Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử
Chương 16 : Bất tử
Ngày đăng: 03:10 19/04/20
Moi tim.
Diêm Vương nghiêm trang viết xuống hai chữ.
Ta quỳ gối dưới điện Diêm Vương, lần đầu dập đầu trước mặt Diêm Vương.
Ta ở Nhân gian giết mấy nghìn người, đã quấy nhiễu trật tự luân hồi. Chỉ bị moi tim đúng là quá dễ dàng cho ta rồi, chắc chắn Diêm Vương đã phải thay ta gánh không ít áp lực.
Trước khi ta tới Địa Ngục hành hình, Hắc Vô Thường kéo ta lại, thở dài một hồi, nói: “Vốn chỉ là một tảng đá, vất vả lắm mới có được trái tim, giờ lại phải moi tim… Tuy vẫn là linh vật, nhưng có khác gì những tảng đá bình thường chứ?”
Ta nói: “Không phải vẫn còn đầu óc sao?”
Hắc Vô Thường lại thở dài. Vẻ mặt tiểu quỷ Giáp Ất cũng vô cùng đau lòng. Chỉ có Bạch Vô Thường vẫn lạnh lùng như thường ngày, hỏi: “Có hối hận không?”span>
Ta biết hắn đang hỏi cái gì. Ta trở về Minh giới, chắc chắn Mạch Khê đã biết chuyện, bây giờ hắn đã lịch kiếp xong rồi. Là một Thần Quân, thay ta cầu tình, nói không chừng ta còn có thể không phải chịu phạt lần này. Hơn nữa, lần này ta bị phạt, trong mắt mọi người xem ra phần lớn đều vì Mạch Khê. Nhưng hắn không làm gì cả. Ngay cả xuống Minh giới nhìn ta một cái cũng không.
Ta nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không."
"Vì sao?"
Ta quay đầu nhìn về phía cuối con đường Hoàng Tuyền, nơi đó có quỷ hồn lũ lượt đi xuống, mà trong mắt ta chỉ có hoa Bỉ Ngạn tuyệt đẹp nhưng cô tịch mọc ven đường, giống như ngày đầu tiên gặp Mạch Khê, bị ánh nắng ở Nhân giới chiếu rọi xuống tận đáy.
“Trùng hợp như vậy, bị ta gặp được. Ta cũng không thể tránh khỏi.” Ta thở dài, tự giễu nói: “Có lẽ mất trái tim này rồi, sẽ thấy hối hận thôi.”
Bạch Vô Thường không nói nữa, vẫn đưa ta tới nơi hành hình rồi mới xoay người rời đi.
Quá trình moi tim diễn ra rất thuận lợi, quỷ hành hình ta xuống tay rất nhanh. Ta mới cảm giác mũi đao chạm vào ngực, trái tim luôn nhảy nhót trong lồng ngực ấm áp của ta đã bị lấy ra ngoài. Cho đến khi miệng vết thương được khâu lại, ta mới cảm thấy đau đớn.
Hóa ra, tảng đá không có tim vẫn biết đau.
Minh giới có quy định, linh vật hoặc quỷ quái bị hành hình, không ai được đến giúp. Cho nên ngày đó, một mình ta bò về bên trong tảng đá Tam Sinh. Máu chảy qua ngực, thấm qua quần áo, nhỏ giọt xuống đất.
Sau đó, khi ta ở trong tảng đá dưỡng thương, tiểu quỷ Giáp lén lút nói cho ta biết, vệt máu ta làm rơi trên mặt đất đã nở thành một bông hoa tỏa hương thơm ngát, ở Nhân giới gọi là hoa mai. Rất đẹp.
“Chàng… nói gì?”
“Tam Sinh, nàng đã quyến rũ được ta rồi.”
Ta ngẩn người.
Mạch Khê lấy từ trong ngực ra một vật hình tròn tỏa ánh sáng nhấp nháy như con đom đóm, “Định một thời gian nữa mới đưa cho nàng.” Hắn niệm một cái quyết, ta chỉ thấy vật đó lóe sáng trong lòng bàn tay hắn, thoáng chốc đã không thấy đâu, ngay sau đó, ngực ta tràn đầy cảm giác ấm áp, lồng ngực lạnh lẽo đã lâu nay lại ấm áp như thưở nào.
Tim của ta.
Mạch Khê trả lại trái tim đã từng bị moi ra cho ta.
Trong lòng, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, đè ép dòng máu ấm áp, khiến toàn thân nhức nhối: “Mạch Khê… Ta, ta…” Nước mắt tràn mi rơi ra, “Ta sinh ra ở Vong Xuyên, chưa bao giờ từng thật sự sống, ở vùng đất chết đợi lâu như vậy, ta sợ ta không còn sống nữa.”
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt hai má ta, ôn hòa nói: “Nơi này sinh ra Tam Sinh, mà Tam Sinh của ta là linh vật to gan nhất ta từng gặp, sao nàng có thể không sống chứ.”
Hắn nói, “Tam Sinh, Vong Xuyên bất tử.”
Hắn vuốt tóc ta nói, “Cùng ta lên Thiên giới, làm thê tử Chiến Thần được không?”
“Chàng bị ta quyến rũ thật sao?”
Hắn thở dài, “Đã sớm bị quyến rũ.”
Ta cúi đầu, dựa vào trong lòng hắn, vươn tay nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn, lặng lẽ áp má vào lồng ngực hắn.
“Có gả cho ta hay không?”
“Gả.”
HẾT