Tam Nhật Triền Miên
Chương 13 :
Ngày đăng: 23:09 21/04/20
Qua ba tuần rượu, tiểu nhị dưới lầu láng máng nghe được tiếng hò hét thô tục vang ra từ nhã phòng, cười tủm tỉm, Hoa bộ đầu vẫn còn sôi nổi như vậy cơ đấy.
“Hức… y uống… uống nhiều rồi, phiền ngươi… chăm sóc y đêm nay.” Hoa Hùng một tay đỡ Liễu Dịch Trần, hai mắt uống say lờ đà lờ đờ dặn dò Lâm Thiên Long.
Lam Thiên Long nhìn tên Liễu Dịch Trần dựa vào người Hoa Hùng ngáy khò khò, khóe mắt bất giác nheo lại.
“Hức… huynh đệ của ta… giao… cho ngươi vậy. Khà khà.” Hoa Hùng dùng sức vỗ vỗ vai Lâm Thiên Long, thuận tay đẩy Liễu Dịch Trần qua.
“Ta… ta… đi đây. Hức…” Hoa Hùng lảo đà lảo đảo vẫy vẫy tay, quay người đi xuống lầu dưới, ngay cái khoảnh khắc bước chân xuống cầu thang ấy, ánh mắt mông lung kia lại lóe sáng.
Huynh đệ, đại ca đây có thể giúp thì đều giúp người rồi, phần còn lại phải dựa vào bản thân ngươi thôi.
Sắc mặt Lâm Thiên Long đen xì nhìn Liễu Dịch Trần gục đầu ngủ say trên vai mình, thực lòng muốn vứt y xuống ngay lập tức. Nhưng khi nhìn gương mặt xinh đẹp như nữ tử của y, rốt cuộc vẫn không nỡ xuống tay, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ kéo y lên giường.
“Mẹ nó.” Kéo Liễu Dịch Trần lên giường xong, Lâm Thiên Long giận dữ mắng. Hắn biết rõ Liễu Dịch Trần là nam nhân, thế nhưng đối diện với gương mặt kia, cảm thấy như khi động thủ bắt nạt y thì chẳng khác nào bắt nạt nữ nhân, mà Lâm Thiên Long luôn là với nam nhân sao cũng được nhưng với nữ nhân thì tuyệt đối không được nặng tay, điều này phải nói là Liễu Dịch Trần vô cùng may mắn.
“Này, lăn vào bên trong một chút.” Lâm Thiên Long hùng hùng hổ hổ nói. Phòng chỉ có độc một cái giường, nhưng lúc này Liễu Dịch Trần lại nằm ngay giữa giường, hai phía trái phải đều không đủ chỗ trống cho hắn, hắn đành phải tự tay đẩy đẩy Liễu Dịch Trần.
“Ưm…” Liễu Dịch Trần phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, âm mũi đặc mang theo hơi tình dục, khiến Lâm Thiên Long vừa nghe đã nhũn cả hai chân, thiếu chút nữa là bổ nhào xuống người y.
Lâm Thiên Long giật thót cả mình, hoảng hốt nhìn Liễu Dịch Trần, cứ như nhìn thấy yêu quái. Gương mặt trắng nõn ửng hồng do men rượu, phản chiếu vầng sáng mỏng hắt xuống từ ánh nến, đầu lưỡi vươn ra tìm kiếm, liếm lấy bờ môi khô. Liễu Dịch Trần nằm đó không hề phòng bị, tỏa ra hương vị hấp dẫn khôn cùng.
“Lão tử rất thích ngươi, về sau, cái miệng nhỏ này của ngươi ngoan ngoãn đợi lão tử làm đi.” Liễu Dịch Trần lần nữa mở miệng, vẫn là lời lẽ thô tục không phù hợp với khí chất của y.
Cái câu “thích ngươi” này làm dòng suy nghĩ của Lâm Thiên Long đình trệ, thế nhưng sau đó lại thêm một câu châm ngòi lửa giận của hắn.
“Mẹ ngươi… ư…” Cằm Lâm Thiên Long bị nắm chặt, miệng bị chặn lại, chính cái lưỡi ban nãy mê hoặc hắn giờ đang khuấy đảo một cách thô bạo trong miệng hắn.
“Bậc” một tiếng, hai phiến môi tách rời nhau ra, Liễu Dịch Trần dường như còn chưa hết thèm muốn mà liếm liếm môi, vừa lòng nói: “Ngọt thật, có cơ hội là phải nếm thử cái miệng phía trên này của ngươi.”
“Khụ khụ…” Lâm Thiên Long bị sặc nước miếng ho đến đỏ bừng cả mặt, nói chẳng ra lời, giận dữ nhìn chằm chằm Liễu Dịch Trần.
“Lão tử thích nhất ánh mắt này của ngươi, ngươi nhìn ta như vậy. Ta lại càng hưng phấn.” Liễu Dịch Trần nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Long đầy nguy hiểm. Lâm Thiên Long không chịu thua cũng trợn mắt nhìn y.
Liễu Dịch Trần nhếch mép cười, vươn tay một cái, quần của Lâm Thiên Long lập tức biến thành vải vụn.
Từ ban nãy tới giờ, Lâm Thiên Long vẫn luôn có cảm giác kì lạ, thứ cảm giác này dâng lên từ lúc hắn bị ma nhập mà chạm vào đôi môi của Liễu Dịch Trần. Hắn thấy lúc này lồng ngực mình như bốc cháy, hắn vốn cho rằng là do bực tức Liễu Dịch Trần, thế nhưng khi Liễu Dịch Trần xé tan quần hắn, Lâm Thiên Long liền phát giác ra rõ ràng không ổn chút nào.
“A… hóa ra ngươi đã cứng thế này rồi.” Liễu Dịch Trần cầm côn th*t trong tay, vẻ mặt tươi cười hứng thú.
“Sao nào, ban nãy lão tử nói muốn làm ngươi, liền khiến ngươi hưng phấn đến vậy sao?” Liễu Dịch Trần cúi người xuống, thì thầm bên tai Lâm Thiên Long.