Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử
Chương 10 : Kiếp này chàng khiến người ta không thích nổi
Ngày đăng: 03:10 19/04/20
Từ đó về sau, ta không còn trông thấy Trọng Hoa, dường như hắn rất giận ta, hoặc có thể nói là ở kiếp này, cho tới bây giờ hắn chưa từng thích ta.
Trường An còn nhỏ, cũng không thể moi thông tin gì từ miệng nó. Nhưng nó vẫn có thể trả lời thắc mắc lớn nhất trong lòng ta… sư phụ của Trọng Hoa là nữ.
Nữ.
Sau khi biết tin này, ta cảm giác như bị phản bội, rõ ràng đã nói chỉ cho ta quyến rũ hắn, ta vẫn bám riết, không bỏ việc quyến rũ hắn, mà hắn lại… Ta nổi giận, cũng không như trước, dù không có việc gì cũng chạy tới bên kết giới gọi tên hắn nữa.
Cho tới một ngày, bầu trời Lưu Ba âm u, yêu khí đầy trời, khiến ta không ngủ nổi. Ta biết Hô Di đã tấn công.
Trường An cuống đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, ầm ĩ muốn sống chết với Lưu Ba. Ta phiền nó ồn ào, giơ tay đánh ngất nó, nhốt ở trong phòng. Một mình đi dạo trong rừng, không lâu sau nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài.
Ta thở dài, loài người thật kỳ lạ. Giết người thì cứ giết thôi, việc gì phải kêu đến mức tê tâm liệt phế [25] như vậy? Cứ như gào lên như vậy có thể khiến đối phương đột tử.
“Đoàng!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Ta thấy đột nhiên kết giới sáng lên, sau đó nháy mắt hóa thành tro bụi. Trên không trung có một người, tóc dài mặc y phục màu đen, là Hô Di. Ánh mắt hắn tìm kiếm trong rừng mai, nhìn thấy ta mới hạ xuống, nói: “Xưa nay ta không thích mắc nợ người khác, ngươi thả ta ra, ta cũng giải phóng cho ngươi, từ nay về sau không nợ nần gì nhau nữa.”
Ta lại thở dài một tiếng, không hổ là kiếp sau của Đại quốc sư. Cái tật xấu không muốn nợ ân tình người khác vẫn giống nhau như đúc.
Ta đang muốn mở miệng nói ta không đi. Đã nghe thấy phía sau có tiếng hừ lạnh: “Các ngươi, đừng ai nghĩ có thể rời khỏi Lưu Ba.”
Ta xoay người, Trọng Hoa chĩa kiếm về phía Hô Di, vẻ mặt lạnh lùng: “Hai mươi năm trước, ta tha cho ngươi một mạng, mà ngươi dám xâm phạm Lưu Ba lần nữa. Hôm nay ta sẽ giết ngươi, nghiền xương thành tro.”
Ta nhìn vẻ mặt hắn, cảm giác khó chịu càng cuồn cuộn trong lòng. Lui hai bước, đứng ở phía sau Hô Di, không quay đầu nhìn hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Hô Di lạnh lùng cười, nhìn Trọng Hoa chằm chằm: “Hô Di ta cần gì ân huệ của ngươi. Hiện giờ ngươi đã là Tiên tôn, muốn giết ta cũng rất dễ dàng. Nhưng đám đệ tử Lưu Ba của ngươi có thể ngăn cản được đám yêu quái công kích bên ngoài hay không? Đám người tu tiên các ngươi, chẳng lẽ ai cũng pháp thuật cao thâm giống ngươi sao?”
Sát khí trên mặt Trọng Hoa dày đặc.
Hô Di lại nói: “Nếu ngươi chấp nhận với ta một chuyện, ta sẽ có cách giúp Lưu Ba các ngươi không tổn hại một mạng người, có thể đánh lui yêu quái, hơn nữa, sau này mạng Hô Di ta tùy ngươi xử lý.”
Nghe lời này, không chỉ Trọng Hoa, ngay cả ta cũng phải kinh ngạc. Hắn mất nhiều công sức đánh Lưu Ba, chỉ vì muốn có thể đàm phán với Trọng Hoa một chuyện hay sao? Ta vô cùng tò mò về yêu cầu của hắn.
Nếu là kiếm bình thường thì dù có đâm ta mấy nhát cũng không có cảm giác gì. Nhưng kiếm của Trọng Hoa dùng là kiếm được truyền lại từ bao đời chưởng môn, chính khí cuồn cuộn. Đối với linh vật Âm giới như ta mà nói, chính là thiên địch.
Ta cảm giác sức lực trong thân thể từ từ bào mòn, cuối cùng vẫn không nhịn được, dùng toàn bộ sức lực giữ ống tay áo hắn, nhếch miệng cười: “Kiếp này chàng khiến ta không thể nào thích nổi…”
Hắn ngẩn người, không có phản ứng.
“Nhưng đêm đó… chàng gối lên đùi ta gọi sư phụ, ta còn… còn rất đau lòng.”
Cảm giác đau truyền đến, ngoại trừ miệng vết thương đau đớn, còn có dương khí trên thân kiếm và âm khí trong thân thể ta đối chọi lẫn nhau bỏng rát. Ta cố gắng nắm chặt tay áo hắn, đột nhiên hắn như bừng tỉnh, ôm ta chạy ra bên ngoài: “Trong điện có thuốc.”
Có lẽ do ảo giác, ta cảm giác bước chân người đang ôm ta lảo đảo, không giống với dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh của hắn ngày trước. Vì sao người này lại mâu thuẫn như vậy?
Cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ ảo.
Sau khi hủy bỏ kết giới, tuyết trắng trong rừng mai chậm rãi tan chảy, mai đỏ cùng dần dần tàn úa. Trong viện u tịch buồn bã.
Ta nheo mắt nhìn nghiêng mặt hắn, mỉm cười: “Chàng có biết vì sao ta thích hoa mai trong tuyết không?” Ta nói rất nhỏ, ngay cả chính ta cũng không nghe thấy. Hắn lại dừng bước, cúi đầu nhìn ta, đôi mắt đen cuồn cuộn cảm xúc.
Trong nháy mắt, ta nghĩ dường như hắn đã phá tan được ma lực của canh Mạnh bà, nhớ lại chuyện trước kia. Trước mắt tối đen, trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy người quen của ta.
Bên tai, chỉ còn nghe được thanh âm cuối cùng của chính mình: “Chàng có thể gọi tên ta một lần chứ?”
Hắn lặng im không nói gì. Hóa ra, ở kiếp này, ngay cả tên ta là gì, hắn cũng không biết.
Chú thích:
[25]: Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
[26]: Lục phủ ngũ tạng: Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người, gồm: Tâm (tim), Can (gan), Tỳ (lá lách), Phế (phổi), Thận (hai quả thận). Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng, gồm: Vị (dạ dày); Đảm (mật), Tam tiêu (phần trên của dạ dày, khoảng giữa của dạ dày và phần trên của bàng quang), Bàng quang (bọng đái), Tiểu Trường (ruột non), Đại Trường (ruột già).