Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 95 : Thân thế (2)
Ngày đăng: 03:16 20/04/20
Tuệ Kiều chủ động ôm lấy cổ ta, kéo đầu ta vào ngực của nàng .
Ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ngửa đầu nói :
"Tuệ Kiều, cho dù phải dùng phương pháp gì, muội cũng phải làm cho Tôn tiên sinh tỉnh lại. Ta muốn tiên sinh nói cho ta biết, ai hãm hại người như vậy!"
Tuệ Kiều gật đầu :
"Huynh yên tâm, việc này muội có thể làm được. "
Tuệ Kiều dùng phương pháp châm cứu kích khởi tiềm năng trong cơ thể của Tôn Tam Phân, tới nửa đêm thì hắn tỉnh lại, điều này lại làm cho ta nhớ tới phương pháp mà Tôn Tam Phân trị bệnh cho Tuyên Long hoàng đế trước kia .
Tôn Tam Phân chậm rãi mở đôi mắt, hắn không tin tưởng ta lại ngồi bên cạnh giường của hắn, bàn tay phải gầy trơ xương run rẩy sờ khuôn mặt của ta, nói :
"Thái tử. .. người. .. đã trở về. .. "
Ý thức của hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại .
Mi mắt của ta đã ươn ướt, thân hình nhoài lên phía trước, để cho hắn sờ được mặt ta, nức nở nói :
"Tôn tiên sinh. .. Ta là Dận Không. .. Ta đã trở về. .. "
"Dận Không!"
Ánh mắt của Tôn Tam Phân đột nhiên mở to, hai tay cố sờ môi, mũi, cằm của ta, thời gian mang bệnh dài như vậy đã làm cho hắn bị mù .
"Ngươi. .. Là Dận Không. .. "
Trong đôi mắt vô thần kia chảy ra hai hàng lệ vẩn đục :
"Ngươi. .. cuối cùng cũng sống trở về. .. Ta cuối cùng. .. cũng chờ được ngươi. .. "
Ta nắm chặt hai bàn tay của hắn nói :
"Ta là Dận Không, ta đã trở về!"
Tôn Tam Phân thấp giọng nói :
Hắn tay cố sức kéo vạt áo của ta, kề sát miệng vào tai của ta, vui mừng nói :
"Ngươi. .. Dù sao cũng là. .. nhi tử của Long Dận Cơ. .. máu trong cơ thể ngươi cũng là dòng máu của người. .. trời sinh ngươi đã không phải là một người bình thường. .. "
Thần sắc của ta vô cùng phức tạp nhìn Tôn Tam Phân, trong long đã coi đây là sự thực .
Tôn Tam Phân dùng hết toàn lực nói :
"Ngôi vị hoàng đế vốn đã thuộc về phụ thân của ngươi. .. Ngươi. .. có tư cách hơn bất cứ người nào để. .. kế thừa Đại Khang. .. ngươi phải trở về. .. đoạt lấy tất cả. .. "
Lời hắn nói giống như một tia sét phá tan màn đêm đen tối trước mắt ta, ta có tư cách thừa kế đế vị hơn bất cứ người nào!
Trong lòng ta liều mạng gầm thét, giờ ta mới hiểu tại sao khi ta còn sống mẫu thân của ta không có bất kỳ hảo cảm nào với phụ hoàng, hoàng huynh. .. trong hoàng cung .
Thậm chí trong lòng mẫu thân của ta còn ôm một loại cừu hận, lúc giết Bát hoàng huynh (chương số 1) : ta cũng chẳng có gì áy náy, mầm mống cừu hận đã gieo vào trong người ta từ lúc mới sinh, ta sống là để báo thù.
Ta hạ giọng nói :
"Tôn tiên sinh, người yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở về Đại Khang"
Trên mặt Tôn Tam Phân nở một nụ cười .
Ta thấp giọng nói :
"Là ai hạ độc làm hại tiên sinh?"
Tôn Tam Phản cười nhạt một tiếng :
"Lúc. .. ngươi rời đi, thái hậu đột nhiên triệu ta vào cung. .. . bảo ta giúp nàng. .. "
Nói tới đây, hắn đột nhiên không nói được nữa .
Ta cố nén tức giận nói :
"Quả nhiên là nàng!"