Tam Nhật Triền Miên

Chương 31 : Sau đêm cuồng loạn

Ngày đăng: 23:09 21/04/20


Liễu Dịch Trần cúi đầu, liếm theo đường nước miếng chảy, cho đến khi trở lại bên miệng, mới tận tình xâm chiếm khoang miệng đối phương, buộc chiếc lưỡi dày của hắn cùng nhảy múa.



“A… a…” Lâm Thiên Long đáng thương bị khoái cảm mãnh liệt công kích đến không còn biết trời trăng gì nữa, khoang miệng bị chèn kín đến không đủ khí thở, lúc này, đầu óc của hắn đã hoàn toàn dừng hoạt động.



“Ngoan… Thiên Long, nói ta là nam nhân của ngươi đi.” Liễu Dịch Trần dịu dàng nói.



“Ưm… nam nhân…” Lâm Thiên Long mơ hồ nói.



“Nói đi, Liễu Dịch Trần là nam nhân của Lâm Thiên Long…” Liễu Dịch Trần tiếp tục dụ dỗ. Động tác tay cũng dừng lại.



“Ư… đừng… dừng… đừng…” Lâm Thiên Long lắc vòng eo vạm vỡ, nắm lấy bàn tay mới dừng lại của Liễu Dịch Trần, ý bảo y tiếp tục.



“Ha ha… Ngoan, nói ta là nam nhân của ngươi, ta sẽ tiếp tục.” Giọng nói của Liễu Dịch Trần quyến rũ không sao kể xiết. Tay bắt đầu chầm chậm chuyển động.



“Ưm a… Liễu Dịch Trần… ư… là… ha… ta… nam nhân.” Dục vọng đạt đến cao trào, Lâm Thiên Long ngắc ngắc ngứ ngứ. Thần trí dường như có dấu hiệu phục hồi lại.



“Nói mau… ngươi thích nhất là được ta chơi…” Liễu Dịch Trần hô hấp rất nhanh, chết mất thôi, y sắp không ổn rồi, thế nhưng nhất định muốn Lâm Thiên Long nói ra câu đó.



“Ư…” Lâm Thiên Long cắn môi dưới, sắc mặt đỏ rực cả lên thật khiến người ta nghi ngờ rằng máu của hắn dồn hết lên mặt rồi.
Thực ra, Lâm Thiên Long chỉ tỏ ra bình tĩnh vậy thôi, chứ trong lòng hắn đang rối loạn như bão táp giữa biển khơi. Sau khi rời khỏi nha môn, hắn liền vội vàng chạy đến một rừng cây ven trấn Bình An.



Trốn vào một góc khuất không có người, hai tay bứt tóc, vẻ mặt đột nhiên đỏ lựng lên. Nếu như hắn không nói, thì chẳng ai ngờ rằng nam nhân đầy vẻ ngượng ngùng này lại từng là thủ lĩnh sơn tặc trên núi Khốn Long.



“Mẹ nó chứ, tên Liễu Dịch Trần chết dẫm kia rốt cuộc muốn sao đây.” Lâm Thiên Long vừa bứt tóc vừa lẩm bẩm. Thực ra, hắn cũng hiểu rõ, hắn ít nhiều gì cũng đã thích Liễu Dịch Trần rồi, nếu không hôm qua, cũng không cho phép Liễu Dịch Trần làm chuyện ấy ngay từ đầu như vậy.



Tuy sau đó mọi việc tiến triển chệch khỏi dự đoán, hơn nữa biểu hiện của Liễu Dịch Trần khiến hắn rất… ngượng, nhưng nói gì thì nói, tối qua, hắn cũng rất thoải mái.



Lại thêm sau đó Liễu Dịch Trần tưởng hắn ngủ rồi, nên mới cẩn thận lau rửa cơ thể cho hắn, khi hắn phát giác có một ngón tay mảnh khảnh đang thâm nhập vào hậu huyệt của mình, mặt mũi nóng bừng cả lên, “vách động” cũng mấp máy không thể khống chế được. Cảm giác mềm mại cuốn chất lỏng trong người hắn chảy ra ngoài, rồi được một tấm khăn ướt ấm áp lau đi, cuối cùng lại lau rửa cơ thể dính dớp hộ hắn, và đắp chăn lên.



Sự chăm chút cẩn thận này khiến Lâm Thiên Long thấy ngọt lòng.



Kì lạ là… sáng sớm nay tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt nho nhã của Liễu Dịch Trần, hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ, Liễu Dịch Trần lỗ mãng tối qua cũng được lắm.



Khi suy nghĩ này xuất hiện, hắn vô cùng hoảng sợ.



Chết đi cho xong, mình bị trúng tà rồi sao, tối qua bị tên khốn nạn kia thế này thế nọ, thế nọ thế kia, còn bị ép nói ra những lời đáng thẹn nữa chứ, vậy mà mình lại thấy tên kia được lắm, đầu óc có vấn đề rồi sao?