Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Chương 4 : Mạch khê, cả đời trường an

Ngày đăng: 03:10 19/04/20


Sẩm tối, Mạch Khê vội vã trở về.



Ta dựa trên nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục đọc thoại bản. Hắn đứng ở cửa một lúc, dè dặt lại gần ta. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Ta nghe nói, hôm nay có quan binh tới.”



“Ừ.”



"Tam Sinh..."



Ta ném thoại bản sang một bên, ngồi thẳng người dậy, nhìn hắn:



“Chàng muốn hỏi gì?”



Hắn mấp máy môi nhưng vẫn không nói được gì.



Ta nói: “Quan binh bị ta đuổi, Thi Sảnh Sảnh cũng bị ta đuổi đi.”



Hắn nhìn ta một lát, có chút bất đắc dĩ, bật cười.



Ta nhíu mày, “Sao nào? Hóa ra chàng muốn kết hôn với thiên kim tiểu thư nhà đại tướng quân, à, hóa ra ta đến không đúng lúc, làm hỏng mối nhân duyên của chàng. Nếu như chàng không đành lòng, để ta tìm cô nương ấy về, ta thấy tình cảm nàng ấy dành cho chàng rất sâu đậm.”



Nói xong, đứng dậy đi ra bên ngoài.



Hắn kéo ta lại, mặt hơi hơi đỏ lên: “Tam Sinh, nàng biết rõ ý ta không phải như vậy. Nàng… Lần này thấy nàng ghen như vậy, thật ra trong lòng ta rất vui. Nhưng…”



“Nhưng…?”



“Đám quan binh nói nàng là yêu quái, ngày mai muốn mời Đại quốc sư tới đây trừ yêu.”



“Đại quốc sư ư?” Ta nghĩ tới lão đạo có khuôn mặt nghiêm nghị mà hôm trước gặp trong ngõ nhỏ kia.



Mạch Khê nhíu mày, gật gật đầu: “Tam Sinh, nàng có muốn tránh đi chỗ khác không?”



“Tránh?” Ta ngạc nhiên hỏi lại, “Vì sao phải tránh? Ta không phải yêu quái.” Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạch Khê, ta chợt hiểu, “Mạch Khê, chàng vẫn luôn cho rằng ta là yêu quái sao? Chàng bảo ta tránh, là sợ Đại quốc sư phát hiện ra thân phận ‘yêu quái’ của ta?”



Mạch Khê nhíu mày.



Ta gật gật đầu lẩm bẩm: “Cũng đúng, ta ở bên chàng nhiều năm như vậy, dung mạo không hề thay đổi. Lúc muốn nhóm lửa có thể nhóm lửa, muốn có gió sẽ có thể tạo gió, chàng cho rằng ta là yêu quái cũng là điều đương nhiên. Hiện giờ chàng sợ ta sao?”



Nghe ta nói xong, sắc mặt Mạch Khê thay đổi, rõ ràng là tức giận: “Vì sao ta phải sợ nàng? Nàng là yêu quái thì sao chứ, ta chỉ biết Tam Sinh của ta chưa bao giờ làm hại ta, ta cũng không phải là người vô tâm, trên thế gian này ai đối xử với ta như thế nào ta đều biết. Mà Tam Sinh nàng cũng không phải là yêu quái làm nhiều việc ác, dù nàng có yêu quái, thì cả cuộc đời này của ta chỉ yêu thương một mình yêu quái như nàng!”



Hai tiếng “yêu thương” khiến ta rất vui, khóe miệng không kiềm được khẽ cong lên. Tính tình Mạch Khê rất tốt, đối với ta lại càng dịu dàng, chẳng bao giờ thấy hắn giận dữ như vậy, ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, “Vậy chàng sợ cái gì?”



Sắc mặt hắn cứng đờ, bị ta nói thẳng tâm tình khiến hắn hơi lúng túng, trầm mặc một lát, mới khẽ thở dài, “Tam Sinh, ta sợ nàng bị bắt nạt.”
Hoàng đế nhấp một ngụm trà nói: “Chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi.”



“Hoàng thượng, Tam Sinh chính là mạng sống của thần.”



Lòng ta chấn động, tràn đầy ấm áp. Dừng lại bên người hắn, vòng tay ôm hắn từ phía sau: “Mạch Khê, có thể gặp được chàng, tam sinh hữu hạnh [14].”



Mạch Khê cứng người, hắn mạnh mẽ quay phắt về phía sau. Ánh mắt xuyên qua thân thể ta, không biết dừng ở nơi nào.



Dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên Mạch Khê chạy ra bên ngoài.



“To gan!” Thái giám bên người hoàng đế quát. Hoàng đế giơ tay ngăn cản thái giám. Mạch Khê đi ra khỏi đại điện, chạy gấp ra khỏi hoàng cung.



Ta lặng lẽ đi theo hắn.



Trước tiên hắn trở về nhà, thấy trong phòng trống rỗng không bóng người, sắc mặt tái nhợt. Đứng yên trong chốc lát, lại chạy vội ra ngoài, ở trên đường hắn hỏi thăm không ít người, cuối cùng cũng lảo đảo chạy tới chợ.



Lúc đó Đại quốc sư đang đứng trên đài cao, tay cầm một vốc tro, nghiêm trang nói: “Ta lấy danh nghĩa Đại quốc sư, làm sáng tỏ thân phận của Tam Sinh, nàng không phải là yêu quái.”



Lúc này, dường như những tiếng ồn ào bên tai đều biến mất, ta chỉ nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Mạch Khê, lảo đảo lùi hai bước.



Ta muốn tiến tới đỡ hắn, nhưng tay lại xuyên qua thân thể hắn.



Ta khẽ thở dài.



“Tam Sinh…” Hắn khẽ gọi tên ta, chất chứa nỗi đau không nói được thành lời.



Ta đáp: "Ừ." Lại giật mình nhớ ra, bây giờ hắn đã không còn nghe được tiếng ta, cũng không thể nhìn thấy ta nữa.



"Tam Sinh."



"Ta đây."



Mà trong mắt hắn, ta đã qua đời.



Trong cuộc đời Mạch Khê, Tam Sinh đã không còn tồn tại.



Chú thích :



[13]: Tiên phong đạo cốt: có phong cách của người tu tiên.



[14]: Tam sinh hữu hạnh: Hạnh phúc ba sinh: Nay được hạnh phúc là vì đã tu được ba kiếp rồi.