Tẩm Quân

Chương 2 : Tâm kế trong lòng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Chiều tối.



Phủ Tể tướng bắt đầu náo nhiệt.



Nghe nói là do đại phu nhân nói trăng tối nay thật đẹp, nhất thời cao

hứng, muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mục đích là ngắm trăng nói chuyện,

trăng thu, đúng thật là rất đẹp.



Nhưng người đàn bà kia, thật sự có tâm trạng đó sao?



Khinh Tuyết không khỏi hoài nghi, chẳng qua không cần nghĩ, nàng cũng có thể đoán ra người đàn bà kia muốn diễn kịch gì, nàng chỉ cần lẳng lặng

chờ xem mà thôi.



Trăng rằm mới lên, nhà bếp đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, thu dọn xong

xuôi, mọi người giải tán, Khinh Tuyết cũng trở về phòng. Vừa rửa mặt

chải đầu xong, đã thấy một tỳ nữ đứng ở ngoài cửa gọi nàng, là nha hoàn

bên cạnh người đàn bà kia.



Vì thế nàng mở cửa, cố tình kinh ngạc hỏi: "Ô, tại sao lại là Lệ Nhi tỷ

tỷ! Đã trễ thế này tìm Khinh Tuyết không biết là có chuyện gì quan

trọng?"



Lệ Nhi đưa mắt nhìn một chút, rồi sau đó chỉ nói: "Đại phu nhân nói gọi ngươi đến hoa viên."



"Phu nhân gọi ta đến hoa viên?" Nói xong cố tình giả bộ hoảng sợ một

phen, đúng vậy, với thân phận nha hoàn nhóm lửa thấp kém này của nàng,

làm sao có thể tới gần Tể tướng phu nhân cao quý kia chứ!



"Đúng vậy, mau đi theo ta! Đừng để phu nhân đợi lâu!" Nha hoàn kia nói

xong không quan tâm Khinh Tuyết có đuổi kịp hay không, đi vội về phía

sân trước.



Khinh Tuyết chỉ phải đi sau cô ta.



Ánh trăng nhàn nhạt, phủ lên thân thể nàng, hàng lông mi cong dài, hơi hơi rủ xuống, màu xanh đen ám ảnh, u ám như lòng nàng.



Đã bao nhiêu năm trôi qua, mối thù như một bình rượu lâu năm, đắm chìm

trong hầm tối không có ánh sáng, vẫn được ủ rượu, vẫn được lên men, rốt

cục, đến khi được đặt lên mặt bàn, nồng độ đã hơn trước cả trăm lần.



Nàng có thể cứng cỏi sống đến hôm nay, hoàn toàn là dựa vào một mối thù

đấy, nếu không, vào lúc mới bốn - năm tuổi, mỗi ngày ba bữa không đủ ấm

no, còn thường xuyên bị h.ã.m hại hạ độc, nàng sớm đã không còn tồn tại


“Năm đó ngươi còn nhỏ, phẫn hận mẫu thân ngươi, sau đó không biết tại

sao lại mất trí nhớ! Ta đã vài lần cầu xin tướng gia thừa nhận ngươi là con, mẫu thân ngươi thật sự đã khiến hắn tổn thương quá sâu sắc, khiến hắn vô luận như thế nào cũng không chịu thừa nhận ngươi, haizzz!” Tể

tướng phu nhân thở dài.



Khinh Tuyết ra vẻ phẫn hận nói: “Liên lụy ta thê thảm như vậy! Ta rất

hận!” Tuy chỉ là giả vờ, nhưng nàng không thể hận mẫu thân, vì thế chỉ

hàm hồ cả giận nói, mà đối tượng nàng đang hận trong lòng, chính là

người đàn bà này!



“Khinh Tuyết, ngươi đừng quá hận, dù sao người cũng đã chết rồi, có lẽ

mẹ ngươi năm đó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Chỉ tiếc tướng gia có thế

nào cũng không chịu thừa nhận ngươi!” Tể tướng phu nhân ra vẻ nhân từ

nói, khóe miệng khẽ tạo thành nụ cười gian trá, làm cho người ta chán

ghét.



“Phu nhân!” Khinh Tuyết nhẹ nhàng khóc nấc lên: “Tướng gia không chịu nhận ta cũng là lẽ tất nhiên.”



“Đừng khóc, thật ra hiện tại có một cơ hội, có thể khiến ngươi được

nhận cha, nhưng không biết ngươi có nguyện ý hay không?” Rốt cục, bà ta cũng nói ra mục đích.



Khinh Tuyết ngước mắt nhìn bà ta, ánh mắt đầy kỳ vọng: “Phu nhân, có

biện pháp nào, có thể khiến Khinh Tuyết nhận phụ thân, thế nào Khinh

Tuyết cũng đều nguyện ý.”



“Đứa trẻ ngoan!” Trong lòng tể tướng phu nhân âm thầm đắc ý: “Là thế

này, nước ta muốn cầu hòa Nhật Liệt Quốc, Nhật Liệt Quốc ra một yêu

cầu, quan tam phẩm trở lên, nếu trong nhà có con gái chưa lấy chồng,

đều phải dâng lên một người, nhưng biện pháp này, sẽ khiến ngươi phải

đến nơi đất khách quê người, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”



Mặt Khinh Tuyết xuất hiện vài tia do dự.



Tể tướng phu nhân thấy thế nói tiếp: “Mấy năm nay, ta vẫn phải kìm nén chuyện này trong lòng, lần này là một cơ hội bất ngờ, mới tìm ngươi

tới, nếu ngươi không muốn thì thôi! Chỉ có điều cả đời này có lẽ ngươi

cũng không thể nhận phụ thân …”



Trong lòng Khinh Tuyết cười thầm, người đàn bà này, quả nhiên ác độc,

rõ ràng là muốn hại nàng, lại còn ra vẻ nhân từ, nhưng đây cũng là kết

quả nàng muốn, vì thế nàng nghe xong, lo lắng giữ tay áo bà ta: “Phu

nhân, Khinh Tuyết nguyện ý, chỉ cần có thể nhận phụ thân, lo gì không

có ngày tốt!”