[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 7 – Quai Quai Tá Các Chủng
Chương 3 :
Ngày đăng: 20:51 21/04/20
“Anh không có quyền gọi tôi là Diễm Nhiên!” Ghê tởm tới cực điểm, hắn làm sao dám gọi tên của y, quan hệ của bọn họ không có thân mật đến mức có thể xưng hô như vậy, bọn họ chỉ là người dưng.
Vẻ mặt Mạch Điển Thành trào phúng:
“Tôi đây nên gọi cậu là gì? Thân ái hay là bảo bối? Tôi đối với hai ngày để cho cậu mang thai vẫn còn nhớ rất rõ đây, biểu hiện tình ái của cậu rất bạo dạn, làm cho tôi rất khó quên.” Lời lẽ của hắn mang theo ý cười nói ra những từ kinh động.
Mặt Cung Tú Nhân càng đỏ hơn, anh bắt đầu cúi đầu xem tài liệu, thậm chí cảm giác được có lẽ anh nên rời khỏi phòng viện trưởng, để cho hai người bọn họ vui vẻ cùng một chỗ.
Chung Diễm Nhiên giận đến phát run, nhưng mà vẻ mặt y đỏ bừng, ngay cả cổ cũng bị những lời thô bỉ của người đàn ông kia nhuộm đỏ một mảng lớn, hắn không biết xấu hổ sao, rốt cuộc có biết cái gì gọi là lịch sự không?
Y dùng giọng điệu cao cao tại thượng phản bác: “Chú ý ngôn từ của anh, điều này làm cho tôi rất không thoải mái.”
Mặt Mạch Điển Thành càng thêm trào phúng, “Vui lòng bỏ qua, có lẽ bởi vì tôi là bình dân, cho nên khó tránh khỏi thô tục, không giống cậu có huyết thống hoàng thất cao quí, hơn nữa tôi ở nước Mĩ, văn hóa cởi mở, nhưng mà tự cậu nâng cái mông xinh đẹp ngồi lên người tôi, cái eo *** đãng không ngừng đong đưa, cậu đừng có nói là cậu đã quên nha?”
Nghe một tràng như vậy, mặt Cung Tú Nhân lại càng đỏ, anh lần nữa nuốt nuốt nước miếng, cho dù y là đồng tính luyến ái, cũng đã có một đứa con, nhưng mà anh vẫn thích thảo luận về chuyện này một cách riêng tư: “Có lẽ tôi nên rời đi, để các người ở lại.”
“Tên khốn nạn này!”
Tên đàn ông vô sỉ này rốt cuộc có giới hạn hay không? Trong cơn giận dữ, nụ cười diễm lệ bình thản tự tại luôn luôn gắn trên mặt Chung Diễm Nhiên đều biến mất tăm, y cầm lấy đồ chặn giấy trên bàn, giống như là đế vương chúa tể thiên hạ, hướng cái tên Mạch Điển Thành không biết xấu hổ là gì mà tấn công.
Mạch Điển Thành vung tay chụp lấy bàn tay y xoay vòng, đồ chặn giấy rơi xuống đất, mà Chung Diễm Nhiên tấn công không được, tức giận đến toàn thân phát run.
Đáng lẽ y đánh hắn, hắn phải đứng cho y đánh, hắn hóa ra còn dám chống cự!
“Anh là đồ khốn nạn hạ đẳng!” Hắn rít gào, sự cao ngạo trong lời nói không hề thay đổi, cuồng nộ gấp bội.
“Tên khốn nạn hạ đẳng này là cậu ngàn lựa vạn tuyển mới ra đó, cậu đã quên sao?”
Lộ ra nụ cười đắc ý khẽ nói, nhưng lại ôm lấy thân hình không ngừng vùng vẫy giãy dụa của Chung Diễm Nhiên, mùi hương cơ thể mê mị trên người y xộc thẳng vào trong mũi, làm cho hắn muốn liếm lên thân thể y kể cả bộ vị kia.
Có lẽ hắn trước khi đánh y sống dở chết dở, thì liếm sạch mỗi phân mỗi tấc trên người y, sau đó quay lại chầm chậm đối phó với y. Được rồi, lấy một mạng đền một mạng cũng chả có gì sai, tưởng tượng đổi lại là hắn đem y trói lại trên giường, còng tay còng chân, sau đó xâm phạm y, Mạch Điển Thành phát hiện thứ trong quần mình không thoải mái tới muốn chết.
Chung Diễm Nhiên tức giận tới xì khói, Mạch Điển Thành trên mặt vẫn duy trì nụ cười lộ má lúm đồng tiền châm chọc, Cung Tú Nhân xấu hổ không thôi, dù sao nhìn thấy những người yêu nhau cãi lộn, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong.
Không khí thật sự căng cứng, Cung Tú Nhân chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ực, có chuyện gì từ từ nói, làm gì mà ồn ào như vậy, đối với em bé lẫn người mang thai đều không tốt đâu.”
Mạch Điển Thành lộ ra nụ cười kiểu cá mập trắng, “Cũng đúng, đối với người có thai không tốt. Diễm Nhiên, chúng ta đi uống cà phê, tâm sự chuyện con cái nào.”
Chung Diễm Nhiên phẫn nộ trừng mắc liếc hắn một cái, y dẫn đầu đi ra phòng làm việc, y sẽ tống cổ Mạch Điển Thành đi, giống như lúc trước mượn giống, rất nhanh cũng sẽ đem hắn tống cổ đi — mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.
Bọn họ tìm một quán cà phê, Mạch Điển Thành gọi cà phê, Chung Diễm Nhiên chỉ gọi một li nước ép trái cây, bây giờ có em bé, y tốt nhất là ít uống mấy loại cà phê này nọ.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Vẻ mặt Chung Diễm Nhiên kiêu ngạo, đúng vậy, y mượn giống của hắn, thì tính gì? Có thể được y mượn giống, chính là việc vinh quang cỡ nào, Mạch Điển Thành còn dám tìm tới cửa.
“Tôi lúc trước nghĩ chuyện đầu tiên khi tìm được cậu, là đem cậu đánh cho dở sống dở chết, sau đó lôi vào một cái công viên hoang vắng, đào một cái lỗ, đem cậu chôn luôn.”
“Sức tưởng tượng nghèo nàn cỡ nào, phương thức giải quyết thỉ có thành phần hạ đẳng mới nghĩ ra, chỉ có tứ chi phát triển, đầu óc nho.”
“Cậu nặng quá. Phải giảm cân nha.”
Mạch Điển Thành lộ ra vẻ mặt cau mày, như là đang nói y nặng quá làm y bế thật không thoải mái, điều này làm cho Chung Diễm Nhiên thiếu chút nữa giận ngút trời, y vốn mảnh dẻ, nhưng so với phụ nữ, lấy thân hình cao hơn mét bảy của y, tất nhiên cũng chẳng thể nhẹ như phụ nữ, người này bế phụ nữ quen rồi, lại còn dám đem y ra so sánh sao.
Trạng thái đầu váng mắt hoa lúc nãy cũng chẳng còn, y dùng sức đấm vào ngực Mạch Điển Thành, tức giận hét lên: “Thả tôi xuống.”
“Vẻ mặt tức giận của cậu rất đáng yêu.”
“Tôi đây còn có thể cho anh xem tôi tức giận đến tột cùng thì có bao nhiêu đáng yêu.”
Chung Diễm Nhiên tức giận lại quăng một đấm ra, ngay giữa má phải Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành rốt cuộc ăn đau, đặt y xuống, lùi xuống hai bước, một đấm đó không hề nhẹ, hai mắt lãnh đạm của Chung Diễm Nhiên bắn ra sát ý nồng đậm, nếu bây giờ pháp luận cho phép y trong cuộc đời được giết một người, y nhất định sẽ lăng trì Mạch Điển Thành.
“Tên khốn nạn, chỉ bằng anh gieo rắc đứa con trong bụng tôi, là tôi dùng thủ đoạn hèn hạ để có đó! Thì tính sao? Cái đó căn bản không uy hiếp được địa vị của tôi, cũng không làm tôi lung lay đâu!”
“Ha ha ha —”
Người này hoàn toàn *** đứng đó cười sằng sặc, Chung Diễm Nhiên liếc hai mắt qua như muốn giết người, lập tức phát hiện ra bản thân đã phạm một sai lầm, thân dưới của Mạch Điển Thành ngay cả một cái khăn che lại cũng không có, cứ như vậy trần trụi, lại còn dựng đứng, Chung Diễm Nhiên dời tai mắt đi chỗ khác, nhưng lại không nhịn được hét lên the thé
“Che lại, anh là đồ biến thái, tưởng rằng của mình to thì có thể rêu rao khắp nơi sao?”
Mạch Điển Thành biến ba bước phóng lại còn hai bước chụp lấy tay y, y tức giận vùng vẫy thân người, Mạch Điển Thành ghé vào lỗ tai y cười nói: “Cậu thật dễ nổi giận, Diễm Nhiên.”
Gọi tên của y, lại còn lén liếm tai y, làm cho Chung Diễm Nhiên thiếu chút nữa thì nhũn cả eo, muốn hắn tỉnh lại, nhưng mà Mạch Điển Thành này căn bản là cầm thú không biết xấu hổ, lại còn vươn tay cầm lấy bộ vị ở phía trước của y.
“Anh là đồ cầm thú!”
Y cao giọng mắng, nhưng cuối câu lại run rẩy hẳn, bàn tay Mạch Điển Thành đã đi tới thân dưới trần trụi của y, y ra sức chống cự, nhưng lại làm cho Mạch Điển Thành cất tiếng cười khoái trá.
“Bộ dáng vùng vẫy của cậu đáng yêu quá.”
“Biến thái!”
Y nổi giận đùng đùng rít lên một tiếng, Mạch Điển Thành cúi đầu cắn lên hồng anh trước ngực y, y muốn túm tóc hắn, nhưng lại thở dốc kinh hãi, y cảm giác được khi hắn dùng lưỡi đùa bỡn đầu nhũ y, từng đợt kích thích kì lạ dâng lên làm y bủn rủn.
Trước là y còng Mạch Điển Thành lại, cho nên Mạch Điển Thành cơ hồ không có hôn lên người y, y không nghĩ tới cơ thể của mình lại mẫn cảm như vậy, dưới nụ hôn của Mạch Điển Thành, cả người liền nhũn ra.
Mạch Điển Thành đắm say hôn cắn đầu nhũ hồng hồng của y, bên kia dùng ngón tay kẹp lấy chơi đùa, mãi đến khi nó cứng lại, đỏ hồng lên mới thôi.
Chỉ là khi hắn vuốt ve phân thân cùng túi da của y, cảm giác thoải mái kiểu này chạy thẳng lên tận đầu sinh ra một loại cảm thụ khó có thể hình dung, ngay cả y biết cái này bất quá chỉ là bởi vì nơi đó bị kích thích nên mới có khoái cảm như vậy, nhưng mà cảm giác toàn thân giống như muốn tan ra, y không biết phải hình dung như thế nào.
Y và hắn cùng nhau ngã nhào xuống giường, sau đó ngón tay Mạch Điển Thành lướt qua kẽ mông, êm ái vỗ về cửa vào mật động.
“Uhm… A!”
Khi cảm giác ngón tay rắn chắc vừa an ủi rồi chui vào trong nơi tư mật của y, Chung Diễm Nhiên ngửa cổ ra sau, người cong lại, cảm giác đau đớn khi bị khuếch trương, nương theo đó là khoái cảm bị kích thích, loại đau đớn này, làm cho nửa thân dưới vô lực lại khoái cảm, làm cho y chẳng còn tỉnh tái.
“Dang chân ra chút nữa.”
Mạch Điển Thành khàn khàn ra lệnh, hắn muốn trừng phạt y, ngón tay thứ hai của y cắm vào, nửa thân dưới của y đau đớn vô lực đem hai chân mở lớn ra, y không quá thoải mái nhắm chặt hai mắt, cái gì mà nói mình sẽ ở dưới người hắn có rất nhiều phản ứng chứ, căn bản là chuyện cười, y đau đến muốn nôn khan