Tam Nhật Triền Miên

Chương 3 :

Ngày đăng: 23:09 21/04/20


Lâm Thiên Long phát điên tìm đám người đó, giáng xuống những cú đấm như búa tạ, đánh chết sạch bè lũ ác ôn, sau đó bị quan phủ truy nã, rồi phải tới núi Khốn Long làm cường đạo.



“Bàng Giải.”



Giọng nói Lâm Thiên Long lạnh băng, đánh thức Bàng Giải từ thế giới hồi ức.



“Lão đại?” Nhìn những đường tơ máu trong mắt Lâm Thiên Long tuy vẫn chưa biến mất, nhưng vẫn không hề có vẻ mất bình tĩnh, Bàng Giải cũng yên tâm phần nào.



“Giết hết đám hộ vệ giữ hòm, còn những người khác thì thả đi.”



Bàng Giải hơi sửng sốt, sau đó vội vàng hô “rõ”.



Lâm Thiên Long chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau lưng ngập tiếng chém giết. Đám hộ vệ giữ hòm nào có tự đưa đầu chịu chết, liều mình phản kháng, nhưng so với sơn tặc dũng mãnh, thì chẳng khác nào gãi ngứa. Mà những hộ vệ được thuê lúc cần kíp thì chỉ trơ mắt ra nhìn, không có vẻ gì là phẫn nộ cả.



Chẳng bao lâu, mấy gã hộ vệ kia bị giết sạch, đám đánh xe thì co cụm bên cạnh xe ngựa chẳng dám hé răng, còn đám hộ vệ được thuê lúc cần kíp đứng ở một bên, không rõ đang nghĩ những gì.



Lâm Thiên Long lại mở trừng mắt, tơ máu trong mắt đã bớt đi kha khá, quay đầu nói với bọn Đại Đầu:



“Đưa bọn trẻ kia lên núi, chăm sóc cho tốt.”



Đại Đầu vội gật đầu, gọi vài huynh đệ khác tới nâng hòm.



Đội trưởng của đám hộ vệ còn lại chợt có động tĩnh, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm của Lâm Thiên Long liền xẹt qua. Vị đội trưởng đó nhìn thẳng vào hắn chẳng nói lời nào, chỉ móc ra túi tiền nhỏ từ trong ngực áo, đặt trên chiếc hòm bên cạnh mình. Sau đó lại lui xuống.




Lâm Thiên Long không khỏi kêu khổ thấu trời. Ngẩng đầu nhìn, nam nhân vận áo trắng xinh đẹp tuyệt trần trước mắt không phải Liễu Dịch Trần thì còn ai vào đây.



Con bà nó, rõ ràng lão tử thấy ngươi đi về phía trấn Tây Hà, mới cố ý chuyển sang trấn Liễu Diệp, thế mà vẫn bị ngươi chặn lại.



Thấy Lâm Thiên Long không nói lời nào, Liễu Dịch Trần liền chắp tay:



“Lâm huynh, lần này theo Liễu mỗ về đi.”



“Coi như lão tử xui xẻo!” Lâm Thiên Long lầm bầm một câu, rồi ngồi bệt xuống đất. Lúc này, hắn đến sức lực để đứng cũng chẳng còn rồi.



Liễu Dịch Trần mỉm cười, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.



“Lâm huynh, ta từng nói mấy lần rồi, chỉ là mời huynh về hỗ trợ điều tra mà thôi.”



“Hứ, có quỷ mới tin ngươi. Bị cái thằng cha mặt như đàn bà nhà ngươi bắt, lão tử đúng là xui tận mạng rồi.” Lâm Thiên Long bất mãn nói.



Gân xanh bên thái dương Liễu Dịch Trần nổi lên vài cái. Nhưng vẻ mặt vẫn rất lễ độ.



“Vậy phải có lỗi với Lâm huynh rồi.”



Dứt lời, liền đưa tay điểm lên người Lâm Thiên Long vài cái. Phong bế huyệt đạo của hắn, giờ Lâm Thiên Long mới đúng là không có chút năng lực phản kháng nào.