Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Chương 1 : Ta muốn nhân giới quyến rũ hắn

Ngày đăng: 03:10 19/04/20


Không biết bắt đầu từ khi nào, những người đi ngang qua sông Vong Xuyên đều gọi ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có kẻ khinh bỉ ta, trước mắt ta có người tay nắm tay với người có duyên kiếp trước, có người lại gào khóc thất thanh.



Mà ta chỉ là một tảng đá bên bờ Vong Xuyên, không buồn khổ, không vui mừng.



Ta thản nhiên ở bên cạnh bờ Vong Xuyên ngàn năm, cuối cùng hóa thành tinh linh.



Vạn vật sinh linh, đều phải trải qua lịch kiếp. Còn ta lại yên ổn sống qua trăm năm sau, cho tới khi gặp…



Tình kiếp.



Một lão đạo râu bạc trắng đi ngang qua Vong Xuyên xem tướng giúp ta. Lão rung đùi đắc ý đoán trước kiếp số của ta. Ta lại cho rằng lão nói dối.



Chân thân của ta là đá Tam Sinh, ta là linh hồn của tảng đá, là trái tim của tảng đá. Âm khí ngàn năm không tiêu tan bên bờ Vong Xuyên càng hun đúc lòng dạ ta thêm cứng rắn.



Khi đó, ta nghĩ là như vậy. Nhưng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Một buổi chiều u ám ở Minh giới, ta theo thói quen tản bộ bên bờ Vong Xuyên từ ngàn năm qua chưa từng thay đổi, lúc trở về, ta ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong lúc lơ đãng, cảm giác như ánh mặt trời của Nhân giới phá tan tầng sương mù, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi trên con đường Hoàng Tuyền trải đầy hoa Bỉ Ngạn [1].



Nam tử kia nhanh nhẹn đi tới.



Bỗng nhiên ta nhớ lại, nhiều năm trước đây, có một nữ tử phàm nhân đi ngang qua người ta có thì thầm một câu: “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma [2] .”



Cả ngàn năm trôi qua, đây là lần đầu tiên trái tim đá nhỏ bé của ta rung động.



Hắn chậm rãi đến gần, đương nhiên không phải tới tìm ta, đơn giản vì sau lưng ta chính là cầu Nại Hà đi sang Minh giới. Ta cảm thấy thật vất vả mới gặp được một người như vậy, phải nắm chắc cơ hội khi gặp một người tuyệt vời như hắn.



Ta tiến tới, nhỏ giọng gọi: “Công tử.” Ta muốn hành lễ với hắn giống như các tiểu thư phàm nhân có lễ giáo trong sách. Nhưng mà ở trong đó chỉ viết là nhẹ nhàng chào hỏi mà thôi, cũng không nói rõ cho ta biết phải có động tác và tư thế như thế nào.



Ta suy nghĩ một chút, lại bắt chước dáng vẻ lũ u hồn suốt ngày khóc lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương, hai đầu gối quỳ “phịch” xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái trước mặt hắn, “Công tử, xin hỏi quý danh của huynh là gì?”



Đám tiểu quỷ xung quanh hít sâu hai ngụm khí lạnh, còn hắn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt kinh ngạc, trong chốc lát không trả lời được câu hỏi của ta.



Đối nhân xử thế phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thường [3] rất hay nói câu “Có thành ý thì mới làm tốt công việc.” Cho nên, lần nào bọn họ cũng có thể dắt linh hồn ngoan ngoãn trở về.



Ta không thấy hắn trả lời, suy nghĩ một lúc, có lẽ dập đầu không có tiếng vang, chưa bộc lộ đủ thành ý, vì thế vừa quỳ vừa lê về phía trước ba bước, cũng không tiếc dùng sức, dập đầu ba cái thật mạnh.
Việc này ta cũng có biết một chút, thời gian đó Minh phủ vô cùng chật chội, lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc văng vẳng trong điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà nhanh chóng bị sập. Tuy Ma tộc đều chết dưới tay Mạch Khê, nhưng lúc chiến tranh, ngươi sống ta chết là chuyện bình thường, Mạch Khê thân là Chiến Thần, dùng võ lực chấn áp phản loạn là trách nhiệm của hắn, hắn trung thành với tộc mình, trong lúc chiến đấu, lạnh lùng tàn nhẫn cũng là điều đương nhiên.



Ta vỗ vỗ vai Ất: "Cảm ơn ngươi nói cho ta biết việc này, ta về trong tảng đá chuẩn bị một chút."



Ất ngẩn ngơ: "Cô nương muốn đi đâu?"



Ta cười: "Ta muốn tới Nhân giới quyến rũ hắn."



Chú thích :



[1] Hoa Bỉ Ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Hoa Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka).



Tương truyền loài hoa này nở nơi Hoàng Tuyền, đa số đều cho rằng hoa Bỉ Ngạn nở bên cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua Vong Xuyên, sẽ quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà đi đến địa ngục của u linh.



[2] Thi vân: chiêm bỉ kỳ úc, lục trúc y y, hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, sắt hề giản hề, hích hề, huyền hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề, như thiết như tha giả, đạo học dã; như trác như ma giả, tự tu dã; sắt hề, giản hề giả, tuận lật dã; hích hề, huyến hề giả, uy nghi dã; hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề giả, đạo thịnh đức chí thiện; dân chi bất năng vong dã.



Dịch nghĩa: Kinh Thi nói rằng: "Trông kìa trên khúc quanh của sông Kì, tre xanh tốt rườm rà, [Nước Vệ] có người quân tử thanh tao, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dùi như mài thật tinh tế. Trang trọng nghiêm túc, xiết bao uy nghi. Vinh diệu rạng rỡ thay! [Nước Vệ], có người quân tử, mọi người mãi mãi không quên". Câu "như cắt như giũa" là nói việc học của người quân tử. Câu "như dùi như mài" là nói việc trau dồi phẩm chất. "Trang trọng nghiêm túc" là nói trong lòng người quân tử cung kính sợ sệt; "Vinh diệu rạng rỡ" là nói dáng vẻ người quân tử rất mực uy nghiêm, có người quân tử, mọi người mãi mãi không quên" là nói thịnh đức chí thiện, thì dân chúng không bao giờ quên. (Thi. Vệ phong. Kì úc, chương 1, câu 1-9).



Đoạn trích trong thiên Kỳ cú 淇 澳 , là thiên đầu tiên thuộc Vệ Phong 衛 風 , Quốc Phong. ngợi ca phong độ đẹp đẽ và đức tốt của Vũ Công nước Vệ.



Tóm lại, câu thơ này có nghĩa là: Người quân tử phải chú ý tu thân, chăm chỉ giống như người thợ làm ngọc “như cắt như giũa”, “như dùi như mài”.



[3] “Hắc Bạch Vô Thường” ai ai cũng sợ hãi, cho là hai con quỷ hại người. Ấn tượng của thế gian là, Hắc Vô Thường mặc áo đen, Bạch Vô Thường mặc áo trắng. Một hôm nào lỡ gặp hai vị nầy thì có nghĩa là số mạng đình chỉ , phải lo gấp "hậu sự" thôi !



Nhưng có số sách vở nói rằng, đừng nên sợ hãi khi gặp hai vị Hắc Bạch nầy, lúc đó chỉ cần bình tỉnh, thành tâm cầu bái và xin hai vị cho mình “bất cứ món đồ gì”, nhất định về sau sẽ “đại phú quí” ! Cho nên, trên bàn thờ của một số đoàn hát kịch ở một vài địa phương có thờ hai vị Hắc Bạch Vô Thường chung với Thần Tài, mà chiếc mão trên đầu hai vị có ghi câu “Nhất kiến sinh tài” (một lần thấy ta ắt có tiền).



[4] Dư chấn là một hình thức rung động tự nhiên của lớp vỏ Trái Đất, xuất hiện ở những khu vực vừa xảy ra động đất. Sau khi trận động đất kết thúc, những rung động có tầng số nhỏ sẽ tiếp tục diễn ra kéo dài trong khoảng thời gian từ vài phút đến vài ngày sau (đối với các trận đông đất có cường độ mạnh). Những dư chấn này thường không gây nguy hiểm và thiệt hại nghiêm trọng trực tiếp, nó chỉ tác động phụ thêm và khả năng gây hại đối với các công trình đang trong giai đoạn rạn nứt, sạt lở, sụp đổ. Dư chấn nguy hiểm thường là các dư chấn trong khu vực có tuyết phủ dày đặc, cồn cát, đồi núi đang sạt lở.



[5] Mệnh môn: là cửa ngõ của sinh mệnh, có thể hiểu là yếu huyệt.



[6] Lịch = trải qua, vượt qua (kinh lịch) Kiếp= số kiếp. Thần tiên có thể xuống trần sống vài chục năm xem như 1 kiếp người, trải qua hỉ nộ ái ố của người thường, gọi là lịch kiếp. Nếu thử thách, đau khổ chủ yếu là tình yêu thì gọi là “lịch qua tình kiếp”



[7] Thoại bản: là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thơi, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.