Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 93 : Gian thương (4)

Ngày đăng: 03:16 20/04/20


Lúc rời khỏi Bách Hoa lâu, bầu trời u ám đã trong sáng trở lại, ánh mặt trời chiếu khắp nơi trên đất Tần đô .



Trên mặt bách tính đã hiện những nụ cười, họ đều hiểu, chiến tranh sẽ kết thúc, cái thiếu chỉ là thời gian mà thôi .



Ta nheo hai mắt lại nhìn mặt trời kiều diễm, không để ý tới việc ánh mặt trời sẽ làm bỏng mắt. Không biết vì sao, lúc này ta bỗng nhiên cảm nhận được, mặt trời tồn tại là vì ta, vạn vật trên thế gian đều vì ta mà sinh ra .



"Bình vuơngđiện hạ!"



Thanh âm của Tiền Tứ Hải như động đất vang lên ở phía sau ta, khuôn mặt mập mạp được ánh mặt trời chiếu rọi trở nên xán lạn .



Sự thắng lợi của ta đã đem lại lợi nhuận cho hắn, lợi ích của hắn đã liên hệ chặt chẽ với ta, sự thực đã chứng minh Tiền Tứ Hải là một thương nhân tinh mắt .



Hắn có tất cả những điều kiện của thương nhân xưa nay, đó là ăn ý và mạo hiểm, cái nhìn thời cuộc rất nhạy cảm, và có năng lực siêu quần trong việc nắm chắc năng lực của mình, thời gian đối với hắn bây giờ là lợi ích .



"Bình vương điện hạ, ta đã chuẩn bị xong hết cho ngài, hiện tại đã sai người đưa tới Phong Lâm Các, các chi phí cần thiết của ngài ở Tần đô cứ tính lên người của ta đi. "



Ta ôm Tiền Tứ Hải nói :



"Tiền huynh, Dận Không vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người bạn này. "



Lúc ta gặp nạn thì ta gọi hắn là Tiền lão bản, lúc ta vinh quy ta gọi hắn là Tiền huynh, tuy rằng chỉ thay đỏi cách xưng hô, nhưng mà quan hệ thì trở nên thân cận hơn rất nhiều .



Tiền Tứ Hải nói :



"Điện hạ, hai ngày này sợ rằng người bái phóng ngài sẽ rất nhiều. "



Ta mỉm cười nói :



"Càng nhiều càng tốt"



Cảnh của Phong Lâm các vẫn như cũ, đối với ta mà nói nó rất quen thuộc, đi vào cái mái nhà nhỏ kia, ta đã thấy Thải Tuyết đứng ở cuối con đường .



Thải Tuyết mặc một quần áo màu trắng, phảng phất như một đóa hoa bách hợp xuất trần đứng ở đằng xa, khi nàng nhìn thấy thân ảnh của ta, thì nước mắt giống như sương mai chảy xuống .



Ta nhớ lại lần đầu tiên ta gặp nàng là ở Cần Vương phủ, bộ quần áo hôm nay, lại làm ta nhớ lại cảnh tượng ngày đầu tiên .




"Người hiểu ta chỉ có Trần tiên sinh!"



Thời gian mà Yến Hưng Khải tới bái phỏng ta còn sớm hơn cả ta dự định, trên bái thiếp viết là ngày mai, nhưng đêm hôm đó hắn đã tới Phong Lâm Các, việc này làm ta trở tay không kịp .



Ta thấy thái độ của Yến Hưng Khải và Tinh Hậu thật sự là khác nhau, khẩu phật tâm xà, tiểu lí tàng đao, chuyện của hắn ta đã biết rõ từ lâu, cho nên ta cũng không thể rơi vào hạ phong được .



"Huynh đệ! Ca ca nhớ đệ thật muốn chết!"



Công phu đóng kịch của Yến Hưng Khải tuyệt đối là hạng nhất, khi bước vào đại môn thì nước mắt cũng như mưa .



Ta cũng dùng đôi mắt đỏ ngầu tiến lên nghênh đón, ôm chặt lấy hắn, nhưng trong lòng lại chửi hắn ngàn vạn lần .



Yến Hưng Khải một bên lau nước mắt, một bên nắm lấy tay ta, đi vào trong thư phòng :



"Huynh đệ, lúc trước ca ca đã cực khổ khuyên thái hậu đừng để đệ xuất chinh, thế nhưng không cách nào lay chuyển được ý của người, làm cho đệ. .. phải chịu nhiều đau khổ như vậy. .. Vi huynh thật là xấu hổ. .. "



Hắn lại dùng khăn tay lau nước mắt .



Ta giả bộ cảm động vô cùng, đôi mắt cũng đỏ lên, nói :



"Đa tạ ca ca lo lắng, kỳ thực lần này Dận Không có thể toàn mạng thoát khỏi Đông Hồ, cũng may mắn nhờ ca ca một phần. "



Yến Hưng Khải bị câu nói này của ta làm cho hồ đồ, trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì :



"Huynh đệ. .. "



"Cũng vì con Hắc sư tử mà ca ca cho đệ, nếu như không có nó, thì đệ làm sao thuận lợi chạy khỏi Đông Hồ được chứ. "



Ta bịa chuyện nói .



Yến Hưng Khải cảm thán nói :



"Đúng là đệ hồng phúc tề thiên, con ngựa tồi ấy lại có thể giúp đệ được nhiều như vậy. "