Tâm Quân Gia Quá Hắc

Chương 6 :

Ngày đăng: 21:05 21/04/20


Edit: Cực Phẩm



19



Ngày hôm sau, dưới sự yêu cầu kịch liệt của Đường Ly, hắn lại được tống về phòng giam.



Lúc này hắn đàng hoàng đợi chừng mấy ngày, hắn cũng không ngốc, biết Lý Hâm Ngô cố ý đùa giỡn mình, đã như thế thì kiểu gì cũng không trốn thoát, dứt khoát không thèm phản kháng nữa.



Hôm nay khi ngục tốt đưa cơm thì thử thăm dò, hỏi: Ngươi đau bụng không?



Đường Ly: Không đau.



Ngục tốt: Làm sao mà ngươi không đau?



Đường Ly liếc mắt: Vì sao ta nhất định phải đau?



Ngục tốt ầm ầm ngã xuống đất: Ta đây đau bụng.



Đường Ly đứng lên đá đá hắn: Chớ giả bộ, giả chết với ta.



Ngục tốt ảo não chạy đi.



Diễn kỹ [1] không được phát huy trọn vẹn, không hài lòng chút nào.



[1] Diễn kỹ: Kỹ xảo biểu diễn (thường chỉ năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh).



20



Lại bình tĩnh qua vài ngày, Lý Hâm Ngô mang vẻ mặt mất hứng xuất hiện.



Quả thật Đường Ly không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với hắn.



Đêm ngày đó qua đi, mỗi lần Đường Ly nhớ tới Lý Hâm Ngô thì trên mặt đều có chút thiêu đốt, nhưng hắn lại cảm thấy Lý Hâm Ngô quá biến thái, không phải người tốt, nhắc nhở mình nhất định không thể động tâm với hắn.



Lý Hâm Ngô vào phòng giam, nhìn chằm chằm Đường Ly một lúc, ánh mắt lạnh như trăng thu: Vì sao ngươi không trốn?



Đường Ly mở to hai mắt: Ngươi sẽ chờ ta trốn, rồi kiếm cớ đùa giỡn ta, thế thì ta đây càng không trốn.



Một trận im lặng qua đi, Đường Ly cảm thấy có một bàn tay lớn đang xoa xoa tóc mình, bên tai lập tức truyền đến thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Lý Hâm Ngô: Ta không đùa giỡn ngươi.



Tim Đường Ly đập nhanh một nhịp.



Đột nhiên vẻ mặt Lý Hâm Ngô trở nên rất dịu dàng, muốn nói lại thôi: Ta…



Đường Ly không khỏi nhìn hắn, tim đập càng ngày càng không thể khống chế: Ngươi… làm sao?



Lý Hâm Ngô nhanh chóng đổi về mặt băng sơn: Ta hoài nghi ngươi đào ám đạo trong phòng giam.



Đường Ly thở dài ra một hơi, cũng không biết là thất vọng hay là trút được gánh nặng: Ta không đào, tuỳ ngươi kiểm tra.




Lý Hâm Ngô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn: Làm càn.



Đường Ly thuận thế liền cắn hắn một ngụm: Cẩu quan.



Lý Hâm Ngô gật đầu: Ngươi đã nói như vậy, bản cẩu quan không thể khiến ngươi thất vọng.



Đường Ly có loại dự cảm xấu: Ngươi muốn làm gì?



Lý Hâm Ngô: Môi của ngươi rất đẹp.



22



Sau nửa canh giờ, Đường Ly tan vỡ co rúc vào góc phòng giam, gương mặt ửng đỏ, môi có chút sưng.



Lý Hâm Ngô ôm hắn vào lòng, đặt trên đùi, nhéo nhéo eo nhỏ: Nhìn ta.



Đường Ly khóc chít chít: Ta muốn súc miệng.



Lý Hâm Ngô thản nhiên nói: Không được.



Đường Ly cắn một ngụm trên vai hắn: Ngươi khi dễ người.



Lý Hâm Ngô tùy hắn cắn, một tay vuốt ve lưng hắn, một tau lau nước mắt cho hắn, đột nhiên không đầu không đuôi nhẹ giọng hỏi câu: Ngươi thích ta không?



Đường Ly quệt miệng: Thích cái rắm.



Vẻ mặt Lý Hâm Ngô mất hứng: Vậy sau này có thích không?



Đường Ly níu vặt áo hắn lắc điên cuồng: Không thể nào! Ta chán ghét ngươi còn không kịp nữa!



Lý Hâm Ngô buông rèm mắt xuống: Ngươi ghét ta.



Đường Ly tức giận: Nói nhảm, chính là ta đánh không lại ngươi, nếu không ta không đánh chết ngươi thì không được.



Đột nhiên Lý Hâm Ngô ôm chặt hắn: Thế nhưng trước đây rõ ràng ngươi đã nói thích ta.



Đường Ly: Ngươi điên rồi sao.



Lý Hâm Ngô lạnh lùng: Không phải ta điên, là do ngươi đã quên.



Đường Ly giật mình, còn chưa kịp đáp lại đã bị Lý Hâm Ngô bổ nhào xuống giường lần thứ hai, hắn mang theo ý vị điên cuồng cướp đoạt xâm chiếm môi Đường Ly, trong miệng Đường Ly còn sót lại một ít vị đạo tanh nồng nhàn nhạt, Lý Hâm Ngô bị kích thích này khiến bộc phát, ngón tay vói vào y phục Đường Ly, khao khát mà vuốt ve da thịt nhẵn bóng nóng bỏng bên trong.



Đường Ly đẩy hắn: Mới vừa rồi ngươi không phải… đã một lần rồi sao? Còn muốn nữa?



Lý Hâm Ngô hôn lên xương quai xanh của Đường Ly: Kiểm tra ám đạo.



Đường Ly tức giận mắng: Thao.



Lý Hâm Ngô: Được.



~



Nhật ký của quân gia:



Một chút hắn cũng không nhớ ta.



Khổ sở.



Uỷ khuất.



Ngực đau.



Ô ngao…