Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 91 : Gian thương (2)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Hiện tại Bách Hoa Lâu đã không còn phồn hoa như trước kia, xe ngựa ở trước cửa không có mấy, ngay cả thủ vệ gác cửa cũng không nhiều, Đại chiến Khang Tần đã làm cho các quan viên trong triều hạn chế đi rất nhiều, cho dù là phú thương cũng không dám ca hát tiêu sài hoang phí khi quốc nạn .
Ta chậm rãi đi vào đại môn, có hai nữ tử xinh đẹp như hoa tiến lên đón . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ta không cần lo lắng vì các nàng biết ta, Bách Hoa lâu này chỉ là một nơi phong nguyệt, cho nên phải luôn luôn thay đổi được các nữ nhân ở đây, nếu như mãi chỉ toàn người cũ, thì khách nhân sợ rằng sớm đã đi hết .
Bởi vì khách nhân ham cái đẹp thì lại là người thích của lạ, trong nhà kiều thê mỹ lệ cũng có không ít, nhưng vẫn thích tới đây tìm thú vui .
"Vị đại gia này, hình như đây là lần đầu tiên ngài tới, không biết ngài có quen vị cô nương nào không?"
Ta mỉm cười nói :
"Ta chỉ có quen biết một người, đó là Mộ Dung Yên Yên cô nương. "
Hai vị nữ tử nghe thấy ta nói tên lão bản của họ, thì càng cười tươi :
"Công tử là bằng hữu của lão bản?"
Ta lắc đầu, ánh mắt đã bị một tuyệt đại mỹ nhân trên lầu hấp dẫn .
Mộ Dung Yên Yên đứng dựa vào lan can của tầng ba, lặng yên nhìn ta, thân hình nàng mặc trường bào bằng gấm, trên vai khoác một chiếc khăn lụa màu nhũ mỏng .
Những đường cong trên thân thể ẩn hiện, càng làm tăng thêm vài phần xinh đẹp tuyệt trần .
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vịn vào lan can, bộ ngực phập phồng, hai dòng lệ chảy ra từ đôi mắt .
Ta mỉm cười hướng nàng gật đầu, lúc này chúng ta không cần nói, chúng ta không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm của mình .
Một lúc lâu sau Mộ Dung Yên Yên mới bình tĩnh lại được, nàng chậm rãi đi tới trước mặt ta, cước bộ mặt dù nhanh nhưng không hề mất đi sự uyển chuyển ưu nhã, ngàn vạn lời nói, nàng chỉ gộp lại trong một câu :
"Ngươi đã trở về?"
Ta bình tĩnh hồi đáp :
"Đã trở về!"
Ta và Mộ Dung Yên Yên ngồi ở trong hậu viện của Bách Hoa lâu, trên bàn đá có đặt mấy món điểm tâm tinh tế, Mộ Dung Yên Yên đích thân rót cho ta một chén rượu ngon, nhẹ giọng nói :
"Yên Yên kính Bình vương một chén. "
Ta nhẹ nhàng cùng nàng chạm chén, sau đó ngửa đẩU Uống một hơi cạn sạch, mỉm cười nói :
Sáng sớm hôm sau, Tiền Tứ Hải đã tới tìm ra, từ biểu tình của hắn, thì sự tình cũng không tiến triển thuận lợi :
"Bình vương! Lá thư đó ta đã chuyển cho thái hậu. "
"A!"
Ta thờ ơ đáp trả, lấy một cái ngoại bào khoác lên người .
Tiền Tứ Hải thấp giọng nói :
"Thế nhưng thái hậu chỉ nhìn một chút rồi đuổi ta đi, không biết nàng có mở ra xem không?"
Ta cười nói :
"Chắc chắn là có. "
Sớ dĩ ta tự tin như vây là vì biết lúc trước Hạng Tinh rất thưởng thức thư pháp của ta, cho dù nàng hãm hại ta ra làm sao, thì ở sâu trong lòng nàng cũng có một vị trí nhỏ nhoi cho ta .
Huống hồ, ta có thể làm nàng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, cho dù ở điểm nào thì nàng cũng sẽ đọc bức thư này .
Tiền Tứ Hải lại nói :
"Nghe nói Đại Hán đã đồng ý phát binh. "
Ta lạnh lùng nói :
"Hán Thành Đế quả nhiên chọn đúng thời cơ. "
Tiền Tứ Hải có chút lo lắng nói :
"Nếu là Hán Thành Đế thật sự xuất binh, Hán Tần hợp lực, Đại Khang nhất định sẽ thua, thái hậu một lần nữa chiếm hết ưu thế, sao nàng có thể đơn giản hòa đàm được chứ?"
Ta cười ha ha, nặng nề vỗ vỗ bả vai Tiền Tứ Hải nói :
"Những chuyện khác Tiền lão bản không cần quá lo, hai ngày này chuẩn bị cho ta một số lễ vật, ta muốn yết kiến một số vương công quy tộc đại thần. "
"Không có, không có, tất cả cứ tính trên người của ta đi. "
Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu .