Tẩm Quân

Chương 61 : Đi thăm (2)

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


“Biểu đạt

cảm xúc!” Linh Phi cười lạnh, nhìn cánh cửa nhà lao, rồi nói: “Đúng

vậy, cuộc sống hiện tại của ngươi đã không còn có thể so sánh với những ngày tháng đấy nữa, cho dù lúc trước ngươi từng chịu khổ sở thế nào,

nhưng lúc này ngươi đang đứng trên tột đỉnh vinh hoa, đối với quá khứ

đã qua, chẳng qua chỉ là biểu đạt mà thôi!” Linh Phi nói với giọng trào phúng.



Rồi sau đó lại liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nhưng ta đã lỡ bước vào tháng ngày khổ sở này! Không, có lẽ sẽ còn khổ sở hơn nữa!”



Ngữ khí của Linh Phi trở nên phẫn nộ, có vài phần hoảng sợ: “Án chưa

được định, thế nên bọn chúng vẫn chưa đối xử quá đáng với ta, một khi

định tội rồi, nhất định là cả đời không thể làm lại, bao vất vả của ta

đã bị hủy hoại hoàn toàn!”



“Nếu ta có thể giúp ngươi gỡ tội này thì sao?” Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói.



Linh Phi ngẩng đầu, ánh mắt không hiểu, dò xét nhìn Khinh Tuyết chăm

chú hồi lâu, sau đó tự giễu cợt nói: “Ngươi làm sao có thể cứu ta chứ?

Ta là kẻ từng muốn hại ngươi.”



Tai nạn ở Ngọc Hà Hồ, chắc chắn Lâu Khinh Tuyết biết là do cô ta chủ mưu.



Bởi vì chuyện đó quá rõ ràng.



“Không phải là có một câu, “Trong hậu cung, không có kẻ địch chân

chính, cũng không có bằng hữu chân chính” sao, chúng ta từng là kẻ địch, nhưng chúng ta cũng có thể trở thành đồng minh.” Khinh Tuyết nhẹ nhàng nói, nhìn thẳng vào mắt Linh Phi.



Ánh mắt nàng rất quả quyết.



Linh Phi cũng đang nhìn nàng, nhưng là với ánh mắt khó hiểu, lại giống như đã hiểu: “Ngươi muốn ta làm đồng minh với ngươi?”



“Đúng, ta muốn ngươi làm đồng minh với ta. Ở Nhật Liệt Quốc, ta căn bản là không có gì để dựa vào, dù giờ phút này nhận hết vinh sủng, chung

quy vẫn không có nền móng, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cha anh ngươi là người có thế lực trong triều, nếu ta với ngươi liên thủ, trong hậu cung này sẽ không còn kẻ nào có khả năng lung lay vị trí của ta và ngươi! Mà cha anh của ngươi, cũng nhờ vậy mà tiến thêm một bước.”

Khinh Tuyết cười nói.


Chợt nghe thấy giọng nói Linh Phi truyền đến từ phía sau: “Ngươi muốn cứu ta như thế nào?”



Khinh Tuyết mỉm cười, nàng không ngờ là Linh Phi sẽ đáp ứng nhanh như

vậy, nàng vốn tưởng là cô ta sẽ phải đắn đo một phen, không ngờ lại

đồng ý nhanh thế.



Không kịp ngẫm nghĩ, nàng xoay người, nở nụ cười: “Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta tự có cách của ta.”



“Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ta có thể ra khỏi đây, từ nay về sau, ta sẽ về cùng một phe với ngươi.” Linh Phi nhẹ giọng nói.



Khinh Tuyết cười: “Được, một lời đã định.”



Rồi sau đó xoay người: “Chuyện này, nếu đã phát sinh, ít nhất phải có

một kẻ giơ đầu chịu báng, ngươi tìm một cung nữ có liên quan với tên

thuyền phu đã tự sát giao ra đây! Ta tự có cách.”



“Chỉ có một cách này thôi sao?” Linh Phi có chút khó xử.



Khinh Tuyết quay đầu, nhìn cô ta: “Làm sao vậy?”



“Anh nhi là thị tỳ tùy thân của ta, đi theo ta đã rất lâu, hơn nữa đối

với ta trung thành tận tâm, ta… Ta…” Linh Phi càng nói càng khó khăn.



Khinh Tuyết nhìn cô ta, không ngờ, cô ta vẫn còn chút thiện lương, chưa tính là mất hết lương tâm.



Vì thế nàng cũng có chút không đành lòng, nói: “Nếu ngươi không nỡ để

nàng chết, ta cũng có thể giúp nàng không chết, chỉ cần định tội cho

nàng, ta sẽ có cách giúp nàng không chết.”



“Thật sao?” Linh Phi nói.



“Tất nhiên là thật!” Khinh Tuyết nói. Đối với người trung thành, nàng

vô cùng coi trọng, mặc kệ là địch hay là bạn, ít nhất, đó cũng là người có tâm.



“Được.” Linh Phi nhẹ nhàng đáp.



Khinh Tuyết cười, xoay người, tà váy khẽ gợn lên: “Ta sẽ thu xếp để

nàng tới gặp ngươi, nên làm cái gì thì ngươi nói rõ cho nàng biết, những chuyện còn lại sau đó, cứ để ta định đoạt.”



“Nàng thật sự sẽ không chết?” Linh Phi nghĩ nghĩ một chút, dường như vẫn đắn đo, nhìn Khinh Tuyết đi xa, lại hỏi một câu.



Khinh Tuyết quay đầu: “Ta nói nàng không phải chết, thì nàng sẽ không phải chết.” Ánh mắt rất quả quyết.



Rốt cục, Linh Phi không nói gì nữa