị lửa thiêu đốt, gào khóc chạy tứ tung bốn phía.
Năm ngàn binh sĩ thủ thành, dùng hết sức đem những cây côn gỗ này ném xuống, sau đó lại kéo ngược trở lên, cứ lặp lại tiếp tục như vậy nhiều lần, đã thành công ngăn cản quân Đông Hồ tiến tới cửa thành.
Lôi mộc xa liến tiếp đâm vào, cửa thành đã xuất hiện những dấu hiệu cho thấy nó đang rệu rã.
Lập tức có 2 ngàn hộ thành quân đem gỗ chuẩn bị sẵn chẹn vào cửa thành, những người thợ lập tức đóng những bàn đinh mới.
Vào lúc hoàng hôn gió bắt đầu nổi lên, tuyết bắt đầu rơi lớn trên chiến trường, Đông Hồ ngừng tiến công, rút về doanh địa.
Tròng một ngày đêm kháng cự công thành, làm cho tướng sĩ đều uể oải tới cực điểm, ta và Tiêu Trấn Kỳ cũng trở lại trong thành tạm nghỉ.
Ở giữa Man Châu thành là những bát lớn, mỗi người chỉ được có một bát cháo loãng.
Ta và Tiều Trấn Kỳ bưng bát của mình ngồi dưới một gốc cây, đương nhiên, cháo loãng không thể nào no bụng được.
Ta thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Man Châu không kháng cự được thời gian dài bao lâu nữa rồi."
Tiêu Trấn Kỳ trần đầy đồng cảm gật đầu nói: "Bên trong thành sẽ nhanh chóng cạn kiệt lương thực, hơn nữa chuyện Yến Nguyên Tông giả mạo bị bại lộ, việc này tuyệt đối đã hạ sĩ khí của quân sĩ…"
Thấy Bạch Quỹ hướng phương hướng chúng ta đi tới, Tiêu Trấn Kỳ vội vã ngậm miệng lại, thức thời lui qua một bên.
Bạch Quỹ hướng ta cười nói: "Thế nào? Còn chịu nổi ư?"
Mấy trăm binh sĩ Đông Hồ như lang như hổ điên cuồng tấn công về phía ta, vết thương trên người ta vô số, nhưng mà lúc này chẳng còn cảm giác gì cả.
Trường đao lại bổ ra, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thi thể của hai địch nhân lại nằm trên đất. Ta rút đao quay ngược lại, đâm thủng bụng một binh sĩ Đông Hồ, hắn chết tạ trận.
Mấy tên binh sĩ Đông Hồ dùng trường mâu đâm tới, ta vung đao gạt, nhưng mà lực lượng đã suy yếu, đao cầm không vững, keng một tiếng đao bay ra ngoài.
Một gã binh sĩ Đông Hồ đâm trúng vào vai trái của ta, cảm giác đau nhức truyền tới, thân hình ta nghiêng đi, lao xuống phía dưới mới tránh thoát được biệc bị đâm xuyên tim.
Ta lăn liên tục mấy vòng, muốn tránh thoát khỏi sự truy kích của địch nhân, nhưng lại có hơn 10 thanh trường mâu đồng thời đâm tới chỗ ta. Ta nhắm hai mắt lại, biết là lần này khó tránh khỏi cái chết.
Trong sát na này, ta nghĩ tới Dao Như và Thải Tuyết ở Tần đo, sau đó lại nhớ tới Yến Lâm ở xa, lại nhớ chuyện Tinh Hậu dồn ta vào chỗ chết, còn có Trân Phi ở hoàng cung Đại Khang đau khổ chờ ta, trong khoảnh khắc tất cả đã hiện lên.
Đúng lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bạch Quỹ không biết từ nơi nào xuất hiện, trường kích trong tay liên tục đâm chết hai binh sĩ Đông Hồ, vọt tới chỗ ta.
"Lên ngựa!" Hắn hét lớn.
Ta một lần nữa dũng khí toàn thân lại bùng lên, tay trái nắm chặt trường mâu, tay phải nhặt trường đao, hung hăng đam vào cổ đối phương, một cái đầu bị ta chém rụng.
Ta xoay người nhảy lên chiến mã, Bạch Quỹ hét lớn một tiếng, vung kích giết chết tên binh sĩ đang che trước ngựa. Tuấn mã hí dài một tiếng, phóng về phía rừng rậm.
"Sau yên ngựa có nõ tiễn." Bạch Quỹ nhắc nhở ta.
Ta từ yên ngựa tháo nỏ tiễn xuống, liên tục bắn, lại bắn chết vài tên người Hồ.
Trong rừng đột nhiên xuất hiện vài cái dây thừng, chiến mã hai vó dựng lên tránh thoát cái thứ nhất, nhưng lại không tránh được cái thứ hai.
Bạch Quỹ thần thể từ trên lựng ngựa nhảy lên, trường kích tạo thành hàn mang theo hình vòng cung, hai gã Đông Hồ ẩn nấp sau cây lập tức mất mạng.
Ta cũng nhảy lên, nhưng chưa kịp rời khỏi lưng ngựa, thì đã có một trận mưa tên bắn trúng đùi phải, làm cho ta nặng nề ngã sấp xuống tuyết.
Một tên binh lính giơ cáo trường mâu tàn bạo đâm về phía ngực ta, ta kéo nỏ bắn, mũi tên trúng ngực hắn, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống.
Từ trong rừng lại tuôn ra vô số Hồ binh, không đợi ta từ trên mặt đất bò dậy, sớm đã có người đè chặt hai tay của ta, kéo ra sau lưng, sau đó trói lại.
Bạch Quỹ rơi vào trong vòng vây của mấy trăm tên binh sĩ Đông Hồ, trường kích điên cuồng vũ động, đám Hồ binh ở trước mặt hắn ngã xuống, có mấy tên thân vệ của Bạch Quỹ còn đang khổ chiến, thấy Bạch Quỹ như vậy thì xông lại cứu, nhưng lại bị cung tiễn thủ của Đông Hồ bắn chết.
Sáu gã hắc giáp kỵ sĩ vô thanh vô tức tiếp cận vòng vây, chúng từ 6 phương vị phát tiễn, sáu vũ tiễn gào thét hướng Bạch Quỹ vọt tới, sau đó lại liên tục phát thêm tiễn, phượng vị tuy khác nhau nhưng mục tiêu đều là nhắm vào Bạch Quỹ.
Bạch Quỹ dùng trường kích gặt tên, nhưng mà lúc này đột nhiên có một mũi tên bay tới, cắm vào người hắn, lập tức có vô số mũi tên đồng loạt căm lên người.
Ta lúc này mới phát hiện, ở 6 đuôi mũi tên đầu có căm dây thừng, 6 hắc giáp võ sĩ ra sức kéo, Bạch Quỹ đau đớn, té ngã ở trên tuyết.
Hắn vứt trường kích, rút bội kiếm gầm lên một tiếng, chăt đứt vũ tiễn, muốn chặt đứt dây để đứng dậy, nhưng mà 6 hắc giáp võ sĩ kia thấy vậy, lập tức ra sức kéo.
Bạch Quỹ gầm lên một tiếng, song chưởng nắm đầu thương bẻ gãy, đem đầu thương ném phía ngoài, hai tên Hồ Binh tránh không kịp, bị mất mạng tại chỗ.
Tiếc rằng địch nhân đông đảo, Bạch Quỹ cũng không cách nào tránh được, bị vô số mũi tên bắn trúng, toàn thân máu tươi đỏ lòm.
Một gã hắc giáp kỵ sĩ hét lớn: "Lưu lại tính mạng của hắn!"
Hơn trăm tên sĩ tốt Đông Hồ triệt thoái về phía sau, cung tên trong tay nhất tề giơ lên, hai mũi tên bắn vào người Bạch Quỹ.
Bạch Quỹ cười ha hả, khó khắn từ trên mặt đất đứng lên, hai gã hắc giáp kỵ sĩ đồng thời bắn tên, hai mũi tên trúng ngay hai chân của hắn, hắn lắc lư vài cái, cố gắng chống đỡ nhưng lại lập tức ngã xuống.
Người Đông Hồ thẳng tính, từ trước đến nay tôn trọng anh hùng cường giả, thấy Bạch Quỹ khí khái như vậy, nên sinh ra tâm lý sùng kính, không bắn tên nữa.
Máu tươi từ trên người Bạch Quỹ ồ ồ chảy trên tuyết, hắn nhìn xung quanh, tự biết đại thế đã mất, trong mắt hiện lên bị thương vô tận.
Hoa tuyết không tiếng động bay xuống dính vào người hắn, hắn phảng phất như nghe thấy sinh mệnh của mình đang dần dần trôi qua.
Bạch Quỹ khoé môi nở nụ cười, hắn nhẹ giọng nói: "Rốt cục có thể trở về nhà …"
Hắn dùng lực rút mũi tên trên đùi, thân hình xoay người về hướng nam, căm mạnh hai mũi tên vào ngực, thân thể của hắn đứng thẳng, sau đó ngã về phía sau.
Nước mắt của ta nhạt nhoà, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.