[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 7 – Quai Quai Tá Các Chủng

Chương 1 :

Ngày đăng: 20:51 21/04/20


Lúc ấy, hắn đang ở club bên Anh uống rượu, một người thanh niên với đôi mắt phượng xinh đẹp, nụ cười tinh tế đi đến bàn của hắn, bọn họ bắt đầu bằng một ít lời bâng quơ, người thanh niên Trung Quốc này ăn mặc khá kì lạ, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, vừa vào thì đã thu hút tất cả ánh mắt của gay club ở ngoại quốc này.



Mạch Điển Thành chưa bao giờ cùng làm với đàn ông, cho dù bạn bè hắn trong quá trình kinh doanh cũng có những mối quan hệ thầm kín như vậy, nhưng mà không phải là hắn.



Chỉ là có một người thanh niên so với phụ nữ còn xinh đẹp mê mị hơn rất nhiều xuất hiện trước mắt, đối với mi chớp mắt mỉm cười bắt chuyện, mi cũng không có khả năng cự tuyệt, nhất là y thu hút toàn bộ ánh mắt của đàn ông, phụ nữ trong club, thế nhưng lại cứ một đường thong thả đến bàn này, sau đó dùng tư thế nhàn nhã ngồi xuống, chỉ cần thưởng thức tư thế ngồi của y, cũng là một vẻ đẹp không thể dùng từ để mô tả.



“Hi, một mình à? Em có thể ngồi ở đây không?”



Khi y nói chuyện lời nói như gió thoảng bên tai cùng nụ cười mỉm bình thản nơi khóe môi, ngón tay trắng như tuyết trên thành li rượu thơm ngát, đôi mắt đen láy như đáy hồ nghiêng đầu nhìn hắn, mỗi một động tác đều đẹp đến không cách nào hình dung, nếu như có thể dùng một từ để hình dung về người thanh niên trước mặt này thì đó chính là đẹp.



Đẹp đến cực điểm cũng không đủ để hình dung.



“Mời ngồi.”



“Cảm ơn anh.”



Nụ cười mỉm êm ái như gió thoảng của y chuyển thành nụ cười rạng rỡ như là một cơn gió lốc, có thể đem toàn bộ lực chú ý của đàn ông xung quanh dính lại trên người mình, sau đó ngón tay y đặt lên thành li rượu của Mạch Điển Thành.



“Em nhìn rất lâu, anh uống rượu một mình, đang đợi bạn sao?”



“Không có, tôi chỉ muốn yên lặng một chút.”



Đây là thói quen kì lạ của hắn, mỗi lần hoàn thành xong một hợp đồng lớn, hắn sẽ muốn ngồi một mình yên lặng uống rượu, cũng thường có người dùng từ tỉnh táo để hình dung về hắn, thậm chí là lãnh khốc, hắn cũng chẳng để tâm.



Chính là vì lãnh khốc, khôn khéo, hắn mới có thể khi mới hơn ba mươi tuổi điều khiển cả tập đoàn đa quốc gia, quyền hành lan rộng hơn phân nửa thế giới, chỉ cần hắn muốn, hắn thậm chí có thể mua và thành lập một quốc gia riêng.



Có lẽ y muốn dụ dỗ hắn, có lẽ y là một trai gọi cao cấp, tính toán ở club cao cấp này tìm kiếm người đàn ông có thể bao dưỡng y, y rõ ràng đã đánh giá cao về hắn, cũng biết hắn rộng rãi, bởi vậy mới đặc biệt tìm đến bàn của hắn, hắn đều biết chắc mỗi người muốn dây dưa với hắn đều có tâm tính toán lợi ích.



Mặc kệ nguyên nhân là gì, chính là Mạch Điển Thành không muốn phát sinh quan hệ cùng với đàn ông. Một nửa người trên thế giới này là phụ nữ, hơn nữa trong đám phụ nữ đó, ít nhất có nhiều hơn phân nữa đều mừng muốn điên nếu có thể đi vào phòng hắn, nóng lòng cùng hắn phát sinh quan hệ, hắn không cần phải nhắm đến đàn ông.



Trong club, hắn hờ hững đứng dậy, bất kể người thanh niên trước mặt này có đẹp đến bao nhiêu, chỉ bởi hắn là dị tính, thành ra y bị loại.



Ngay trong khoảnh khắc lúc đứng lên, hắn thình lình bị cơn choáng váng ập tới, hắn chưa bao giờ bị chóng mặt, đó là bệnh vặt vãnh của con gái, hoặc là các cô ấy muốn dùng thủ đoạn thu hút sự chú ý của hắn, nhưng tuyệt đối không thể phát sinh trên người hắn.



Mạch Điển Thành cảm thấy đầu váng mắt hoa, ôm lấy người thanh niên tươi đẹp hơn nữa còn chưa biết tên, cọ vào trong lòng y, dưới ánh mắt của những người còn lại trong club, nhất định giống như hắn ôm lấy người thanh niên xinh đẹp này vì muốn cầu hoan, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, hắn bị người thanh niên xinh đẹp này khống chế hành động.


Y mở vali da ra, dùng ống tiêm rút đầy một loại chất lỏng không rõ, Mạch Điển Thành cảnh giới quát nhẹ: “Đó là cái gì?”



Chung Diễm Nhiên cười đến hết sức quyến rũ, thứ y muốn, nhất định phải có được, càng huống chi y lên kế hoạch lâu như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kì sai lầm nào.



“Sẽ làm anh ngoan hơn nhiều đó.”



Bộ dáng Chung Diễm Nhiên khi nói chuyện, quả thực chính là xem hắn như đồ ngu mà đùa, Mạch Điển Thành thiếu điều nhảy dựng lên trên giường, nếu không phải vì tay chân bị còng, hắn nhất định sẽ nhảy lên giết y rồi, đến mức ngay cả Chung Diễm Nhiên thuộc loại không sợ trời chẳng sợ đất, nhưng trong khoảnh khắc đó cũng hốt hoảng phải thụt lùi ra sau từng bước.



Y rất cao hứng bản thân còng tay lại, bởi vì y chỉ dùng hàng hạng nhất, cho nên chất lượng còng tay cũng chính là tốt nhất, bằng không y căn bản không thể còng được người đàn ông điên cuồng như dã thú này, trong tích tắc đó, y thậm chí còn có một loại cảm giác sai lầm không nên dây dưa với người đàn ông nguy hiểm này.



Bất quá mười phút sau khi hắn tiêm vào mạch máu trên tay Mạch Điển Thành, động tác cuồng bạo của hắn đã chậm rãi ôn hòa lại, hạ thể rỉ đầy dịch nhờ ngạo nghễ dựng đứng, hắn thở dồn dập, ánh mắt từ từ trở nên mông lung, khi y hôn lên môi hắn, đầu lưỡi ngang ngược của hắn cũng dùng phương thức khiến cho kẻ khác phải xấu hổ lẫn vui sướng mà hôn đáp lại y.



Y ngồi trên người Mạch Điển Thành, eo hắn nảy lên thô bạo, mỗi một lần cũng đều tàn nhẫn vọt đến, y không ngờ tới hắn khi đồng ý hợp tác, lại nhiệt tình khiến người ta ăn không tiêu như vậy, y phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, điều chỉnh tư thế của bản thân, nhưng mỗi khi hắn lao vào trong cơ thể thì lí trí của y lại tiêu tán.



“A… Uhm… A a!”



Đau đớn ban đầu được thay thế bằng khoái cảm, sau lưng dính đầy mồ hôi ẩm ướt cũng không gây khó chịu, Chung Diễm Nhiên ban đầu còn tưởng lần làm tình này nhất định sẽ hết sức khổ sở, kết quả hóa ra cũng không đau đớn như tưởng tượng của y.



Mạch Điển Thành ban đầu tức giận cuồng bạo mà vùng vẫy kịch liệt, đến ngày thứ hai đã chuyển thành sát khí lãnh khốc hung thần ác sát, Chung Diễm Nhiên đem thuốc mê rút vào ống tiêm, y bởi vì mọi chuyện thuận lợi như đã tính toán trước nên mang theo chút ý cười, ngay cả người đàn ông này có chút khó chịu, vẫn còn khiến y phải đối phó.



“Tôi sẽ tìm ra cậu!”



Tinh lực thiếu điều bị hút khô, Mạch Điển Thành rống to chẳng hề có chút sức lực, nhưng mà thanh âm hiểm ác âm trầm lại bén ngót như dao.



“Tôi nghĩ anh không có khả năng tìm được tôi đâu.” Y rất tự tin.



“Tôi sẽ làm được, cậu tốt nhất trốn cho nhanh trước khi tôi tìm được cậu, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cho cậu phải trả giá thảm khốc.”



Thanh âm âm trầm của Mạch Điển Thành giống như thiên sứ báo thù, tuyên thệ hắn nếu không đạt được mụch đích, thề không bỏ qua, với cá tính hung tợn hắn sẽ một mực truy lùng y, đến khi nào có thể bẻ cổ được y mới thôi.



Chung Diễm Nhiên chỉ nhướn mắt từ chối không có ý kiến, lời nói của Mạch Điển Thành như lời tuyên thệ của lực lượng hắc áp đem bóng tối gieo rắc xuống mặt đất sau giờ ngọ.



“Tôi không chỉ tìm ra cậu, tôi còn sẽ điều tra ra tất cả những cái này là cái gì, tôi muốn cho cậu không chỉ phải trả giá rất đắt, tôi còn muốn cho cậu phải hối hận vì hạnh động ngày hôm nay.”



Thuốc lại phát huy tác dụng, thanh âm của hắn đứt quãng, ý thức cũng rơi vào mê man.