Tam Nhật Triền Miên
Chương 6 :
Ngày đăng: 23:09 21/04/20
Khi bàn tay Lâm Thiên Long chạm vào vai Liễu Dịch Trần, toàn bộ sức khống chế bản thân của y đều tan tành, ngước đôi mắt hằn đỏ tơ máu lên, đối mặt với ánh nhìn kinh ngạc của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần nghiến răng nghiến lợi nói một câu:
“Do ngươi tự chuốc lấy…”
“Gì…” Lâm Thiên Long còn chưa kịp phản ứng đã bị Liễu Dịch Trần xô mạnh, cả người bay ra, “xập” một tiếng ngã nhào xuống đệm cỏ.
“Mẹ nó…” Lâm Thiên Long ngã chổng vó bừng bừng lửa giận, loay hoay hòng đứng lên, lại bị Liễu Dịch Trần lập tức đè chặt xuống, dù làm sao cũng chẳng thể đứng dậy được. Giãy dụa ngóc đầu lên, lại bị hành động của Liễu Dịch Trần làm cho kinh hãi đến nói cũng chẳng ra câu.
Y… y… y… đang làm trò gì vậy…
Lâm Thiên Long mở to mắt như chuông đồng, đầu óc rối thành một bùi.
Trước mắt là một gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn không tì vết, dưới đôi hàng mày lá liễu là đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng mi dài mảnh khẽ run rẩy, hắt bóng mờ tinh tế xuống dưới mắt.
Một thứ gì đó thật mềm mịn dính lấy đôi môi Lâm Thiên Long, khi thở ra có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, miệng vừa hơi há ra liền bị một thứ gì đó rất linh hoạt xâm chiếm, liếm qua răng môi mình, rồi cuốn lấy đầu lưỡi.
Tên… tên… Liễu Dịch Trần này đang làm cái gì vậy, sao giống cái trò Tiểu Vũ với Đại Hổ lén lén lút lút làm với nhau ở sau núi thế, cơ mà… đáng nhẽ phải là một nam một nữ làm với nhau mới đúng chứ? Sao Liễu Dịch Trần lại làm với mình?
“Ngươi… mẹ nó… thả lỏng… coi…” Lâm Thiên Long thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn y, nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một.
Liễu Dịch Trần không khỏi bật cười, lần nữa xin lỗi, sau đó liền vùi đầu dồn sức luật động.
Phân thân đỏ sậm ra ra vào vào nơi hậu huyệt, mỗi lần rút ra đều mang theo vài vệt máu. Bởi không được khuếch trương tốt, nên mới rồi bị xâm nhập Lâm Thiên Long vẫn không tránh được bị thương, tuy hắn không sợ đau, nhưng cảm giác đau đớn do bị xé rách ở nơi non mềm kia vẫn khiến hắn có phần không chịu đựng nổi.
Phân thân cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại, mỗi lần xuyên rút đều mang đến những kích thích mãnh liệt, khoái cảm điên cuồng tựa thủy triều dâng đánh ập vào não bộ, gương mặt xinh đẹp của Liễu Dịch Trần ửng đỏ niềm hưng phấn. Liếm đôi bờ môi khô khốc, Liễu Dịch Trần híp mắt, tỏa ra ánh sáng khiến lòng người mê muội, nhìn kẻ vốn đang hung hăng trợn mắt nhìn mình thoáng chút thất thần, sau đó lại vì cơn đau đớn từ hạ thân mà tỉnh táo lại.
“Ưm… dễ chịu quá…” Liễu Dịch Trần nhắm nghiền mắt, thì thào nói, hạ thân không ngừng đưa đẩy, giọt mồ hôi bên thái dương theo sự chuyển động của thân thể nhỏ xuống người Lâm Thiên Long.
Lâm Thiên Long lúc này khó chịu muốn chết, cảm giác sưng ngạnh ở hậu huyệt khiến hắn ý thức rõ, “cái thứ ngoạn ý” kia của Liễu Dịch Trần đang luật động bên trong, mỗi lần luật động đều kéo theo máu tươi chảy qua rìa mép, dần loang ra trên đùi hắn, đau đớn ban đầu dần trở nên tê liệt, hai tay vô lực buông thõng xuống, cặp đùi treo trên tay Liễu Dịch Trần, đung đưa theo tiết tấu cơ thể.
“Mẹ nó… ngươi cứ đợi lão tử có thể cử động đi…” Lâm Thiên Long trừng mắt nhìn gương mặt say mê của Liễu Dịch Trần, căm giận nói.
“Ưm hừ…” Rên rỉ một tiếng, Liễu Dịch Trần ngưng động tác mạnh mẽ của mình lại, cơ thể run lên. Lâm Thiên Long lập tức cảm nhận được dịch thể nóng bỏng tràn vào cơ thể mình.