Tam Thiên Giới
Chương 24 : Hẹn hò ? (3)_Dã ngoại !
Ngày đăng: 01:14 27/06/20
- Á á á á á á á !!!!!!!!
Từ trong bóng tối lao ra một cái thi thể lạnh ngắt, trên đầu vô số những con dao găm cắm lút cán. Khắp người dậy lên cái mùi gây của xác người, mùi tởm lợm của xác chết. Yến Nhi giật mình ôm lấy cánh tay rắn rỏi của Tùng, bộ ngực đồ sộ của cô ép lấy hắn. Hơi ấm từ cô truyền sang hắn lên tận tới não làm hắn phê tê lê mê.
" Không được ! Không được ! Mình đã có lớp trưởng rồi ! "
Hắn tách cô ra khỏi hắn, Yến Nhi cũng biết ý mà rời bỏ cánh tay Tùng, có chút lưỡng lự. Cả hai bước ra khỏi căn nhà ma. Trước đó dù hắn đã từ chối nhưng cô vẫn muốn thử cái trò " cảm giác mạnh ". Kết quả là cái người sung nhất lại tạch trước.
- Này !
Tùng áp lon coca lạnh mà hắn mua từ máy bán nước tự động gần đó lên má Yến Nhi. Cô nhận lấy lon nước rồi tiếp tục ngồi trên chiếc ghế gỗ, Tùng cũng ngồi xuống bên cạnh nhưng có vẻ giữ khoảng cách.
Cả hai ngắm nhìn những ánh đèn đủ màu thắp sáng cả một khoảng trời nơi đây. Những ngọn đèn dọc các tàu lượn siêu tốc, những cột đèn cách đều hai bên đường đi dát đá và.... cả những ánh đèn từ chiếc đu quay khổng lồ phía xa đằng kia.
Ánh mắt Tùng đờ đẫn, hắn không biết khoảng thời gian yên bình này có thể tồn tại với hắn bao lâu. Hắn thấy mình quá yếu đuối, quá nhỏ bé. Sức mạnh của hắn chả là gì cả, chẳng ai chống lưng cho hắn. Việt Quốc Tu Giả ? Hắn chẳng dính dáng, chỉ là một chút liên quan. Cứ nghĩ tới tương lai, hắn lại thấy cảnh từng người, từng người thân ra đi vì sự yếu đuối của hắn. Những kẻ có hệ thống ai ai cũng chỉ trong 20 chương liền biến cường, mạnh mẽ. Còn hắn ? Suốt thời gian vừa rồi, hắn cảm giác mình như chỉ có giậm chân tại chỗ không nhúc nhích gì cả. Hắn thấy....
- Đôi khi....thay vì suy nghĩ! Ta nên phó mặc cho cuộc đời quyết định.
Câu nói của Yến Nhi cắt ngang giòng suy nghĩ, phá tan đi cái bi quan của hắn. Cứ như thể tâm can hắn có gì, cô đều nghe thấy. Chất giọng của cô trầm ổn, làm cho người nghe có cái cảm giác an tâm. Sao bây giờ hắn mới thấy ?
- Mặc dù không biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi thấy vẫn nên là nói thế. Hay cậu có gì liền tâm sự với tôi ? Biết đâu lại giải tỏa được căng thẳng ?
Vừa nãy cô tình cờ thấy được những biểu hiện bất an trên gương mặt luôn toát ra mị lực với phái nữ kia. Tình cờ ! Tất cả chỉ là tình cờ thôi nhá ? Không phải cô lén lút luôn quan sát hắn đâu ! Không hề !
Tùng khi nghe thế cũng có chút thư thái. Liền tâm sự với cô bằng dăm ba câu chuyện trên lớp hay vài câu chuyện phiếm giết thời gian. Tất nhiên hắn không đả động gì đến băng Huyết Lòng hay hệ thống cả.
...
- Ngày hôm nay làm tốn thời gian của cô rồi !
- Không sao ! Có thể chia sẻ bớt đi gánh nặng trên vai cậu là khiến tôi vui rồi.
Tùng và Yến Nhi đứng chờ tại một cái trạm dừng chân xe bus. Hắn vẫy tay chào cô rồi nhìn theo chiếc xe bus màu xanh khuất dần vào đêm tối.
Lang thang vô định trong đêm, ngắm nhìn bóng tối. Hắn cứ vu vơ như vậy mà bước đi. Đồng hồ điểm 12 tiếng báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
...
Sáng sớm, trong sân trường đại học xyz rất đông học sinh. Cụ thể là 18 lớp top đầu của năm nhất. Năm hai và năm ba không được tham dự bởi sự kiện ngoại khoá này chỉ rành riêng cho năm nhất. Cơ mà ngôi trường này thích ứng nhanh thật ! Mới tuần trước hiệu trưởng tử vong, đầu tuần này đã bầu hiệu trưởng mới, mất chưa tới một ngày để đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo để rồi cuối tuần là hôm nay tạo ra một sự kiện lớn như vậy.
Mỗi lớp gồm hai xe chuyên dụng, mỗi xe chở được 50 người. Xe của lớp 1A-1 là số 45 và 67. Trên xe đã đông đủ hết mọi học sinh, chỉ trừ 2 người. Một người dưới xe là lớp trưởng.
- 2 phút nữa là khởi hành rồi, sao giờ này vẫn chưa tới ?
- Mày là hàng xóm của nó ! Có biết gì không ?
- Tao nghe dì Lâm nói nó đi đâu tận 4h sáng mới về, nhưng 5h lại dậy đi đâu đó.
- Cái thằng này bị sao vậy nhỉ ?... A ! Nó kìa !
Chỉ biết theo hướng chỉ tay của thằng Tịnh thấp thoáng bóng người bước tới. Mọi người cảm thấy an tâm hơn khi thấy hắn tiến lại gần. Lớp trưởng chạy tới, lên tiếng :
- An.... Cậu làm sao vậy ? Sao giờ này mới tới ? Thôi lên xe đi !
Nói rồi cô vỗ mạnh vào lưng hắn, ý thúc dục. Bất ngờ hắn đổ người về phía trước nhưng nhanh chống lấy lại cân bằng rồi tỉnh táo. Hai mắt hắn lim dim, đỏ lừ. Ngơ ngác một hồi, hắn hỏi lớp trưởng đang đứng đối diện hắn.
- Đây là đâu ?
- Cậu bị làm sao vậy ? Thôi ! Nhanh nhanh lên xe đi ! Sắp xuất phát rồi kìa.
Nghe lời thúc giục, Tùng nhanh chóng bước lên xe mà an bài ngồi một chỗ cuối còn lớp học thì ở đầu xe. Qua một hồi nghe Nghĩa thuật lại, hắn bỗng giật mình.
" Chả nhẽ mình cứ vô thức mà đi bộ như thế vậy ? "
Tưởng tượng rằng trong lúc hắn bước đi mà có kẻ nào tấn công hắn mà hắn không biết. Nghĩ thôi cũng rùng mình. Hắn không hiểu làm sao mà hắn có thể làm được như vậy ?
Bất giác Tùng nhìn xung quanh, ai cũng có ba lô với đầy đủ tư trang với những vật dụng cần thiết cho một chuyến đi ba ngày hai đêm. Còn hắn trong tay chẳng mang theo cái gì, liền vào trong không gian hệ thống, cửa hàng. Mua một balo đồ nghề sinh tồn gồm lều gấp, áo mưa, đèn pin, túi ngủ, bật lửa, dao đa năng và thức ăn đủ cho một tuần. Giá 5000 điểm.
Thằng Tịnh thấy Tùng từ đằng sau lôi ra một cái balo liền không quan tâm mà sán lại hỏi gần bởi hắn nghĩ Tùng chuẩn bị nó từ trước rồi để lên xe.
- Ey ! Thú cưng của mày là gì ?
Tùng quay sang nhìn thằng Tịnh, trên tay nó ôm một cái gì đó như thể là cái một cũi.
- Này ! Mày ngửi thấy cái gì thui thúi như c*t lợn không ?😱😱😱
Một thằng ngồi phía trước hắn lên tiếng, vừa khịt khịt mũi vừa lay lay thằng bên cạnh. Thằng kia thì tỉnh dậy liền bịt lấy mũi rồi la :
- Quái ! Thúi vậy ? Pet thằng nào ị đấy ?😁😁😁
Anh chàng nghe thấy vậy liền lấy khăn che hơn cái vật trong tay. Còn thằng Tùng bên cạnh nghe thấy vậy liền xích ra 3m, quả mặt của nó kiểu như thằng Tanjiro nhìn Zenisu ăn vạ vậy.
" Đm thằng này ! Hôm trước bố nói đùa mà nay mày làm thật đấy à ? "😂😂😂
- Mọi người lưu ý ! Trong này có ghi khi đến đích mới đưa ra vật nuôi ! Thế nên cấm tiệt việc khoe khoang pet của mình.
Tiếng lớp trưởng ở đầu xe vang lên, mọi người xì xào bàn tán một lúc rồi dần im lặng. Còn Tùng ngồi cuối xe trầm ngâm suy nghĩ, hắn tại sao lại như người mất hồn từ suốt tối hôm qua tới giờ ?
(( Ai biết ? Tác giả hôm qua buồn ngủ nên bấm nhầm, hôm nay viết tiếp lười sửa nên để thế. Chắc vậy ? 😊))
...
- Mọi người xuống xe !
- Xì xà ! Xì xồ !
- Điểm danh nào !
- Thì thà ! Thì thụt !
- ...
- Thì thầm ! Xì xầm !
- IM LẶNG !
- ...😨😨😨😨
Lớp trưởng quát lên một tiếng, đám đông im lặng. Aaaaa ! Hiện tại lời nói của cô rất có trọng lượng à nha.
Ánh mắt cô sắc lạnh như cô chủ nhiệm, quét qua từng người nhưng lại hiền dịu khi thấy Tùng. Việc đó chỉ xảy ra đúng có một giây thôi, thế nhưng nó lại lọt vào mắt của ai đó. Là ai nhỉ ? Ta nói sẽ mất vui ! Để sau đi ? Ha ?
- Được rồi ! Mọi người có biết đây là đâu không ?
Lớp trưởng hỏi, trên tay cô là một phong thư đã bị niêm phong. Nhưng chẳng ai trả lời cả, bởi có ai được báo điểm đến đâu ?
- ...
- Chẳng ai biết nhỉ ? Vậy thôi ! Để mình xé phong thư này ra liền biết kết quả. Xoẹt !
Cô xé phong thư ra, bên trong là một tờ giấy gấp tư.
- Chỗ này là.......
- Thình thịch ! Thình thịch ! Thìch thịch !
- Tim thằng nào đập mạnh thế ?
- Như thể là lúc chờ thông báo điểm thi đại học nhỉ ?
-...
-...
- .......... Rừng quốc gia Cúc Phương- Ninh Bình !
(( Quê ta đó ! Vỗ tay đi ? Clap !!! Clap !!! Clap !!! ))
- Hiện tại chúng ta sẽ phải dựng lều. Tiếp đó là bắt đầu dã ngoại và tối nay sẽ có một phần thi liên quan tới các thú nuôi của chúng ta. Các bạn nên nhớ lấy ! Giờ thì bắt đầu dựng trại đi !
Lớp trưởng nói với giọng lớn tiếng, mọi người không ai bảo nhau liền tự đi dựng lều của riêng mình tại một khoảng trống lớn trong khu rừng. Tất nhiên nhà trường đã xin phép để có thể làm việc này, với diện tích bằng phẳng gần 50 km vuông là 1 nghìn học sinh với 10 khu riêng biệt.
- Tách !
- Này ! Ai vậy ? Nãy giờ họ cứ chụp ảnh chúng ta !
- Ai biết ! Chắc là phóng viên chụp ảnh, đăng báo về hoạt động của trường mình.
- Ờ ! Nhưng mày có thấy cô ta chụp ảnh thằng Tùng hơi nhiều không ?
- Tất nhiên ! Nó là thuộc top 5 người đẹp trai nhất châu Á mà mày không biết à ?
- Thế à ? Tao cứ nghĩ nó mà nổi tiếng như vậy sẽ nhiều người săn đón lắm chứ ?
- Tao cũng chả biết nữa. Hình như nó quen biết với ông nào đấy, có thể áp chế được dư luận mà không làm rùm beng lên. Nhờ vậy mới có thể sống yên bình hưởng thụ cái cuộc sống của những thằng sinh viên.
- Đời thằng sinh viên là an nhàn thì tao cũng thấy mày lạ ấy !
- Ờ tao quên ! Nhưng có lẽ với nó như vậy là yên bình rồi !
...
( Lược một đoạn cả bọn cắm trại, thăm quan. )
Hiện tại trời đã tối, gần 100 con người đã tập trung tại một chỗ. Phía trước cô Mẫn chủ nhiệm chấp tay ra sau, điệu bộ ung dung nói.
- Hiện tại chúng ta có một thử thách gọi là thử độ trung thành của thú nuôi. Mọi người sẽ trả thú vui của mình ra sau đó để cho chúng chạy đi, khoảng 10 phút sau sẽ bắt đầu đi tìm. Không bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia, những ai tin tưởng của thú vui của mình thì có thể bước ra phía trước.
Mọi người do dự, không ai có ý định bước lên trước cho anh tặng khoảng 3 phút sau một chàng trai mới tiến lên được sao đấy ba người, năm người, cuối cùng là 12 người. Tùng cũng có sang số đấy.
" Mà hình như kia là thằng Tịnh thì phải ? "
Tùng nghĩ thần khi thấy bóng dáng tròn ủng của ai đó. Bên cạnh đấy ba người nữa hình như là Dương Tuyết Vân thì phải ? Trên tay cô là con mèo La La.
- Rất tốt bây giờ mọi người có thể lấy thú nuôi của mình ra.
Trên tay ai cũng có một chiếc lồng, họ bắt đầu cởi khăn che đi. Người thì là một chú vẹt, người thì là một con chim quần què gì đấy, rồi thì là một chú Ưng mình có vẻ dũng mãnh.
Đến lượt Tùng phán sự đơn giản móc vào tối áo bên trong ra...
- Oa !!! Nhìn dễ thương quá !
Một bạn nữ nào đấy đứng cạnh Tùng reo lên khi nhìn thấy con thú trên tay Tùng. làm sao đấy một số bạn nữ khác cũng nhìn thấy liền chạy tới là sờ thứ nhỏ nhắn đáng yêu trên tay hắn.
- Cái này là một con hamster đúng không ? Sao nhìn màu lông của nó lạ quá vậy ?
Trên tay Tùng là một chú chuột hamster với kích cỡ bình thường như bao chú hamster khác. Nó có bộ lông màu vàng, cái mặt bé chúm chím với 2 vết tròn đỏ nhỏ nhỏ 2 bên má. Hai con mắt đen láy như hai hạt Cúc như chớp chớp nhìn mọi người, thỉnh thoảng đôi tai của nó lại vẫy vẫy. Cái đuôi của nó lại có một màu đen.
Tùng từ đâu có một thứ sinh vật lạ nộm đáng yêu như vầy ? Chuyện là sáng mai lúc hắn tỉnh dậy bởi vì bị đánh thức bởi một thứ cảm giác ươn ướt trên đầu mũi. Lúc hắn mở mắt ra truyền hình nằm trên mũi hắn là thứ này, nó nào ra từ quả trứng là hắn nhận cùng lúc 6 tiếng trước. Ha ha ! Một con hamster nở ra từ trứng nói vậy ai có thể tin chứ ?
- Tôi không ngờ là cậu cũng có thể nuôi hamster cơ đấy ?
Tuyết Vân nói rồi tiến gần cậu khuôn mặt của cô có chút thích thú khi nhìn thấy chứ kawaii~ này ! Nhìn đáng yêu vậy cơ mà ?
- Được rồi ! Được rồi ! Mọi người yên lặng ! Bây giờ cô đến từ 3 đến 1 Mọi người bắt đầu thả thú nuôi ra !
- 3 !
- 2 !
- 1 !
Đồng loạt cả 12 người thả thú nuôi ra, thú nuôi sau khi thả một số con lưỡng lự còn số khác thì bắt đầu chạy đi mất. 10 phút trôi qua rất nhanh họ bắt đầu tìm kiếm, Tùng cũng vậy. Hắn đi liền chưa đầy 2 phút liền bắt gặp chú chuột hamster ngồi trên cây nhìn hắn, đôi mắt long lanh cái kiểu như :
" Đến đây và bế em đi ! "
Tôi cũng chỉ biết cười thầm khi nhìn thấy nó liền đưa tay ra, chú chuột lên nhảy lên tay hắn làm bò lên vai một cách nhanh chóng. Đối với chuyện này hắn tự tin là dù có bỏ đi 1, 2 tiếng chú chuột vẫn có thể tìm được về với hắn. Bởi độ trung thành mà hệ thống mặc định cho nó với hắn là max 100/100, độ trung thành tuyệt đối.
- Aaaaaaaa !!!
Hắn nghe thấy một tiếng hét, chẳng hiểu sao dạo này hắn nghe thấy tiếng hét hơi nhiều. Anh tức tốc chạy tới liền thấy Tuyết Vân ngồi sụp xuống mà khóc. Ai za ! Không ngờ cô nàng này cũng có một mặt yếu đuối như vậy. Nhận thấy được có người đi tới cô liền thủ thế, và càng hốt hoảng hơn nữa khi thấy đó là Tùng.
- Này sao đấy ! Có cần giúp gì không ?
- Không cần !
Tuyết Vân cố gắng lau nước mắt, cô không muốn ai nhìn thấy cô vào lúc này nhưng hắn lại lỡ nhìn thấy mất rồi.
- Có gì cứ nói tôi sẽ giúp !
-....
- Không trả lời tôi là không có vấn đề gì ? Tôi đi đây.
- Khoan... khoan đã !
- Có chuyện gì ?
- Tôi lỡ lạc mất La La rồi !
- Trời ! Vậy để tôi đi tìm cùng cô.
Cả hai đi lanh quanh đấy để tìm con mèo của cô, ấy thế nhưng khi hắn vừa cất tiếng gọi :
- Meow !!!
Lập trước trong bụi rậm lao ra một chú mèo với bộ lông màu xanh huyền bí, chọn để đáp là mái tóc của Tùng nó an vị ngồi lên. Lần nào gặp nó là y ngay rằng mái tóc đẹp trai của hắn lại rối bùng lên. Tuyết Vân mừng rỡ khi thấy chú mèo, liền đỡ nó vào trong vòng tay của cô. Cả hai đi tìm đường về, nhưng khi đi được tầm khoảng nửa chặng đường, cô liền bỗng dưng chậm lại. Thấy thế Tùng liền hỏi :
- Cô bị làm sao vậy ?
- Tôi cần phải đi " hái hoa ".
- Bây giờ trời tối, với lại quanh đây làm gì có bông hoa nào ! Cô định hái cái gì ?
- Đồ ngốc ! Khi con gái nói vậy tức là muốn đi làm chuyện đó ấy.
Tùng mới vỡ lẽ, anh không hỏi nữa. Hoài nữa là người ta bảo hắn là biến thái. Liền sau đó lại nghe thấy tiếng hét.
Hắn vội vàng chạy tới thì thấy cô đang đuổi theo chú mèo. Có lẽ chưa kịp làm gì thì con La La lại nhảy xuống và chạy đi. Bỗng cái xoạt ! cô liền bị mất thăng bằng mà ngã xuống sườn dốc.
...
Tuyết Vân ôm chú mèo trong tay tay còn lại đang được Tùng nắm lấy. Tình trạng có ăn cũng không hề nhẹ một chút nào trang tay của hắn trong lớp lăn xuống cứu cô liền bị trật khớp. Và cánh tay đó đang cố gắng níu lấy cành cây nhỏ bé. Tay còn lại thì đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Vừa rồi là hắn không vận lực nên cơ thể của hắn mới dễ dàng bị tổn thương như vậy.
Bản thân Tuyết Vân thấy cánh tay của hắn nắm tay cô run run, mặc nhiên là đang cố gắng chịu đựng mà kéo cô lên. Cô lắc đầu, Đạt số mèo vào trong túi áo khoác lấy tay còn lại tại từng ngón của Tùng, miệng nói :
- Vô ích thôi ! Nếu còn tiếp tục lắm cả hai ta sẽ chết vậy nên bỏ mình ra đi !
- Không ! Chuyện này không thể nào được ! Làm sao để có thể bỏ cuộc với một chút khó khăn như vậy chứ ? Mình sẽ kéo cậu lên.
- ...
- Bỏ em ra ! Hi vọng... sau này.... anh... không có quên em !
Tuyết Vân lấy con dao găm ở trong túi ra em thật sâu vào trong bàn tay của Tùng. Đồ ra cũng chỉ là một chút thương tổn, không thể nào mà mất mạng ngay được.
Mu bàn tay hắn cảm thấy đau nhói, bởi con dao găm. Trong chốc lát, hắn có hơi lỏng tay nhưng mà chỉ vậy thôi cũng có thể làm cho tay cô rời khỏi hắn.
Hắn không hiểu sao cô lại xưng hô kỳ lạ như vậy, cho đến khi nhìn thấy vết sẹo nhỏ trên lòng bàn tay cô anh vẫn chả hiểu cái quái gì cả. Nhưng mà cơ thể hắn tự động lại buông cánh tay kia ra mà vừa xuống ôm lấy cô. Hai con người cứ thế mà rơi xuống vực thẳm.
Trong lúc rơi tự do hàng loạt hình ảnh cơ thể hiện ra trong đầu hắn. Người ta thường nói khi bạn chuẩn bị đi đi chết đi đi những hình ảnh về cuộc đời của bạn trước đó sẽ hiện ra.
" Thế là ta sắp chết ? What the * beep * ! Ta chưa muốn chết ! Lão thiên ! Cha mi ngu.... ý lộn ! Chu mi nga ! Cứu mạng ! "
Thời gian đột ngột trôi chậm đi, hắn bỗng thấy hình ảnh hắn hiện tại đang là một thằng nhóc nom có vẻ là học sinh lớp 8 đang chăm chú nhìn một con mèo ở bên kia đường. Điều đặc biệt ở đây là con mèo đó có bộ lông màu xanh !
_____TO BE CONTINUED_____
Nói nhỏ các bạn nghe. Khẽ thôi kẻo lão tác giả nghe thấy ! Ở chương này, cô nàng YANDERE chương 22 có xuất hiện.😈😈😈
Từ trong bóng tối lao ra một cái thi thể lạnh ngắt, trên đầu vô số những con dao găm cắm lút cán. Khắp người dậy lên cái mùi gây của xác người, mùi tởm lợm của xác chết. Yến Nhi giật mình ôm lấy cánh tay rắn rỏi của Tùng, bộ ngực đồ sộ của cô ép lấy hắn. Hơi ấm từ cô truyền sang hắn lên tận tới não làm hắn phê tê lê mê.
" Không được ! Không được ! Mình đã có lớp trưởng rồi ! "
Hắn tách cô ra khỏi hắn, Yến Nhi cũng biết ý mà rời bỏ cánh tay Tùng, có chút lưỡng lự. Cả hai bước ra khỏi căn nhà ma. Trước đó dù hắn đã từ chối nhưng cô vẫn muốn thử cái trò " cảm giác mạnh ". Kết quả là cái người sung nhất lại tạch trước.
- Này !
Tùng áp lon coca lạnh mà hắn mua từ máy bán nước tự động gần đó lên má Yến Nhi. Cô nhận lấy lon nước rồi tiếp tục ngồi trên chiếc ghế gỗ, Tùng cũng ngồi xuống bên cạnh nhưng có vẻ giữ khoảng cách.
Cả hai ngắm nhìn những ánh đèn đủ màu thắp sáng cả một khoảng trời nơi đây. Những ngọn đèn dọc các tàu lượn siêu tốc, những cột đèn cách đều hai bên đường đi dát đá và.... cả những ánh đèn từ chiếc đu quay khổng lồ phía xa đằng kia.
Ánh mắt Tùng đờ đẫn, hắn không biết khoảng thời gian yên bình này có thể tồn tại với hắn bao lâu. Hắn thấy mình quá yếu đuối, quá nhỏ bé. Sức mạnh của hắn chả là gì cả, chẳng ai chống lưng cho hắn. Việt Quốc Tu Giả ? Hắn chẳng dính dáng, chỉ là một chút liên quan. Cứ nghĩ tới tương lai, hắn lại thấy cảnh từng người, từng người thân ra đi vì sự yếu đuối của hắn. Những kẻ có hệ thống ai ai cũng chỉ trong 20 chương liền biến cường, mạnh mẽ. Còn hắn ? Suốt thời gian vừa rồi, hắn cảm giác mình như chỉ có giậm chân tại chỗ không nhúc nhích gì cả. Hắn thấy....
- Đôi khi....thay vì suy nghĩ! Ta nên phó mặc cho cuộc đời quyết định.
Câu nói của Yến Nhi cắt ngang giòng suy nghĩ, phá tan đi cái bi quan của hắn. Cứ như thể tâm can hắn có gì, cô đều nghe thấy. Chất giọng của cô trầm ổn, làm cho người nghe có cái cảm giác an tâm. Sao bây giờ hắn mới thấy ?
- Mặc dù không biết cậu nghĩ gì, nhưng tôi thấy vẫn nên là nói thế. Hay cậu có gì liền tâm sự với tôi ? Biết đâu lại giải tỏa được căng thẳng ?
Vừa nãy cô tình cờ thấy được những biểu hiện bất an trên gương mặt luôn toát ra mị lực với phái nữ kia. Tình cờ ! Tất cả chỉ là tình cờ thôi nhá ? Không phải cô lén lút luôn quan sát hắn đâu ! Không hề !
Tùng khi nghe thế cũng có chút thư thái. Liền tâm sự với cô bằng dăm ba câu chuyện trên lớp hay vài câu chuyện phiếm giết thời gian. Tất nhiên hắn không đả động gì đến băng Huyết Lòng hay hệ thống cả.
...
- Ngày hôm nay làm tốn thời gian của cô rồi !
- Không sao ! Có thể chia sẻ bớt đi gánh nặng trên vai cậu là khiến tôi vui rồi.
Tùng và Yến Nhi đứng chờ tại một cái trạm dừng chân xe bus. Hắn vẫy tay chào cô rồi nhìn theo chiếc xe bus màu xanh khuất dần vào đêm tối.
Lang thang vô định trong đêm, ngắm nhìn bóng tối. Hắn cứ vu vơ như vậy mà bước đi. Đồng hồ điểm 12 tiếng báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
...
Sáng sớm, trong sân trường đại học xyz rất đông học sinh. Cụ thể là 18 lớp top đầu của năm nhất. Năm hai và năm ba không được tham dự bởi sự kiện ngoại khoá này chỉ rành riêng cho năm nhất. Cơ mà ngôi trường này thích ứng nhanh thật ! Mới tuần trước hiệu trưởng tử vong, đầu tuần này đã bầu hiệu trưởng mới, mất chưa tới một ngày để đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo để rồi cuối tuần là hôm nay tạo ra một sự kiện lớn như vậy.
Mỗi lớp gồm hai xe chuyên dụng, mỗi xe chở được 50 người. Xe của lớp 1A-1 là số 45 và 67. Trên xe đã đông đủ hết mọi học sinh, chỉ trừ 2 người. Một người dưới xe là lớp trưởng.
- 2 phút nữa là khởi hành rồi, sao giờ này vẫn chưa tới ?
- Mày là hàng xóm của nó ! Có biết gì không ?
- Tao nghe dì Lâm nói nó đi đâu tận 4h sáng mới về, nhưng 5h lại dậy đi đâu đó.
- Cái thằng này bị sao vậy nhỉ ?... A ! Nó kìa !
Chỉ biết theo hướng chỉ tay của thằng Tịnh thấp thoáng bóng người bước tới. Mọi người cảm thấy an tâm hơn khi thấy hắn tiến lại gần. Lớp trưởng chạy tới, lên tiếng :
- An.... Cậu làm sao vậy ? Sao giờ này mới tới ? Thôi lên xe đi !
Nói rồi cô vỗ mạnh vào lưng hắn, ý thúc dục. Bất ngờ hắn đổ người về phía trước nhưng nhanh chống lấy lại cân bằng rồi tỉnh táo. Hai mắt hắn lim dim, đỏ lừ. Ngơ ngác một hồi, hắn hỏi lớp trưởng đang đứng đối diện hắn.
- Đây là đâu ?
- Cậu bị làm sao vậy ? Thôi ! Nhanh nhanh lên xe đi ! Sắp xuất phát rồi kìa.
Nghe lời thúc giục, Tùng nhanh chóng bước lên xe mà an bài ngồi một chỗ cuối còn lớp học thì ở đầu xe. Qua một hồi nghe Nghĩa thuật lại, hắn bỗng giật mình.
" Chả nhẽ mình cứ vô thức mà đi bộ như thế vậy ? "
Tưởng tượng rằng trong lúc hắn bước đi mà có kẻ nào tấn công hắn mà hắn không biết. Nghĩ thôi cũng rùng mình. Hắn không hiểu làm sao mà hắn có thể làm được như vậy ?
Bất giác Tùng nhìn xung quanh, ai cũng có ba lô với đầy đủ tư trang với những vật dụng cần thiết cho một chuyến đi ba ngày hai đêm. Còn hắn trong tay chẳng mang theo cái gì, liền vào trong không gian hệ thống, cửa hàng. Mua một balo đồ nghề sinh tồn gồm lều gấp, áo mưa, đèn pin, túi ngủ, bật lửa, dao đa năng và thức ăn đủ cho một tuần. Giá 5000 điểm.
Thằng Tịnh thấy Tùng từ đằng sau lôi ra một cái balo liền không quan tâm mà sán lại hỏi gần bởi hắn nghĩ Tùng chuẩn bị nó từ trước rồi để lên xe.
- Ey ! Thú cưng của mày là gì ?
Tùng quay sang nhìn thằng Tịnh, trên tay nó ôm một cái gì đó như thể là cái một cũi.
- Này ! Mày ngửi thấy cái gì thui thúi như c*t lợn không ?😱😱😱
Một thằng ngồi phía trước hắn lên tiếng, vừa khịt khịt mũi vừa lay lay thằng bên cạnh. Thằng kia thì tỉnh dậy liền bịt lấy mũi rồi la :
- Quái ! Thúi vậy ? Pet thằng nào ị đấy ?😁😁😁
Anh chàng nghe thấy vậy liền lấy khăn che hơn cái vật trong tay. Còn thằng Tùng bên cạnh nghe thấy vậy liền xích ra 3m, quả mặt của nó kiểu như thằng Tanjiro nhìn Zenisu ăn vạ vậy.
" Đm thằng này ! Hôm trước bố nói đùa mà nay mày làm thật đấy à ? "😂😂😂
- Mọi người lưu ý ! Trong này có ghi khi đến đích mới đưa ra vật nuôi ! Thế nên cấm tiệt việc khoe khoang pet của mình.
Tiếng lớp trưởng ở đầu xe vang lên, mọi người xì xào bàn tán một lúc rồi dần im lặng. Còn Tùng ngồi cuối xe trầm ngâm suy nghĩ, hắn tại sao lại như người mất hồn từ suốt tối hôm qua tới giờ ?
(( Ai biết ? Tác giả hôm qua buồn ngủ nên bấm nhầm, hôm nay viết tiếp lười sửa nên để thế. Chắc vậy ? 😊))
...
- Mọi người xuống xe !
- Xì xà ! Xì xồ !
- Điểm danh nào !
- Thì thà ! Thì thụt !
- ...
- Thì thầm ! Xì xầm !
- IM LẶNG !
- ...😨😨😨😨
Lớp trưởng quát lên một tiếng, đám đông im lặng. Aaaaa ! Hiện tại lời nói của cô rất có trọng lượng à nha.
Ánh mắt cô sắc lạnh như cô chủ nhiệm, quét qua từng người nhưng lại hiền dịu khi thấy Tùng. Việc đó chỉ xảy ra đúng có một giây thôi, thế nhưng nó lại lọt vào mắt của ai đó. Là ai nhỉ ? Ta nói sẽ mất vui ! Để sau đi ? Ha ?
- Được rồi ! Mọi người có biết đây là đâu không ?
Lớp trưởng hỏi, trên tay cô là một phong thư đã bị niêm phong. Nhưng chẳng ai trả lời cả, bởi có ai được báo điểm đến đâu ?
- ...
- Chẳng ai biết nhỉ ? Vậy thôi ! Để mình xé phong thư này ra liền biết kết quả. Xoẹt !
Cô xé phong thư ra, bên trong là một tờ giấy gấp tư.
- Chỗ này là.......
- Thình thịch ! Thình thịch ! Thìch thịch !
- Tim thằng nào đập mạnh thế ?
- Như thể là lúc chờ thông báo điểm thi đại học nhỉ ?
-...
-...
- .......... Rừng quốc gia Cúc Phương- Ninh Bình !
(( Quê ta đó ! Vỗ tay đi ? Clap !!! Clap !!! Clap !!! ))
- Hiện tại chúng ta sẽ phải dựng lều. Tiếp đó là bắt đầu dã ngoại và tối nay sẽ có một phần thi liên quan tới các thú nuôi của chúng ta. Các bạn nên nhớ lấy ! Giờ thì bắt đầu dựng trại đi !
Lớp trưởng nói với giọng lớn tiếng, mọi người không ai bảo nhau liền tự đi dựng lều của riêng mình tại một khoảng trống lớn trong khu rừng. Tất nhiên nhà trường đã xin phép để có thể làm việc này, với diện tích bằng phẳng gần 50 km vuông là 1 nghìn học sinh với 10 khu riêng biệt.
- Tách !
- Này ! Ai vậy ? Nãy giờ họ cứ chụp ảnh chúng ta !
- Ai biết ! Chắc là phóng viên chụp ảnh, đăng báo về hoạt động của trường mình.
- Ờ ! Nhưng mày có thấy cô ta chụp ảnh thằng Tùng hơi nhiều không ?
- Tất nhiên ! Nó là thuộc top 5 người đẹp trai nhất châu Á mà mày không biết à ?
- Thế à ? Tao cứ nghĩ nó mà nổi tiếng như vậy sẽ nhiều người săn đón lắm chứ ?
- Tao cũng chả biết nữa. Hình như nó quen biết với ông nào đấy, có thể áp chế được dư luận mà không làm rùm beng lên. Nhờ vậy mới có thể sống yên bình hưởng thụ cái cuộc sống của những thằng sinh viên.
- Đời thằng sinh viên là an nhàn thì tao cũng thấy mày lạ ấy !
- Ờ tao quên ! Nhưng có lẽ với nó như vậy là yên bình rồi !
...
( Lược một đoạn cả bọn cắm trại, thăm quan. )
Hiện tại trời đã tối, gần 100 con người đã tập trung tại một chỗ. Phía trước cô Mẫn chủ nhiệm chấp tay ra sau, điệu bộ ung dung nói.
- Hiện tại chúng ta có một thử thách gọi là thử độ trung thành của thú nuôi. Mọi người sẽ trả thú vui của mình ra sau đó để cho chúng chạy đi, khoảng 10 phút sau sẽ bắt đầu đi tìm. Không bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia, những ai tin tưởng của thú vui của mình thì có thể bước ra phía trước.
Mọi người do dự, không ai có ý định bước lên trước cho anh tặng khoảng 3 phút sau một chàng trai mới tiến lên được sao đấy ba người, năm người, cuối cùng là 12 người. Tùng cũng có sang số đấy.
" Mà hình như kia là thằng Tịnh thì phải ? "
Tùng nghĩ thần khi thấy bóng dáng tròn ủng của ai đó. Bên cạnh đấy ba người nữa hình như là Dương Tuyết Vân thì phải ? Trên tay cô là con mèo La La.
- Rất tốt bây giờ mọi người có thể lấy thú nuôi của mình ra.
Trên tay ai cũng có một chiếc lồng, họ bắt đầu cởi khăn che đi. Người thì là một chú vẹt, người thì là một con chim quần què gì đấy, rồi thì là một chú Ưng mình có vẻ dũng mãnh.
Đến lượt Tùng phán sự đơn giản móc vào tối áo bên trong ra...
- Oa !!! Nhìn dễ thương quá !
Một bạn nữ nào đấy đứng cạnh Tùng reo lên khi nhìn thấy con thú trên tay Tùng. làm sao đấy một số bạn nữ khác cũng nhìn thấy liền chạy tới là sờ thứ nhỏ nhắn đáng yêu trên tay hắn.
- Cái này là một con hamster đúng không ? Sao nhìn màu lông của nó lạ quá vậy ?
Trên tay Tùng là một chú chuột hamster với kích cỡ bình thường như bao chú hamster khác. Nó có bộ lông màu vàng, cái mặt bé chúm chím với 2 vết tròn đỏ nhỏ nhỏ 2 bên má. Hai con mắt đen láy như hai hạt Cúc như chớp chớp nhìn mọi người, thỉnh thoảng đôi tai của nó lại vẫy vẫy. Cái đuôi của nó lại có một màu đen.
Tùng từ đâu có một thứ sinh vật lạ nộm đáng yêu như vầy ? Chuyện là sáng mai lúc hắn tỉnh dậy bởi vì bị đánh thức bởi một thứ cảm giác ươn ướt trên đầu mũi. Lúc hắn mở mắt ra truyền hình nằm trên mũi hắn là thứ này, nó nào ra từ quả trứng là hắn nhận cùng lúc 6 tiếng trước. Ha ha ! Một con hamster nở ra từ trứng nói vậy ai có thể tin chứ ?
- Tôi không ngờ là cậu cũng có thể nuôi hamster cơ đấy ?
Tuyết Vân nói rồi tiến gần cậu khuôn mặt của cô có chút thích thú khi nhìn thấy chứ kawaii~ này ! Nhìn đáng yêu vậy cơ mà ?
- Được rồi ! Được rồi ! Mọi người yên lặng ! Bây giờ cô đến từ 3 đến 1 Mọi người bắt đầu thả thú nuôi ra !
- 3 !
- 2 !
- 1 !
Đồng loạt cả 12 người thả thú nuôi ra, thú nuôi sau khi thả một số con lưỡng lự còn số khác thì bắt đầu chạy đi mất. 10 phút trôi qua rất nhanh họ bắt đầu tìm kiếm, Tùng cũng vậy. Hắn đi liền chưa đầy 2 phút liền bắt gặp chú chuột hamster ngồi trên cây nhìn hắn, đôi mắt long lanh cái kiểu như :
" Đến đây và bế em đi ! "
Tôi cũng chỉ biết cười thầm khi nhìn thấy nó liền đưa tay ra, chú chuột lên nhảy lên tay hắn làm bò lên vai một cách nhanh chóng. Đối với chuyện này hắn tự tin là dù có bỏ đi 1, 2 tiếng chú chuột vẫn có thể tìm được về với hắn. Bởi độ trung thành mà hệ thống mặc định cho nó với hắn là max 100/100, độ trung thành tuyệt đối.
- Aaaaaaaa !!!
Hắn nghe thấy một tiếng hét, chẳng hiểu sao dạo này hắn nghe thấy tiếng hét hơi nhiều. Anh tức tốc chạy tới liền thấy Tuyết Vân ngồi sụp xuống mà khóc. Ai za ! Không ngờ cô nàng này cũng có một mặt yếu đuối như vậy. Nhận thấy được có người đi tới cô liền thủ thế, và càng hốt hoảng hơn nữa khi thấy đó là Tùng.
- Này sao đấy ! Có cần giúp gì không ?
- Không cần !
Tuyết Vân cố gắng lau nước mắt, cô không muốn ai nhìn thấy cô vào lúc này nhưng hắn lại lỡ nhìn thấy mất rồi.
- Có gì cứ nói tôi sẽ giúp !
-....
- Không trả lời tôi là không có vấn đề gì ? Tôi đi đây.
- Khoan... khoan đã !
- Có chuyện gì ?
- Tôi lỡ lạc mất La La rồi !
- Trời ! Vậy để tôi đi tìm cùng cô.
Cả hai đi lanh quanh đấy để tìm con mèo của cô, ấy thế nhưng khi hắn vừa cất tiếng gọi :
- Meow !!!
Lập trước trong bụi rậm lao ra một chú mèo với bộ lông màu xanh huyền bí, chọn để đáp là mái tóc của Tùng nó an vị ngồi lên. Lần nào gặp nó là y ngay rằng mái tóc đẹp trai của hắn lại rối bùng lên. Tuyết Vân mừng rỡ khi thấy chú mèo, liền đỡ nó vào trong vòng tay của cô. Cả hai đi tìm đường về, nhưng khi đi được tầm khoảng nửa chặng đường, cô liền bỗng dưng chậm lại. Thấy thế Tùng liền hỏi :
- Cô bị làm sao vậy ?
- Tôi cần phải đi " hái hoa ".
- Bây giờ trời tối, với lại quanh đây làm gì có bông hoa nào ! Cô định hái cái gì ?
- Đồ ngốc ! Khi con gái nói vậy tức là muốn đi làm chuyện đó ấy.
Tùng mới vỡ lẽ, anh không hỏi nữa. Hoài nữa là người ta bảo hắn là biến thái. Liền sau đó lại nghe thấy tiếng hét.
Hắn vội vàng chạy tới thì thấy cô đang đuổi theo chú mèo. Có lẽ chưa kịp làm gì thì con La La lại nhảy xuống và chạy đi. Bỗng cái xoạt ! cô liền bị mất thăng bằng mà ngã xuống sườn dốc.
...
Tuyết Vân ôm chú mèo trong tay tay còn lại đang được Tùng nắm lấy. Tình trạng có ăn cũng không hề nhẹ một chút nào trang tay của hắn trong lớp lăn xuống cứu cô liền bị trật khớp. Và cánh tay đó đang cố gắng níu lấy cành cây nhỏ bé. Tay còn lại thì đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Vừa rồi là hắn không vận lực nên cơ thể của hắn mới dễ dàng bị tổn thương như vậy.
Bản thân Tuyết Vân thấy cánh tay của hắn nắm tay cô run run, mặc nhiên là đang cố gắng chịu đựng mà kéo cô lên. Cô lắc đầu, Đạt số mèo vào trong túi áo khoác lấy tay còn lại tại từng ngón của Tùng, miệng nói :
- Vô ích thôi ! Nếu còn tiếp tục lắm cả hai ta sẽ chết vậy nên bỏ mình ra đi !
- Không ! Chuyện này không thể nào được ! Làm sao để có thể bỏ cuộc với một chút khó khăn như vậy chứ ? Mình sẽ kéo cậu lên.
- ...
- Bỏ em ra ! Hi vọng... sau này.... anh... không có quên em !
Tuyết Vân lấy con dao găm ở trong túi ra em thật sâu vào trong bàn tay của Tùng. Đồ ra cũng chỉ là một chút thương tổn, không thể nào mà mất mạng ngay được.
Mu bàn tay hắn cảm thấy đau nhói, bởi con dao găm. Trong chốc lát, hắn có hơi lỏng tay nhưng mà chỉ vậy thôi cũng có thể làm cho tay cô rời khỏi hắn.
Hắn không hiểu sao cô lại xưng hô kỳ lạ như vậy, cho đến khi nhìn thấy vết sẹo nhỏ trên lòng bàn tay cô anh vẫn chả hiểu cái quái gì cả. Nhưng mà cơ thể hắn tự động lại buông cánh tay kia ra mà vừa xuống ôm lấy cô. Hai con người cứ thế mà rơi xuống vực thẳm.
Trong lúc rơi tự do hàng loạt hình ảnh cơ thể hiện ra trong đầu hắn. Người ta thường nói khi bạn chuẩn bị đi đi chết đi đi những hình ảnh về cuộc đời của bạn trước đó sẽ hiện ra.
" Thế là ta sắp chết ? What the * beep * ! Ta chưa muốn chết ! Lão thiên ! Cha mi ngu.... ý lộn ! Chu mi nga ! Cứu mạng ! "
Thời gian đột ngột trôi chậm đi, hắn bỗng thấy hình ảnh hắn hiện tại đang là một thằng nhóc nom có vẻ là học sinh lớp 8 đang chăm chú nhìn một con mèo ở bên kia đường. Điều đặc biệt ở đây là con mèo đó có bộ lông màu xanh !
_____TO BE CONTINUED_____
Nói nhỏ các bạn nghe. Khẽ thôi kẻo lão tác giả nghe thấy ! Ở chương này, cô nàng YANDERE chương 22 có xuất hiện.😈😈😈