Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử
Chương 8 : Có lẽ sự thật là tình kiếp
Ngày đăng: 03:10 19/04/20
Phá hủy Thiên Tỏa tháp, ta cũng không có ý muốn chạy trốn khỏi Lưu Ba. Ta nghĩ, mặc dù kiếp này Mạch Khê không thích ta, nhưng cũng không thể để hắn rơi vào tay kẻ khác. Ít nhất, phải để ta trông coi giùm sự trong sạch của hắn, giữ cả đời này.
Mấy lão đạo Lưu Ba đụng phải khó khăn, không biết xử lý ta thế nào, giam cũng không giam được, đánh cũng đánh không lại, đêm đó rụng không ít râu tóc.
Cuối cùng vẫn là Mạch Khê nhà ta cực kỳ quyết đoán nói một câu: “Giam sau tẩm điện của ta. Ta tự mình trông giữ.”
Trong lúc mọi người đang phân vân, thì ta đã gật đầu nói được, khiến cho Mạch Khê kiếp này nhíu mày.
Ta nghĩ sau này có thể cùng hắn ở cùng một gian nhà trong viện, nên rộng lượng không thèm tính toán với hắn.
Lưu Ba là thánh điện của giới tu đạo, mà Trọng Hoa tôn giả lại là người đứng đầu Lưu Ba, đương nhiên tẩm điện của hắn cũng không tầm thường.
Sau khi ta bị đưa vào phía sau tẩm điện của hắn, hốc mắt đỏ ửng lên, cảm động suýt khóc.
Phía sau tẩm điện hung vĩ của hắn lại có một Mai viên thanh u không thích hợp với toàn bộ Lưu Ba. Bây giờ không phải mùa đông, nhưng trong Mai viên phủ đầy tuyết trắng, mai đỏ nở rộ, hương khí lan tỏa khắp mười dặm. Vừa nhìn đã biết là có người sử dụng pháp thuật.
“Hoa… hoa này…” Giọng ta khẽ run nhẹ.
Tẩm điện của Trọng Hoa không cho phép kẻ dưới bước vào, cho nên lúc này chỉ còn lại ta và hắn. Hắn nhìn cả vườn mai, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn lúc trước rất nhiều. Tâm tình rất tốt trả lời ta: “Một trong số ít những thứ yêu thích mà thôi.”
Ta chớp mắt, kìm nén nước mắt dâng lên.
Mạch Khê, Mạch Khê, dù chàng đã uống canh Mạnh Bà, nhưng vẫn chưa quên chuyện hoa mai nở trong tuyết, còn nhớ rõ Mai uyển u tĩnh sao…
Mai uyển này bị Trọng Hoa dùng pháp thuật, vòng cấm thuật, khiến hoa mai vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc đẹp nhất của mùa đông. Từng bước bước vào, là vào bên trong vòng pháp thuật của hắn. Nhưng ta bước vào vòng cấm này, là cam tâm tình nguyện.
Mạch Khê nhìn ta bước vào bên giữa vòng cấm, cũng không nói nhiều, lặng lẽ xoay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng dáng hắn, vươn tay chạm nhẹ vào đóa mai đỏ trên nền tuyết trắng. Đột nhiên trong đầu hiện lên một hình ảnh rất lâu rất lâu trước kia, một lão đạo râu tóc bạc phơ rung đùi đắc ý nói với ta: “Tình kiếp.”
Ừm, có lẽ thật sự là tình kiếp…
Đá Tam Sinh, tình kiếp của đá…
Ở trong vòng cấm mấy ngày, mỗi ngày của ta cũng không quá buồn tẻ, nhưng vườn mai tươi đẹp như vậy, nhìn hai ba ngày cũng đủ khiến ta chán ngấy.
Ta suy nghĩ có nên xin Mạch Khê cho ta mang thoại bản vào, cung cấp cho ta vài trò tiêu khiển, nhưng đứng ở gần kết giới vài ngày, vẫn không thấy bóng dáng Mạch Khê, trong lòng ta thất vọng đến cực điểm, đến cực điểm thất vọng.
Tuy ban đêm ở đây hơi rét, nhưng cũng không quá lạnh, hàng năm ta sống bên bờ Vong Xuyên, không e ngại chút giá rét ấy. Nhưng Trường An thì không, là một đứa nhỏ có phẩm chất tốt, là con người. Ta bế nó vào trong phòng, đắp chăn cẩn thận, đốt củi nhóm lửa. Chấp nhận qua đêm bên ngoài phòng.
Vì sao phải ngủ ngoài phòng? Vì nếu đứa nhỏ kia thấy ta bên cạnh sẽ không thể ngủ yên. Nói cho cùng, ta vẫn là một linh vật tốt bụng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại, thấy Trường An đang cầm chăn, nhẹ nhàng bước tới đắp cho ta. Thấy ta mở mắt ra, nó nhảy dựng lên, run run liên tục lùi ra phía sau. Trượt chân lảo đảo, chật vật ngã sấp xuống đất. Ta đứng dậy muốn đỡ nó. Nó lại ù té chạy.
Ta vươn tay day day gân xanh nổi trên trán, muốn nhịn mà không nhịn được nữa, há miệng muốn mắng chửi người. Sau khi nấp sau một gốc mai, thằng bé thò đầu ra nhìn nói: “Kia… Kia, đêm nay, ngươi có thể vào nhà ngủ. Bên ngoài… lạnh.”
Ta lẳng lặng nhìn chằm chằm nó một lát, giận dữ nói: “Ta tên là Tam Sinh.”
Nó chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhát gan gọi ta một tiếng: “Tam… Tam Sinh.”
Ta vui vẻ gật gật đầu, đi vào phòng lấy ra quyển thoại bản mà Trọng Hoa đưa cho ta, dựa dưới tàng cây mai, vui vẻ đọc sách. Đang đến đoạn tài tử gặp lại giai nhân sau thời gian xa cách, là chuyện gương vỡ lại lành, vô cùng phù hợp với tâm tình hiện giờ của ta, nên rất tập trung đọc.
Ta không để ý tới Trường An, đương nhiên nó không dám tới quấy nhiễu ta. Cả ngày này chậm rãi trôi qua… À, nếu buổi tối không xảy ra chuyện, có thể nói là vô cùng bình lặng trôi qua.
Nói đến chuyện lang yêu sắp tấn công Lưu Ba, hôm nay chính là ngày Lưu Ba mở tiệc chiêu đãi các chưởng môn nhân. Trời vừa sẩm tối, ta cũng vừa đọc xong thoại bản. Vừa ngẩng đầu, đã thấy đêm nay Lưu Ba đèn đuốc sáng trưng, chiếu lên bầu trời cũng sáng ba phần.
Ta thầm khen ngợi vòng cấm mà Trọng Hoa tạo ra rất hoàn hảo, khiến ta tìm mãi vẫn không thấy sơ hở để thoát ra. Ngoại trừ việc quyến rũ Mạch Khê thì việc đi góp vui là chuyện ta thích thú nhất.
Còn Trường An lại rất bình thản, ngẩn người ngồi trong phòng, không ầm ĩ, không khóc lóc, chờ tới giờ đi ngủ.
Ta buồn chán, đi dạo bốn phía quanh vườn mai, không tìm thấy khe hở nào, cũng từ bỏ ý muốn trong đâu, chuẩn bị trở vào rửa mặt đi ngủ.
Đúng lúc ấy, ta nhìn thấy hai bóng màu trắng xuất hiện phía cửa sau đại điện. Trong lòng rất tò mò, ta tập trung nhìn kĩ, a! Đấy chẳng phải là Trọng Hoa Tôn giả và vị đạo cô được gọi là “sư tổ” gì đó sao…
Lúc này ta chỉ nhìn thấy đạo cô kia đang gắt gao túm chặt làn váy hoa, vẻ mặt gấp gáp, còn khuôn mặt Trọng Hoa lại giấu trong bóng đêm khiến ta nhìn không rõ. Dáng vẻ bọn họ như vậy, thật khiến người ta dễ liên tưởng tới vô số động tác…
Ta âm thầm cắn răng, xiết chặt nắm tay.
Các ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?
Chú thích:
[21]: Phần cầm chử hạc: Đốt cầm nấu hạc/phá hoại phong cảnh.