Tẩm Quân

Chương 109 : Chương kết

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Khi ra khỏi thiên lao, nàng cảm thấy giống như vừa được tái sinh, tuy cõi lòng trống trải nhưng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.



Không còn gánh nặng đè lên tim.



Nàng mỉm cười ngước đầu.



Bầu trời hôm nay trong xanh quá.



Nàng phát hiện, đây là lần đầu tiên, nàng ngắm nhìn trời cao một cách thực sự.



Thì ra, thế giới của nàng, rốt cục không dừng lại ở thời điểm năm tuổi đen tối đó.



Trưởng ngục đuổi theo, hầu hạ nàng lên xe ngựa, nàng liếc mắt nhìn hắn,

trong lòng có chút áy náy, nàng hiểu dụng ý của hắn, nhưng đáng tiếc,

nàng không thể nâng đỡ hắn câu nào ở trước mặt Hách Liên Bá Thiên.



Nàng phải ra đi ngay bây giờ.



Tuy rằng không đành lòng, nhưng thật sự giống như được giải thoát.



Nàng chậm rãi lên xe ngựa, đúng lúc nàng vén rèm chuẩn bị vào trong xe,

lại nhìn thấy ở đầu đường, có một người đàn ông đang vẫy tay với nàng.



Người kia không phải ai khác, chính là Chu Đãi.



Sao hắn lại đến đây?



Hơn nữa hắn có vẻ như đang muốn nói chuyện gì.



Nàng lại chậm rãi xuống xe ngựa, nói với thị vệ đứng cạnh: “Bản cung tâm tình phiền muộn, muốn đi một mình, các ngươi không cần đi theo.”



Ngữ khí tuy êm ái, nhưng tỏ rõ sự ra lệnh không cho phép chống đối.



Thị vệ có phần lúng túng: “Tuyết Phi nương nương…”



Khinh Tuyết nhìn hắn một cái: “Không có việc gì, bản cung chỉ đi dạo

loanh quanh một lát thôi.” Nói xong nàng đi về phía Chu Đãi.



Chu Đãi tìm gặp nàng, nhất định là có chuyện quan trọng.



Rẽ qua ngã tư, chỉ thấy Chu Đãi đang cười khổ.



Nàng lên tiếng: ” Không biết Chu Thái y có chuyện gì đấy?”



Đối với Chu Đãi, nàng thật sự rất cảm kích, người đàn ông này tuy thoạt

nhìn có chút lạnh lùng, nhưng thực tế rất tốt bụng, nếu không nhờ hắn,

nàng cũng không có được ngày hôm nay.



Đối với hắn, nàng thật sự rất cảm kích.



“Còn có thể có chuyện gì! Sao ta lại xui xẻo thế chứ, suốt ngày vướng

phải những chuyện thế này!” Chu Đãi nói với vẻ bực bội, Khinh Tuyết chỉ

nhìn hắn, không nói gì thêm, nàng đang đợi hắn mở miệng nói vào vấn đề

chính.



Nàng biết tính tình hắn, lòng vòng vài câu rồi mới vào đề, rõ ràng rất tốt bụng, nhưng lại làm ra vẻ không muốn giúp đỡ ai.



Con người rất thú vị.



Quả nhiên, hắn bắt đầu vào đề: “Ta không thể hiểu được, tại sao cô lại

muốn rời khỏi hoàng cung cơ chứ? Cô đang lúc được sủng ái nhất, tấn

phong Hoàng hậu chỉ là chuyện sớm hay muộn, là giấc mơ mãi mãi nằm ngoài tầm tay với của biết bao nhiêu cô gái, tại sao cô lại muốn ra đi?”



Hắn hỏi với vẻ nghi hoặc.



Khinh Tuyết nghe xong thì hiểu thêm một chút.



Vốn là nàng hẹn Hách Liên Trường Phong đưa nàng ra đi, xem ra, là Hách Liên Trường Phong tìm Chu Đãi nhờ hỗ trợ.



Nhưng theo lý thuyết, hắn không nên tìm đến Chu Đãi, sự tình đã an bài thỏa đáng rồi.



Chẳng lẽ đang có chuyện gì?



Nhưng nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Chu Đãi, nàng liền bật cười, một nụ

cười khuynh đảo chúng sinh, thản nhiên phong tình, như một đám mây trắng ngang trời.



Chu Đãi không khỏi choáng váng, ngơ ngẩn nói: “Quả thật là sắc đẹp mê người!”



Khinh Tuyết cười, nhìn bộ dạng hắn thế, nàng thật sự rất cảm động: “Tuy

nói là thánh sủng, nhưng từ xưa đến nay, hậu cung là chốn nhiều oán thù, hết xuân sẽ chỉ biết thui thủi một mình, nhanh chóng rời đi, để lại cho đối phương ấn tượng tốt đẹp nhất, chẳng lẽ không phải là cách tốt

nhất.”



“Chẳng lẽ cô không hề lưu luyến địa vị?” Chu Đãi nghe nàng nói thế,

không khỏi tán thưởng vài phần, có thể nhìn thấu sự đời, thế gian này

không nhiều lắm.



Hắn cũng không tự tin rằng bản thân mình có thể thấu suốt.



Không thể tưởng tượng nàng không bị quyền lực quyến rũ một chút nào.



“Có gì để lưu luyến chứ? Thân phận địa vị, chẳng qua chỉ để trói buộc với hồng trần, rời đi mới là vui vẻ!” Khinh Tuyết cười.



Khiến Chu Đãi cũng nở nụ cười theo: “Không thể nhận ra, cô lại là người dửng dưng như thế!”



“Đảo ngược cái nhìn mà ngươi dành cho ta không?” Khinh Tuyết cười, nàng

biết, tuy rằng Chu Đãi bằng lòng giúp nàng, nhưng hắn vẫn luôn để tâm,

sự thủ đoạn mưu kế của nàng trước kia.



Hắn là một người nghiêm chỉnh, vì vậy mà ác cảm khinh thường với thủ đoạn.



“Thật sự đấy!” Chu Đãi gật đầu: “Xem ra ta không giúp cô thì không được!”



“Đương nhiên!” Khinh Tuyết bật cười vui vẻ.



Lúc này nàng mới nhớ ra để hỏi: “Tại sao Hách Liên thị vệ trưởng vẫn chưa đến?”



“Lúc này hắn không có cách nào để đến hết, dường như Hoàng Thượng hoài

nghi cô và hắn có quan hệ bí mật, luôn cho người âm thầm theo dõi hắn,

hắn vừa đến tìm ta xin thuốc tranh thủ để lại mảnh giấy nhờ vả.” Chu Đãi nói.



Khinh Tuyết gật gật đầu, nhíu mày lo lắng: “Nếu đã như vậy, nếu Hoàng

Thượng biết ta mất tích, liệu có thể đổ trách nhiệm lên đầu hắn không?”



Nàng không muốn liên lụy đến Hách Liên Trường Phong.



“Cũng có khả năng, nhưng ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ không làm khó hắn đâu,

nói thế nào thì từ trước đến giờ hắn luôn tận trung công tác, là võ quan trung trinh nhất Nhật Liệt Quốc, nhiều phen cùng Hoàng thượng vào sinh

ra tử. Huống hồ không có căn cứ chính xác, Hoàng Thượng cũng không thể

định tội hắn khơi khơi vậy.” Chu Đãi nói, nhưng thật sự lòng cũng không

dám chắc.



Dù sao đi nữa, Hoàng Thượng có tác phong âm độc, người bình thường như hắn không thể dự đoán.



Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đánh cược một ván.



“Thật sao?” Lòng Khinh Tuyết bắt đầu do dự.



“Uh.” Chu Đãi gật đầu.



Khinh Tuyết nghe thế mới không hỏi thêm nữa.



Chu Đãi liền nói hết kế hoạch cho nàng, sau đó lại đưa cho nàng một bộ quần áo.



Khinh Tuyết nhận bộ quần áo, gật gật đầu, vì đề phòng thị vệ chú ý, nàng kẹp bộ quần áo vào giữa hai đầu gối, phủ váy lên là không nhìn thấy gì.



Sau đó nàng chậm rãi trở về xe ngựa, cho người hồi cung.



Khi đi tới chợ, người trên đường dần nhiều lên, nhưng dân chúng thấy xe

ngựa hoàng gia cũng không dám làm chuyện khinh suất, đều dạt ra hai bên

nhường đường, chỉ trỏ người ngồi trong xe.



Có kẻ hâm mộ, có người kính sợ… Khinh Tuyết nắm chặt tay, căng thẳng

không thôi, nàng đã thay bộ quần áo đàn ông Chu Đãi đưa cho nàng, áo

ngoài màu xám, thoạt nhìn không khác dân chúng trong chợ chút nào.



Nàng đem bộ cung phục hoa lệ kèm theo đầy đủ trâm vòng nhẹ nhàng đặt lên ghế đệm.
ta ngoảnh mặt, sẽ dùng tính mạng của Hách Liên Trường Phong và hơn hai

trăm người vô tội đổi lấy tự do cho một mình ta… Hắn đã sớm biết ta

không thể làm thế, vì vậy mới hạ chỉ như thế… Đúng, hắn rất thông minh,

ta biết mục đích hắn làm vậy, nhưng vẫn không dám đánh cược, bởi vì, nếu ta thua cuộc, ta sẽ không thể thanh thản suốt phần đời còn lại.



Chu Đãi nhìn nàng, đột nhiên cũng cảm thấy xót xa.



“Kỳ thật ở trong cung chưa hẳn đã không tốt, ta nhìn ra được, Hoàng

Thượng yêu cô sâu sắc, nhất định hắn sẽ đối xử tử tế với cô.” Chu Đãi

nói.



“Tảo bị thiền quyên ngộ, dục trang lâm kính thung. Thừa ân bất tại mạo,

giáo thiếp nhược vi dung. Phong noãn điểu thanh toái, nhật cao hoa ảnh

trọng. Niên niên việt khê nữ, tương ức thải phù dung (*). Nhà bình

thường đã khó tìm được cặp vợ chồng yêu thương chân tình, huống hồ lại

là nhà đế vương!” Khinh Tuyết khẽ thở dài, có phần đau thương.



Ngẩng đầu, sắc trời đã tờ mờ sáng : “Cũng được, coi như trời cao đã định.”



Nghe thấy Khinh Tuyết nói vậy, Chu Đãi chỉ cảm thấy đáy lòng ê ẩm.



Nhưng hắn không nói gì, bởi vì trước mắt, ngoại trừ để Khinh Tuyết trở

về, không còn biện pháp nào khác cứu mạng hơn hai trăm người vô tội.



Hắn không nhẫn tâm, nàng càng không nhẫn tâm.



Hoàng Thượng quả thật quá nhẫn tâm, chỉ sợ là hiểu rõ Khinh Tuyết không

đủ nhẫn tâm, mới hạ cái ý chỉ đó, nhưng thật sự đã khiến không ai tìm ra được đối sách gì.



“Ta đi tìm hắn.” Nàng chậm rãi nói.



Chu Đãi gật đầu, không nói gì thêm.



Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, đến bên giếng nước, múc một gàu lên.



Nước có phần lạnh lẽo, hắt lên mặt khiến toàn thân run rẩy, nhất thời tỉnh táo hơn rất nhiều.



Nhỏ thuốc tẩy lớp dịch dung của Chu Đãi vào trong nước, nàng dùng khăn

lau mặt, lớp dịch dung bị tẩy đi, lộ ra dung nhan khuynh thành.



Mặt nước gợn sóng lăn tăn, khiến bóng phản chiếu của nàng có chút hư ảo.



Nàng đưa tay xoa mặt, da trắng nõn nà, lạnh lẽo mịn màng… Không biết,

nếu không có dung nhan xinh đẹp này, liệu hắn có yêu nàng không?



Nhưng đó chỉ là nghĩ thế, thân thể là nhờ ơn cha mẹ, nàng không dám hủy

hoại, hơn nữa, theo con người của Hách Liên Bá Thiên, nếu thấy nàng làm

thế, nhất định sẽ giận cá chém thớt.



“Ta đưa cô đi!” Chu Đãi nói, Thái y viện cũng không gần Hậu cung cho lắm.



Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “Không cần, ngươi tìm hộ ta một bộ cung y bình

thường đi, ta không muốn liên lụy đến ngươi, chuyện này, không thể liên

lụy thêm bất cứ ai nữa.”



Chu Đãi nghe xong không nói gì, tuy hắn không sợ hãi nhưng nàng nói rất

đúng, không nên phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào nữa, sức ảnh hưởng của chuyện này quá khủng khiếp.



“Vậy cô nhớ cẩn thận.” Chu Đãi khẩn khoản dặn dò.



Khinh Tuyết chậm rãi gật đầu, “Ta biết rồi.”



Đêm đấy, không chỉ Khinh Tuyết mất ngủ, Hách Liên Bá Thiên cũng chưa

từng chợp mắt, hắn vẫn ngồi bên cửa sổ, chờ Khinh Tuyết xuất hiện. Lòng

hắn rất sợ hãi, sợ đến trưa mà nàng vẫn không xuất hiện, hắn sợ, sẽ mất

nàng mãi mãi.



Bởi vì nàng không xuất hiện chứng tỏ nàng không còn ở trong kinh thành, mà nếu đã ra khỏi thành, muốn tìm nàng sẽ rất khó khăn.



Mà đây chính là chuyện khiến hắn sợ hãi nhất.



Bóng hình nàng hiện lên trong trí óc khiến lòng hắn hoảng loạn.



Thứ cảm giác bất lực, lần đầu tiên ập lên hắn.



Đối với nàng, hắn thật sự bất lực.



Khinh Tuyết thay bộ y phục cung nữ, chậm rãi bước từng bước về Hải Đường Cung.



Nàng không nghĩ được rằng, dù nàng không còn ở trong Hải Đường Cung, Hách Liên Bá Thiên vẫn chờ nàng ở đó.



Nàng không biết điều này chứng tỏ chuyện gì, nhưng nàng biết, dù nó chứng tỏ chuyện gì, thì nàng cũng vô cùng cảm động.



Gió thổi hương hoa quế đi khắp không gian, toàn bộ Hải Đường Cung ngào ngạt hưong hoa quế.



Nàng mới vừa đi vào, liền nhìn thấy trước cửa sổ phòng ngủ phía Tây, có

một bóng dáng lặng im… Bóng dáng quen thuộc đó… đang ở trước mắt nàng…

Hách Liên Bá Thiên vẫn luôn chờ, chờ bóng hình hắn vẽ lên trong đầu bằng kí ức không biết đã bao nhiêu lần… đã thầm gọi tên nàng vô số lần, vậy

mà giờ chỉ biết trợn mắt không nói được lời nào.



Hắn không dám nháy mắt, chỉ sợ mình đang trong cơn mộng mị, cô gái mặc cung y đỏ nhạt, lẳng lặng đứng đó.



Dáng người thon thả mê người.



Mặt mày như họa, môi đỏ mũi cao, da trắng nõn nà, còn có đôi mắt man mác buồn, mỗi một chi tiết, hắn đều vô cùng quen thuộc.



Hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình như cấm khẩu… Dù sương đêm chưa tan, hắn

vẫn nhìn thấy rất rõ ràng người tới là ai! Thời gian như ngừng trôi…

“Khinh Tuyết, là nàng sao?” Hắn dè dặt, chậm rãi hỏi.



Khinh Tuyết nghe được ngữ khí dè dặt đấy, cảm thấy giống như đang nằm mơ, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ngào, đáy lòng chua xót.



Người đàn ông này, tại sao hắn phải nhìn nàng bằng ánh mắt đấy?



Hắn thừa biết ánh mắt đó khiến nàng không thể kháng cự, khiến nàng sợ

hãi… Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng mới hay, mấy ngày nay, không chỉ có nàng nhung nhớ hắn, mà hắn cũng rất nhớ nàng.



“Là thiếp… Bá Thiên…” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.



Nở một nụ cười đẹp tuyệt trần.



Hách Liên Bá Thiên sửng sốt, như một thiếu niên lần đầu biết yêu, manh

động liều lĩnh lao ra khỏi cửa sổ, phi về phía Khinh Tuyết.



Hắn vội vã ôm chặt lấy nàng: “Tuyết Nhi… Tuyết Nhi… Là nàng thật rồi…”



“Là thiếp, Bá Thiên…” Giờ phút này, nàng không muốn gọi hắn là Hoàng

Thượng, nàng rất muốn gọi tên của hắn, vì như thế, nàng mới có thể quên

trở ngại giữa hai người.



Nàng vùi đầu vào trong lòng hắn, để mặc hắn vòng tay ôm chặt, đột nhiên

cảm thấy, thân hình của hắn quá quyến rũ, khiến nàng không thể cưỡng

lại.



“Sao nàng có thể bỏ ta ra đi như thế!” Trong ngữ khí của Hách Liên Bá Thiên có chút quở trách, nhưng lại tràn ngập âu yếm.



“Thiếp chỉ là… chỉ là… chỉ là quá sợ hãi…” Nàng chỉ là vì sợ hãi, chính

là vì yêu hắn, thế nên mới sợ hãi, sợ hãi nếu cứ lún sâu trong tình cảm

với hắn thì tương lai sẽ thế nào?



Nếu không yêu, nàng có thể cứng rắn, nhưng vì yêu, nàng mới thành yếu đuối.



“Nàng sợ cái gì?” Hách Liên Bá Thiên hỏi, có vài phần khó hiểu, đôi mắt thâm sâu sáng quắc, như muốn nuốt chửng nàng.



“Sợ rằng… có một ngày chàng sẽ không còn yêu thiếp nữa, lúc đó thiếp sẽ sống không bằng chết!” Khinh Tuyết chậm rãi nói.



“Không bao giờ có ngày đó, ta sẽ không để nàng bỏ ta ra đi nữa!” Hắn

tuyên bố độc đoán, cúi đầu hôn nàng, mạnh mẽ chiếm đoạt nàng.



Hai cánh tay ôm chặt lấy nàng không buông.



Như thể chỉ cần hắn khẽ lơi lỏng, nàng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.



Hắn thật sự lo sợ chuyện đấy.