Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 70 : Tâm sự (1)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Gió đêm mang tới tiếng hồ cầm (đàn nhị) thê lương, tiếng đàn như quyện vào trong gió, thê lương thảm thiết, làm cho áp lực trong lòng người trở nên vô cùng.



Sương mù bốc lên, che khuất vầng trăng lại, trấn nhỏ yên tĩnh lạ thường.



Làn điệu du dương giống như nước chảy mây trôi, cứ vang lên không dứt ở bên tai, ánh trăng lại chiếu rọi, giống như đang thì thầm bên tai của một đôi tình nhân, như có sục sôi bất bình, lại u oán phiền muộn, lại bi thương như khói bụi chiến trường, thây chất khắp nơi, vết thương đầy mình.



Trong lòng ta không tự chủ được, tiếng hồ cầm này lúc cao lúc thấp, như tiếng khóc nỉ non của ai đó, ta nhận ra nó được phát ra từ phía mã trường, chầm chậm đi tới đó.



Từ xa ta đã thấy một bóng lưng cô độc ngồi dựa vào hàng rào, ánh trăng chiếu rọi bóng hình cô độc ấy, người này chính là lão giả hôm nay đã chăm sóc ngựa.



Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, lão giả kia xoay người, thấy người tới là ta, cho nên cuống quít đứng dậy khom mình hành lễ nói:



"Chủ nhân!"



Ta mỉm cười nói:



"Hồ cầm (đàn nhị) kéo rất hay."



Lão giả cười nhạt nói:



"Chủ nhân quá khen, ta chỉ mới học qua, để giải buồn trong những lúc thời gian nhàn hạ."



"Lão là người Tần quốc Tế Châu?"



Ta đã sớm muốn thăm dò lai lịch của người này, lúc này bốn bề vắng lặng, đúng là một cơ hội tốt.



Lão giả lắc đầu nói:



"Ta quê quán ở huyện Hải Tây, cách Tế Châu hơn ba trăm dặm."



Ta nhíu mày, thấp giọng nói:



"Lão bá có nghe nói tới Điền Tuần không?"



Lão giả gật đầu nói:



"Đương nhiên là có nghe nói, hắn là đệ nhất phú thương của Tần quốc. Nhưng mà từ khi bị Tuyên Long hoàng đế tịch thu tài sản, thì không biết hiện giờ đang ở đâu."



Nét mặt của lão giả này không có bất kỳ sự biến hóa nào, chẳng nhẽ hắn không phải Điền Tuần? Hoặc là hắn lo lắng, sau khi bại lộ, thì sẽ bất lợi cho hắn?



Ta cố ý thử nói:



"Nghe nói Điền Tuần và nhi tử của hắn là Điền Ngọc Lân đều bị sung quân tới bắc cương"



Lão giả nói:



"Ta có nghe người ta nói qua, thế nhưng bắc cương lạnh khủng khiếp, phụ tử bọn họ hưởng phú quy đã quen, sao có thể chịu được cuộc sống lao động khổ công như thế này."



"Nghe nói Điền Ngọc Lân vì giết người, cho nên đã bỏ trốn khỏi Bắc cương."



Lão giả cười nói:



"Hình như chủ nhân vô cùng am hiểu tình hình của Điền thị."



Ta mỉm cười nói:



"Cũng bởi vì ta nghe nói, lão họ Điền, cho nên mới liên tưởng tới chuyện của phụ tử bọn họ, trước kia ta ở Đại Tần, có gặp Điền Ngọc Lân một lần."



Ánh mắt của lão giả vẫn như nước trong giếng cổ, không một chút dao động, ta không nhận ra điều gì, cho nên đối với hắn lại càng có hứng thú.



Loại trầm ổn này không thể xuất hiện trên người của một nô lệ phổ thông được. Cho dù hắn không phải Điền Tuần, thì lai lịch cũng sẽ không tầm thường.



Ta nhìn bầu trời đêm, khẽ thở dài một hơi, cảm thán nói:



"Hóa ra đã ta ở Đông Hồ này hơn nửa năm... rồi, giờ lại càng nhớ từng ngọn cây, ngọn cỏ ở cố hướng."



Ta chuyển hướng sang lão giả nói:



"Ngươi có muốn trở về không."



Ánh mắt của lão giả nhìn về phương nam rất mơ màng:



"Lá rụng về cội, lão nô đã đã tới tuổi gần đất xa trời, đương nhiên là muốn trở về cổ thụ, thế nhưng sợ rằng khi còn sống, nguyện vọng này khó có thể thực hiện..."



Ta đưa mắt nhìn xuống thì thấy cái bóng của ta và hắn đã được in hình xuống bãi cỏ.



"Thực không giấu diếm, ta và Điền Tuần cũng được coi là có quan hệ sâu xa."



"A?"



"Nữ nhi Dao Như của hắn, là thị tỳ của ta."



Ta chú ý thấy thân hình của Điền Tuần hơi run lên, đồng thời hô hấp của hắn cũng nhanh hơn một chút.



Đây chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục bình thường, lẽ nào hắn thực sự không phải là Điền Tuần?



Ánh mắt của ta nhìn thẳng vào hắn nói:



"Hiện không biết Điền Tuần ở phương nào nữa?"



Tâm trạng của lão giả khôi phục lại sự bình tĩnh như trước:



"Hoặc là vẫn còn đi lính, hoặc là đã chết nhiêu năm rồi."



Ta mỉm cười nói:



"Nếu như ta gặp được hắn, thì sẽ nhất định đưa hắn trở về Trung Nguyên."



Những lời này ta muốn tỏ rõ lập trường của mình cho hắn biết.



Lão giả kia cảm thán nói:



"Biển người mênh mông, chủ nhân sao có thể trùng hợp mà gặp được hắn như vậy."



Ta gật đầu, xoay người rời đi, nhưng đột nhiên lại dừng lại nói:



"Sợ rằng hiện tại Điền Tuần cũng không biết, cuốn sổ đã mang lại rất nhiều phiền phức cho nữ nhi của lão."



Khi ta đi được một khoảng, lão giả kia mới mở miệng nói:



"Thật ra cái cuốn sổ sách kia không có gì cả."



Câu nói này, hắn cũng tự nhận mình là Điền Tuần.



Trong lòng ta mừng như điên, quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn lão.



Ta có thể kết luận, tâm tình của lão lúc này đang mâu thuẫn tới cực điểm, có lẽ sợ ta là địch nhân, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.



"Nếu như không có? Vì sao người trong Ma Môn lại tới quấy rối Dao Như nhiều như vậy?"



Ta phải tiến thêm một bước, để xác định thân phận thực sự của lão.



Ánh mắt của Điền Tuần tràn ngập hồ nghi nhìn ta một cái, chúng ta chưa ai tin đối phương cả.



Ta mỉm cười nói:



"Nếu như muốn ta tin lão là Điền Tuần, thì lão phải thể hiện thành ý của mình."



Điền Tuần cười lạnh nói:




Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ hồng nói:



"Không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là có thể đi lại như thường."



Hoàn Nhan Vân Na thâm ý liếc mắt nhìn ta, nói:



"Xem ra hôm nay phải khổ cực cho ngươi rồi."



Ta biết nàng đã nhận ra sự vi diệu trong chuyện này, nên cười nói:



"Thanh Thanh cô nương đã mấy lần cứu tính mạng của ta, khổ cực cũng là điều bình thường."



Hách Liên Chiến cười ha ha nói:



"Đó là chuyện đương nhiên, chỉ sợ lúc nào ngươi cũng muốn khổ cực như vậy."



Khuôn mặt của Toàn Tuệ Kiều xấu hổ đỏ bừng, trong lúc nhất thời đã quên mất phải giả bộ, đứng lên nói:



"Ta đi qua bên kia xe."



Sau đó bước thật nhanh về phía trước.



Trên mặt của mọi người đều mỉm cười, Hoàn Nhan Vân Na hung hăng liếc mắt nhìn ta cái mũi đáng yêu nhăn lại, nói:



"Ta cũng qua bên kia xem."



Nàng và Dực Hổ đi tới chỗ Toàn Tuệ Kiều.



Hách Liên Chiến có chút ước ao nói:



"Long huynh đệ thật là lợi hại, xem ra trái tim của Thanh Thanh cô nương đã bị huynh tóm được rồi."



Trong lòng ta âm thầm đắc ý, đâu chỉ có được trái tim của một mình Toàn Tuệ Kiều?



Hách Liên Chiến nhìn theo bóng lưng của Hoàn Nhan Vân Na, cảm thán nói: "Vân Na nếu như bị gả cho quốc quân, thì chắc chắn không có hạnh phúc."



"Hách Liên Chiến huynh dường như rất hiểu Hoàn Nhan tướng quân?"



Hách Liên Chiến gật đầu, có chút mất mác nói:



"Ta quen nàng đã hơn năm... năm thời gian, ở trong lòng nàng, ta là một đại ca."



Hách Liên Chiến chán nản nói:



"Huynh có nhận ra không, cảm giác của Vân Na đối với ta và huynh khác nhau?"



Ta ngơ ngác, không biết hắn đột nhiên nói tới câu này là có mục đích gì, nên cười nói:



"Hách Liên huynh sao lại nói ra câu này? Hai ngày nay, nàng nói chuyện với huynh nhiều hơn mà."



Hách Liên Chiến cười khổ nói:



"Vân Na ở bên cạnh ta toàn nói chuyện về người!"



Hắn cầm lấy một hòn đá, ném vào trong dòng suối, bọt nước bắn tung lên, xem ra cũng có tình cảm với Hoàn Nhan Vân Na.



Hách Liên Chiến nói:



"Cho dù vị trí của ta ở trong lòng Vân na như thế nào, thì ta cũng không trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa."



Ta hỏi ngược lại:



"Hách Liên huynh chẳng nhẽ không biết Hoàn Nhan tướng quân và Hoàn Nhan Liệt Thái bất hòa hay sao?"



Hách Liên Chiến nói:



"Ta biết, trong lòng Vân Na chỉ coi ta như huynh trưởng, ta không có khả năng ảnh hưởng tới quyết định của nàng."



Hắn đưa tay nắm lấy vai ta nói:



"Thế nhưng huynh có thể! Huynh có thể ảnh hướng tới Vân Na, có thể làm nàng thay đổi quyết định gả cho quốc quân!"



Ta thấp giọng nói:



"Cho dù là ta mang theo Vân Na rời đi, hoặc là Vân Na gả cho Hoàn Nhan Liệt Thái, điều đó có gì khác với huynh cơ chứ?"



Hách Liên Chiến kích động nói:



"Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên cạnh nàng, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, như vậy là đủ rồi."



Trong lòng ta bỗng nhiên kích động, nói:



"Hách Liên huynh!"



Hách Liên Chiến cười nói:



"Huynh đừng nghĩ ta vĩ đại như vậy, cũng đừng có quên, một ngày Vân Na còn chưa thành thân, thì Hách Liên Chiến ta vẫn có cơ hội, sau này ai có được trái tim của nàng, vẫn còn chưa chắc chắn."



Ta tràn ngập lòng tin nói:



"Huynh cũng giống như những người khác, không có cơ hội nào đâu."



Hách Liên Chiến ha ha cười nói:



"Hảo hán tử, có hào khí, mặc dù Hách Liên Chiến ta thua trong tay huynh, nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục."



Hắn cởi bầu rượu xuống, uống vài hớp, sau đó lại đưa cho ta. Ta tiếp nhận túi rượu thoải mái uống vài hớp, hai bên cười lên ha hả.



Năm ngày sau, nhóm người chúng ta trở lại Hắc Sa thành, thế cục đột nhiên thay đổi, đã làm cho toàn bộ kế hoạch rời đi thất bại.



Chắc là trời xanh cũng muốn ta không buông tha người mình yêu, nên vẫn chưa cho ta mang theo Sát Cáp Thai rời khỏi Hắc Sa thành.



Kế hoạch của Gia Luật Xích Mi cũng thất bại, hắn đành phải hạ lệnh rút binh.



Ta bảo Sát Cáp Thai vẫn chuẩn bị cho tốt, khi thời cơ đến, hắn sẽ mang theo người ở Tam Đỉnh Tập bỏ chạy, sau đó sẽ tập hợp ở lâm trường Thương Bạch sơn.



Trở lại Ô thị hành quán, đã lập tức cho các võ sĩ nghỉ việc, chỉ lưu lại hai người là A Đông và Lang Thứ.



Nếu như số người càng nhiều, thì mục tiêu lại càng lớn, bất lợi cho việc bỏ trốn. Những đồ quý trong hành quán đã bị Sát Cáp Thai bán lấy tiền, hành quán hiện giờ chỉ còn lại một cái xác trống không.



Hoàn Nhan Liệt Thái dường như muốn nhanh chóng cưới Vân Na, cho nên định đại hôn là vào đầu tháng 6, chỉ còn có 10 ngày nữa.



Sau khi ta nghe thấy tin tức đó, liền đi tới Cạnh Sơn Vương Phủ, thấy Toàn Tuệ Kiều đang muốn ra cửa, thấy ta, nàng vui mừng cười nói:



"Ta cũng đang muốn đi tìm ngươi."



Ta gật đầu:



"Ta biết, Hoàn Nhan tướng quân đâu?"



Tuệ Kiều nói:



"Tỷ ấy ở Diễn Vũ Thính."



Đi vào Diễn Vũ Thính, thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc một bộ võ sĩ phục màu trắng bó sát người, trong tay đang cầm một cái trường thương, toàn lực huy động, tua thương như một ngọn lửa quấn quanh thân hình nàng.



Ta yên lặng rút một thanh trường đao trên giá, đi tới phương hướng của nàng.