Tam Thiên Giới
Chương 45 : Chân thân. ( Mém 18+ )
Ngày đăng: 01:14 27/06/20
Chúc các đạo hữu năm mới dồi dào sức khỏe, an khang thịnh vượng. Tiền vào như nước sông Đà, tiền ra nhỏ giọt như phin cafe. May mắn tràn đầy, lộc vô đầy nhà, công danh chất núi. Chúc các đạo hữu đang đi học thì học hành tiến bộ. Chúc mấy ông 12 như tôi có thể thi vào được trường ĐH mình mong muốn. Chúc mấy bác đang học ĐH thì không phải nợ môn nào, nhanh chóng thuận lợi ra trường và sớm có công việc ổn định.
HAPPY NEW YEAR !!!
Hoàng Thiên nữa đêm hôm chợt giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng động lạ. Và hắn phát hiện ra rằng Cà Khịa lão sư đang làm một cái hành động kì lạ không kém.
– Cọttttt kẹttttttttt !!!!!!
Cánh cửa gỗ ọp ẹp được Hoàng Thiên đẩy ra. Hắn dáo dác nhìn xung quanh, cố xác định xem Cà Khịa lão sư đang ở đâu. Và chỉ mất chưa đầy 2 giây, hắn đã có thể xác định rằng Cà Khịa lão sư đang là một chuyện gì đó bí mật ở khu vườn phía sân sau.
Hắn rón ren bước qua đấy, chỉ thấy từ xa Cà Khịa lão sư đang đứng quay lưng mà nhìn ngắm một cái cây quần què gì đấy mà hắn không biết. Nó cao tầm khoảng 3 m. Cành của nó nói thì không sai nhưng mà như thể là rễ của một cây họ rễ chùm mọc ngược vậy. Nó rối rắm um tùm không thể tả nổi. Vỏ cây sần sùi như thể là ra cóc ghẻ, lại đen như gỗ mun. Lá của nó lại có hình tròn, kỳ lạ hơn là là những những chiếc lá ấy màu trắng và có thể phát ra ánh sáng ảnh một cách dịu nhẹ làm sáng cả một góc sân. Và chính giữa cái cây tồn tại 1 thư quả tả hình bầu dục, da láng mịn, màu bàng bạc.
– Cà Khịa lão sư, đang nửa đêm nửa hôm ông mò ra đây làm cái gì vậy ?
Hoàng Thiên tò mò, từ lúc nào đã đứng sau lưng của Cà Khịa lão Sư. Lão ta liền giật mình quay ngoắt ra đằng sau, khi xác định đó là Hoàng Thiên, lão già mới buông lỏng cảnh giác. Cà khịa lão sư lên tiếng nói :
– Đây ! Người xem đi ! Đây chính là Dục quả, thứ quả ngon nhất trên trên thế gian này. Nó mất 20 năm để lớn lên, 30 năm để ra hết lá, mất thêm 10 năm để ra hoa, và cuối cùng thêm 5 năm để kết quả. Mỗi cây chỉ được một trái, đừng mong có chuyện ta sẽ chia sẻ cho ngươi.
– Có cho tôi cũng không thèm. Ơ thế thì Ai đã trồng cái cây này ở đây vậy ?_Hoàng Thiên thắc mắc hỏi. Nãy giờ tính sơ sơ thì cái thứ gọi là Dục quả cây này cũng phải mất đến 60-70 năm để có thể có được thành phẩm. Ông cướp nó của ai à ?
– Vớ vẩn ! Cướp là cướp thế qué nào ? Thứ cây này do chính tay ta ươm mầm mà gieo trồng đó. Ngươi xem ! Cuối cùng nó cũng chín rồi.
Cà khịa lão sư nửa câu đầu quát lên nạt nộ với Hoàng Thiên. Nhưng với nữa câu sau, lão tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy thành quả suốt bao Thập kỷ của mình đã có thể cho lão kết quả.
Chưa phải đến lượt Hoàng Thiên thắc mắc, cứ quả kia đột ngột phát ra ánh sáng cực mạnh trong vòng khoảng 30 giây, sau đó liền dịu bớt đi. Rồi dần dần từ đó, một hương thơm mạnh mẽ bộc phát ra, ngào ngạt ngây ngất cả một khoảng không gian. Nó thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng, ngan ngát như vị của hoa nhài, lại từa tựa mùi ngon ngọt của mật ong.
Rất nhanh chóng Cà Khịa lão sư đã lao mình lên vươn tay tới mà bất thứ quả kia. Lão hạ thân mình xuống, đáp đất một cách nhẹ nhàng rồi ngắm nghía thứ quả này. Sau một hồi nhìn nhau say đắm, cuối cùng là cũng chịu dứt ra mà cắn lấy.
Dục quả đưa vào miệng, đầu tiên là Cà Khịa lão sư cảm thấy trong miệng như ứa ra mật ong. Ngọt vô cùng. Sau khi cắn miếng thứ hai lại có thể cảm thấy vị thanh mát như thể là là vị của quả lê. Cắn tới miếng thứ ba, lão ta lại cảm nhận được cái béo ngày ngại của sầu riêng. Nói chung đây là thức cực phẩm của cực phẩm của cực phẩm tất tần tật các loại quả.
Hoàng Thiên thì không quan tâm cho lắm tới việc này.
” Có xơ múi được cái quần què gì đâu ? Ở lại để ngắm lão ta ăn à ? Tởm chết đi được ! ”
Hoàng Thiên nghĩ thầm. Có điều hắn chưa bước được quá hai chục bước liền có thể nghe thấy cả khi lão sư đang gọi mình. Hắn ta quay đầu lại thì thấy lão già đó đang ngửa cổ lên trời mà nhìn về phía vầng trăng khuyết kia.
– Này ! Thiên Tiểu Tử ! Hôm nay là mười rằm đúng không ?_Cà Khịa lão sư lên tiếng hỏi.
– Ông bị hâm à hôm nay là mười tư ngày mai mới là mười rằm._Hoàng Thiên bình thản trả lời.
– Chết mẹ rồi !
Hoàng khuyên chị nghe loáng thoáng được câu nói đó, liền thấy cơ thể của Cà Khịa lão sư là đổ ập xuống. Hắn vội vàng chạy tới và đỡ lão ta dậy. Lão sư chân tay bủn rủn không thể đứng dậy nổi liền lắp ba lắp bắp mà nói.
– Chết tiệt ! Năm xưa kia lão thương gia có nói với ta rằng thứ quả này chỉ có thể ăn vào ngày trăng tròn mà thôi. Còn nếu không phải vào ngày đấy thì dù có chín ăn vào cũng sẽ có tác dụng phụ. Còn bà nó ! Sao ta lại quên được cơ chứ ?
Cà Khịa lão sư cáu tiết bực bội mà quát lên. Hoàng Thiên vội an ủi :
– Đừng quá lo lắng ! Ngài sẽ không sao đâu !
Tuy ngoài mặt Hoàng Thiên nói ngon nói ngọt như vậy nhưng mà trong lòng của hắn giờ đây đang hả hê lắm.
” Suốt 5 năm qua ngươi đày đọa ta, cuối cùng có ngày như ai cũng bị nghiệp quật. Gửi tới người anh em bó hoa tươi thắm. Ngủ thì chết ! Khóc cái lồ-n ! “
– Cơ thể ta…. cảm thấy không ổn !
Cà Khịa lão sư chật vật, cố gắng điều tiết lại cơ thể. Nhưng mà cảm giác nóng nực này mỗi ngày càng dâng cao hơn.
– Chết tiệt !….Ta….. nóng quá ! Ta cần nam nhân.
Hoàng Thiên : (°- ° )
Như thế là không tin được vào tai mình, Hoàng Thiên ngoáy tay lại cho kỹ. Và cũng chả mất gì nhiều thời gian tên boy hành động của các hiệu lão sư là quá rõ ràng. Thân hình to béo với cái đầu trọc lóc kia đột ngột vật Hoàng Thiên nằm úp mặt xuống. Sau đó một tay thì giữ lấy hai cánh tay đang bị khóa của Hoàng Thiên, tay còn lại thì chuyển xuống mặc áo lấy cái quần của hắn ra, để lộ cặp mông tròn trắng trẻo mà bất cứ thằng “thụ” nào cũng có thể sở hữu.
( Dầu ăn Neptune ! Hân hạnh tài trợ cùng chương trình ! )
– Chu mi nga ! Kíu mạng !
Hoàng Thiên đột ngột lấy giúp ngoại đã rèn luyện qua 5 năm của mình, hoặc cũng có thể là do Cà Khịa lão sư trong một chút lơ là cùng với cơ thể đang bị thứ dục quả kia Nga ra tác dụng mà có thể vùng lên lên nhờ thế mới có thể để thoát chạy ra được trực là kêu cứu. Nhưng mà hắn đã quên rằng đây là trung tâm của Tử Vong sâm Lâm, cái chốn rừng không mông quạnh này làm gì có ai rảnh hơi mà đi qua có thể cứu hắn được cơ chứ. Biết rằng mình không thể nào ngoài cách là chạy trốn khỏi đây, Hoàng Thiên một mạch chạy vào trong rừng rậm. Hắn thà để yêu thú ngoạm chết mình đi với tấm thân trong sạch còn trinh. Còn hơn là bị lão già kia thông cho mất trinh đít.
Nhưng mà hắn ta làm sao có thể thoát khỏi một Cường giả như Cà Khịa lão sư nào để cho Hoàng Thiên có thể chạy thoát được. Chỉ thấy trong vòng một cái nháy mắt, lão ta đã có thể xuất hiện ngay bên cạnh Hoàng Thiên mà đè cậu ta xuống.
– Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân !……
Khuôn mặt của Cà Khịa lão sư giờ đây chuẩn đét Minh béo. Lỗ to là đang khóc hiếp dâ̶m̶ Hoàng tiện lợi mặc dù đó chính xác là sự thật. Chỉ là khi khi sắp đạt được mục đích của mình, lão sư phát hiện ra rằng không gian mà lão ta đang đứng đột ngột vặn xoắn lại, một lỗ đen từ hư không hiện ra và hút cả hai người vào đấy.
………………………….
Hoàng Thiên mở mắt tỉnh dậy sau một khoảng thời gian dài bất tỉnh. Hắn nhận ra rằng mình mình đang ở một nơi khác chứ không phải là Tử Vong sâm lâm nữa. Đây là một Thảo Nguyên với đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát tới nỗi thấy luôn được cả đường chân trời phía xa xa đằng kia.
Hắn tự thắc mắc rằng đây là ở đâu và tại sao hắn có thể tới được đây. Cảm thấy cơ thể đau nhức, Hoàng Kiên chống bàn tay xuống để có thể đứng lên liền chạm vào một một thứ gì đó mềm mềm. Hắn giật mình quay sang thì phát hiện đó chính là một nữ nhân. Kể lại ở chỗ nữ nhân này mày lại mặc một bộ áo cà sa.
” Vết rách này… “
Hoàng Thiên nhận ra chỗ chỗ vải được đắp vá đằng kia chính là do tay hắn sửa lại cho Cà Khịa lão sư.
” Chả nhẽ lão già thô kệch béo ú đấy lại biến thành một nữ nhân như thế này ? “
Hắn quan sát nữ nhân này. Y đích thị là một một cái khuynh nước khuynh thành. Nhan sắc kiều diễm. Khuôn mặt của nàng chuẩn V-line. Đôi mắt của nàng đẹp đến hút hồn người khác. Đúng chuẩn kiểu mày ngài mắt phượng. Sống mũi của nàng cao trên gò má hồng hồng. Môi hòa Đào đỏ chúm chím mặc dù không cần phải tô son.
Nàng có mái tóc dài miên man An làm xã xuống dưới mặt đất. Đôi gò bồng đảo mịn mềm mại đáng thỏa sức được hắn nắn bóp. Thứ này… Phải tới 108cm.
Thân hình của nàng ta chuẩn đồng hồ cát. Eo nhỏ, mông to, hông săn chắc. Đặc biệt là đôi chân dài miên man như hoa hậu.
Sau một hồi đó hắn massage. Nàng ta bỗng giật mình tỉnh dậy. Anh ta thấy vậy liền bỏ tay ra mà cách xa 3 mét. Nàng ta cũng không tỏ vẻ là phản ứng gì liền đứng dậy mà ngó nghía xung quanh một hồi, cũng không thể nào xác định nổi đây là nơi nào. Sau đó mà nhìn xuống cơ thể của mình.
– Cô nương là….
Hoàng Thiên lên tiếng hỏi. Hắn không chắc chắn cho lắm với suy luận của mình.
– Là ta đây !
Nàng ta dứt khoát trả lời.
– Thế…….
Hoàng Thiên liền có thắc mắc. Nhưng mà chưa đợi hắn hỏi xong. Làng ta đã vội sà xuống mà ôm ấp lấy cơ thể hắn. Trên khuôn mặt của nàng liền có thể thấy là đang ửng đỏ.
– Đây chính là chân thân của ta. Từ trước đến nay ta luôn dùng linh lực để cha đẩy đi đi thân phận nữ nhi. Nơi đây theo ta cảm nhận là không có linh lực. bởi thế mà không thể nào thích ứng ngay được mà lộ ra thân phận của mình. Nhưng có lẽ bây giờ thì không cần nữa rồi. Nhỉ ?Lão công~
Làm ta dường như là không thể chịu nổi nữa, cô thể rạo rực không thể kìm nén được liền….
_____TO BE CONTINUED_____
HAPPY NEW YEAR !!!
Hoàng Thiên nữa đêm hôm chợt giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng động lạ. Và hắn phát hiện ra rằng Cà Khịa lão sư đang làm một cái hành động kì lạ không kém.
– Cọttttt kẹttttttttt !!!!!!
Cánh cửa gỗ ọp ẹp được Hoàng Thiên đẩy ra. Hắn dáo dác nhìn xung quanh, cố xác định xem Cà Khịa lão sư đang ở đâu. Và chỉ mất chưa đầy 2 giây, hắn đã có thể xác định rằng Cà Khịa lão sư đang là một chuyện gì đó bí mật ở khu vườn phía sân sau.
Hắn rón ren bước qua đấy, chỉ thấy từ xa Cà Khịa lão sư đang đứng quay lưng mà nhìn ngắm một cái cây quần què gì đấy mà hắn không biết. Nó cao tầm khoảng 3 m. Cành của nó nói thì không sai nhưng mà như thể là rễ của một cây họ rễ chùm mọc ngược vậy. Nó rối rắm um tùm không thể tả nổi. Vỏ cây sần sùi như thể là ra cóc ghẻ, lại đen như gỗ mun. Lá của nó lại có hình tròn, kỳ lạ hơn là là những những chiếc lá ấy màu trắng và có thể phát ra ánh sáng ảnh một cách dịu nhẹ làm sáng cả một góc sân. Và chính giữa cái cây tồn tại 1 thư quả tả hình bầu dục, da láng mịn, màu bàng bạc.
– Cà Khịa lão sư, đang nửa đêm nửa hôm ông mò ra đây làm cái gì vậy ?
Hoàng Thiên tò mò, từ lúc nào đã đứng sau lưng của Cà Khịa lão Sư. Lão ta liền giật mình quay ngoắt ra đằng sau, khi xác định đó là Hoàng Thiên, lão già mới buông lỏng cảnh giác. Cà khịa lão sư lên tiếng nói :
– Đây ! Người xem đi ! Đây chính là Dục quả, thứ quả ngon nhất trên trên thế gian này. Nó mất 20 năm để lớn lên, 30 năm để ra hết lá, mất thêm 10 năm để ra hoa, và cuối cùng thêm 5 năm để kết quả. Mỗi cây chỉ được một trái, đừng mong có chuyện ta sẽ chia sẻ cho ngươi.
– Có cho tôi cũng không thèm. Ơ thế thì Ai đã trồng cái cây này ở đây vậy ?_Hoàng Thiên thắc mắc hỏi. Nãy giờ tính sơ sơ thì cái thứ gọi là Dục quả cây này cũng phải mất đến 60-70 năm để có thể có được thành phẩm. Ông cướp nó của ai à ?
– Vớ vẩn ! Cướp là cướp thế qué nào ? Thứ cây này do chính tay ta ươm mầm mà gieo trồng đó. Ngươi xem ! Cuối cùng nó cũng chín rồi.
Cà khịa lão sư nửa câu đầu quát lên nạt nộ với Hoàng Thiên. Nhưng với nữa câu sau, lão tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy thành quả suốt bao Thập kỷ của mình đã có thể cho lão kết quả.
Chưa phải đến lượt Hoàng Thiên thắc mắc, cứ quả kia đột ngột phát ra ánh sáng cực mạnh trong vòng khoảng 30 giây, sau đó liền dịu bớt đi. Rồi dần dần từ đó, một hương thơm mạnh mẽ bộc phát ra, ngào ngạt ngây ngất cả một khoảng không gian. Nó thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng, ngan ngát như vị của hoa nhài, lại từa tựa mùi ngon ngọt của mật ong.
Rất nhanh chóng Cà Khịa lão sư đã lao mình lên vươn tay tới mà bất thứ quả kia. Lão hạ thân mình xuống, đáp đất một cách nhẹ nhàng rồi ngắm nghía thứ quả này. Sau một hồi nhìn nhau say đắm, cuối cùng là cũng chịu dứt ra mà cắn lấy.
Dục quả đưa vào miệng, đầu tiên là Cà Khịa lão sư cảm thấy trong miệng như ứa ra mật ong. Ngọt vô cùng. Sau khi cắn miếng thứ hai lại có thể cảm thấy vị thanh mát như thể là là vị của quả lê. Cắn tới miếng thứ ba, lão ta lại cảm nhận được cái béo ngày ngại của sầu riêng. Nói chung đây là thức cực phẩm của cực phẩm của cực phẩm tất tần tật các loại quả.
Hoàng Thiên thì không quan tâm cho lắm tới việc này.
” Có xơ múi được cái quần què gì đâu ? Ở lại để ngắm lão ta ăn à ? Tởm chết đi được ! ”
Hoàng Thiên nghĩ thầm. Có điều hắn chưa bước được quá hai chục bước liền có thể nghe thấy cả khi lão sư đang gọi mình. Hắn ta quay đầu lại thì thấy lão già đó đang ngửa cổ lên trời mà nhìn về phía vầng trăng khuyết kia.
– Này ! Thiên Tiểu Tử ! Hôm nay là mười rằm đúng không ?_Cà Khịa lão sư lên tiếng hỏi.
– Ông bị hâm à hôm nay là mười tư ngày mai mới là mười rằm._Hoàng Thiên bình thản trả lời.
– Chết mẹ rồi !
Hoàng khuyên chị nghe loáng thoáng được câu nói đó, liền thấy cơ thể của Cà Khịa lão sư là đổ ập xuống. Hắn vội vàng chạy tới và đỡ lão ta dậy. Lão sư chân tay bủn rủn không thể đứng dậy nổi liền lắp ba lắp bắp mà nói.
– Chết tiệt ! Năm xưa kia lão thương gia có nói với ta rằng thứ quả này chỉ có thể ăn vào ngày trăng tròn mà thôi. Còn nếu không phải vào ngày đấy thì dù có chín ăn vào cũng sẽ có tác dụng phụ. Còn bà nó ! Sao ta lại quên được cơ chứ ?
Cà Khịa lão sư cáu tiết bực bội mà quát lên. Hoàng Thiên vội an ủi :
– Đừng quá lo lắng ! Ngài sẽ không sao đâu !
Tuy ngoài mặt Hoàng Thiên nói ngon nói ngọt như vậy nhưng mà trong lòng của hắn giờ đây đang hả hê lắm.
” Suốt 5 năm qua ngươi đày đọa ta, cuối cùng có ngày như ai cũng bị nghiệp quật. Gửi tới người anh em bó hoa tươi thắm. Ngủ thì chết ! Khóc cái lồ-n ! “
– Cơ thể ta…. cảm thấy không ổn !
Cà Khịa lão sư chật vật, cố gắng điều tiết lại cơ thể. Nhưng mà cảm giác nóng nực này mỗi ngày càng dâng cao hơn.
– Chết tiệt !….Ta….. nóng quá ! Ta cần nam nhân.
Hoàng Thiên : (°- ° )
Như thế là không tin được vào tai mình, Hoàng Thiên ngoáy tay lại cho kỹ. Và cũng chả mất gì nhiều thời gian tên boy hành động của các hiệu lão sư là quá rõ ràng. Thân hình to béo với cái đầu trọc lóc kia đột ngột vật Hoàng Thiên nằm úp mặt xuống. Sau đó một tay thì giữ lấy hai cánh tay đang bị khóa của Hoàng Thiên, tay còn lại thì chuyển xuống mặc áo lấy cái quần của hắn ra, để lộ cặp mông tròn trắng trẻo mà bất cứ thằng “thụ” nào cũng có thể sở hữu.
( Dầu ăn Neptune ! Hân hạnh tài trợ cùng chương trình ! )
– Chu mi nga ! Kíu mạng !
Hoàng Thiên đột ngột lấy giúp ngoại đã rèn luyện qua 5 năm của mình, hoặc cũng có thể là do Cà Khịa lão sư trong một chút lơ là cùng với cơ thể đang bị thứ dục quả kia Nga ra tác dụng mà có thể vùng lên lên nhờ thế mới có thể để thoát chạy ra được trực là kêu cứu. Nhưng mà hắn đã quên rằng đây là trung tâm của Tử Vong sâm Lâm, cái chốn rừng không mông quạnh này làm gì có ai rảnh hơi mà đi qua có thể cứu hắn được cơ chứ. Biết rằng mình không thể nào ngoài cách là chạy trốn khỏi đây, Hoàng Thiên một mạch chạy vào trong rừng rậm. Hắn thà để yêu thú ngoạm chết mình đi với tấm thân trong sạch còn trinh. Còn hơn là bị lão già kia thông cho mất trinh đít.
Nhưng mà hắn ta làm sao có thể thoát khỏi một Cường giả như Cà Khịa lão sư nào để cho Hoàng Thiên có thể chạy thoát được. Chỉ thấy trong vòng một cái nháy mắt, lão ta đã có thể xuất hiện ngay bên cạnh Hoàng Thiên mà đè cậu ta xuống.
– Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân ! Nam nhân !……
Khuôn mặt của Cà Khịa lão sư giờ đây chuẩn đét Minh béo. Lỗ to là đang khóc hiếp dâ̶m̶ Hoàng tiện lợi mặc dù đó chính xác là sự thật. Chỉ là khi khi sắp đạt được mục đích của mình, lão sư phát hiện ra rằng không gian mà lão ta đang đứng đột ngột vặn xoắn lại, một lỗ đen từ hư không hiện ra và hút cả hai người vào đấy.
………………………….
Hoàng Thiên mở mắt tỉnh dậy sau một khoảng thời gian dài bất tỉnh. Hắn nhận ra rằng mình mình đang ở một nơi khác chứ không phải là Tử Vong sâm lâm nữa. Đây là một Thảo Nguyên với đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát tới nỗi thấy luôn được cả đường chân trời phía xa xa đằng kia.
Hắn tự thắc mắc rằng đây là ở đâu và tại sao hắn có thể tới được đây. Cảm thấy cơ thể đau nhức, Hoàng Kiên chống bàn tay xuống để có thể đứng lên liền chạm vào một một thứ gì đó mềm mềm. Hắn giật mình quay sang thì phát hiện đó chính là một nữ nhân. Kể lại ở chỗ nữ nhân này mày lại mặc một bộ áo cà sa.
” Vết rách này… “
Hoàng Thiên nhận ra chỗ chỗ vải được đắp vá đằng kia chính là do tay hắn sửa lại cho Cà Khịa lão sư.
” Chả nhẽ lão già thô kệch béo ú đấy lại biến thành một nữ nhân như thế này ? “
Hắn quan sát nữ nhân này. Y đích thị là một một cái khuynh nước khuynh thành. Nhan sắc kiều diễm. Khuôn mặt của nàng chuẩn V-line. Đôi mắt của nàng đẹp đến hút hồn người khác. Đúng chuẩn kiểu mày ngài mắt phượng. Sống mũi của nàng cao trên gò má hồng hồng. Môi hòa Đào đỏ chúm chím mặc dù không cần phải tô son.
Nàng có mái tóc dài miên man An làm xã xuống dưới mặt đất. Đôi gò bồng đảo mịn mềm mại đáng thỏa sức được hắn nắn bóp. Thứ này… Phải tới 108cm.
Thân hình của nàng ta chuẩn đồng hồ cát. Eo nhỏ, mông to, hông săn chắc. Đặc biệt là đôi chân dài miên man như hoa hậu.
Sau một hồi đó hắn massage. Nàng ta bỗng giật mình tỉnh dậy. Anh ta thấy vậy liền bỏ tay ra mà cách xa 3 mét. Nàng ta cũng không tỏ vẻ là phản ứng gì liền đứng dậy mà ngó nghía xung quanh một hồi, cũng không thể nào xác định nổi đây là nơi nào. Sau đó mà nhìn xuống cơ thể của mình.
– Cô nương là….
Hoàng Thiên lên tiếng hỏi. Hắn không chắc chắn cho lắm với suy luận của mình.
– Là ta đây !
Nàng ta dứt khoát trả lời.
– Thế…….
Hoàng Thiên liền có thắc mắc. Nhưng mà chưa đợi hắn hỏi xong. Làng ta đã vội sà xuống mà ôm ấp lấy cơ thể hắn. Trên khuôn mặt của nàng liền có thể thấy là đang ửng đỏ.
– Đây chính là chân thân của ta. Từ trước đến nay ta luôn dùng linh lực để cha đẩy đi đi thân phận nữ nhi. Nơi đây theo ta cảm nhận là không có linh lực. bởi thế mà không thể nào thích ứng ngay được mà lộ ra thân phận của mình. Nhưng có lẽ bây giờ thì không cần nữa rồi. Nhỉ ?Lão công~
Làm ta dường như là không thể chịu nổi nữa, cô thể rạo rực không thể kìm nén được liền….
_____TO BE CONTINUED_____