Tam Thiên Giới

Chương 47 :

Ngày đăng: 01:14 27/06/20

Thế giới này đậm chất một cách fantasy. Với đa dạng các chủng tộc, tồn tại nơi này là những những phép thuật đỉnh cao. cùng với đó mỗi sinh bạn được chào đời tại thế giới này liền có một cái gọi là bản trạng thái, với khởi đầu là level 1.
Từ khi hắn tới thành phố Praha – thủ đô cộng hòa Séc với Nhược Lan, tới nay đã gần tròn một tháng. Hắn đã xác định rằng thằng ở thế giới lạ lẫm này, hắn cần phải nhanh chóng thích nghi trước tiên sau đó mới nghĩ cách rời khỏi đây được.
Qua lời giới thiệu của lão thương gia, hắn cùng Nhược Lan tham gia vào một Guild mạo hiểm gia.
Thủ tục gia nhập rất chi là đơn giản. Bởi thế sau khoảng một ngày, hắn và Nhược Lan đã nhận được thẻ chứng chỉ bảo hiểm giả cấp E – cấp độ mạo hiểm gia thấp nhất. Từ đó hành trình ở dị giới của hắn bắt đầu.
…………………………………..
– Hợp thể kỳ đại viên mãn ! Chỉ cần với cái tốc độ này sớm muộn ta cũng có thể bước vào cảnh giới Hóa chân. Tu luyện thêm một chút nữa là có thể phi thăng lên tiên giới.
Giữa những núi xác của yêu thú từ ngũ giai cho tới thất giai, một thanh niên với mái tóc đen, trên tay là một thanh trường kiếm màu đỏ rực cười lớn nói chuyện với hư không.
Trong tâm thức của kẻ kia bỗng vang lên một giọng nói thanh thoát của một tiểu nữ.
– Chính xác là như vậy ! Thưa chủ nhân ! Ngài chỉ mới tu luyện được chưa đầy 6 tháng, đã có thể từ phàm nhân nhục thể mà thăng tới cảnh giới này. Cho dù là thiên tài vạn năm có một cũng không thể yêu nghiệt bằng ngài.
Tuy nghe giọng nói có phần êm dịu, nhưng lại không mang ngữ điệu cảm xúc gì cả. Cứ như thể là đang đối đáp với một người vô hồn.
– Vui vẻ lên cái xem ?
Kẻ kia nói.
– À ! Đúng rồi ! Chủ cũ của người gọi người là cái gì ấy nhỉ ? Ta còn thừa một vé dịch chuyển hư không đây này, có nên đến nơi mà hắn đang sinh sống không nhỉ, tùy tiện cũng có thể cho người gặp lại hắn một chút.
Trên môi của vị thanh niên này bỗng dưng nở lên một nụ cười đáng sợ, ghê rợn tới mức bất cứ ai nhìn vào cũng có thể rùng mình một cái mà tự hỏi rằng :
” Tại sao bản thân lại sợ hãi đến như vậy ? ”
Sau một hồi im lặng, giọng nói kia mới cất lên lời nhưng vẫn mang âm điệu như cũ.
– Là Tiểu Mễ ! Thưa chủ nhân !
_……………………………………………._
Trở lại một tháng sau khi Hoàng Thiên gia nhập mạo hiểm giả, hắn đã trở thành một mạo hiểm giả cấp B. Đây là một thành tích chưa từng có tiền lệ ở ở vương quốc Séc hay là toàn lục địa này. Nhưng mà cũng không thể nào có ai có thể chối bỏ được sự thật rằng bằng thiên hoàn toàn có đủ thực lực để mà nhà ở ở tại vị trí đó. Bắt đầu từ một mạo hiểm giá cấp E, hắn liên tục hoàn thành những những nhiệm vụ ở cấp D. Sau đó, khi tăng lên cấp D hắn lại liên tục làm nhiệm vụ ở cấp C. Và khi hắn làm mạo hiểm giá cấp C đã hạ hơn 70 loại yêu thú với độ nguy hiểm hạng B-. Với những thành tích đó không là gì khi hắn lại có thể ở trước vị này.
Con người khi đạt được một thành tựu nào đó mà người khác không thể làm được, luôn có một loại xúc cảm là tự hào về chính bản thân mình. Nhưng mà cái cảm giác gọi là tự hào và kiêu ngạo cũng không khác nhau là mấy. Mếu bạn đem so sánh khoảng cách của hai loại cảm xúc này mày với nhau thì cũng chỉ giống như là hai mặt của một tờ giấy vậy. Rất dễ dàng là có thể xuyên thủng qua.
Vào một ngày nọ, bỗng dưng thành phố Praha lại xôn xao tới lạ thường. Tại quảng trường liền rất nhiều người đổ xô đến đây mà tập trung lại lại, ở đó liền có dán một bảng thông báo tuyển quân để chống lại ma tộc phía Biên Giới.
Từ xa xưa ngàn đời nay ma tộc cùng nhân tộc ốc ở luôn luôn có chiến tranh, tranh chấp xảy ra. Hai bên luôn luôn tranh giành lãnh thổ với nhau, bởi thế cho nên liên tục có những top nghĩa quân được gửi ra biên giới mà chiến đấu.
Và lần này cũng không phải là ngoại lệ. rất nhanh chóng khoảng vài ngày sau đã có thể tuyển được hơn 5.000 binh sĩ ở thành phố này, tất cả đều là những thanh niên trai tráng tuổi đời từ 18 đến vân vân. Một số vì hoàn cảnh nghèo khó nên tên nguyện tham gia ra để có thể đổi lại chút tiền bạc hoặc là để cho bản thân sinh sống hoặc là để gửi cho gia đình. Những người đó làm như vậy gần như là đã bán đi mạng sống của mình. Còn một số những thanh niên khác là vì vì lòng căm thù với Ma tộc mà tình nguyện đi lính. Còn những thanh niên nào mà ở nhà ấy thì là do gia đình có bối cảnh hoặc là mua chuộc quan lớn mà có thể trốn thoát.
Ngày hôm nay chính là ngày mà Hoàng Thiên đánh tới phòng boss của Dungeon tại thành phố Praha. Hầm ngục này bài được đánh giá có độ nguy hiểm hạng A, nhưng mà với sức mạnh của bản thân hắn thì việc phá đảo nơi này hoàn toàn nằm chắc trong bàn tay.
Lần này hắn không mang theo Nhược Lan theo là bởi vì cô đã bị thương bởi trận đánh trước. Mặc dù là người gần như là mạnh nhất ở thế giới trước kia, nhưng mà tại thế giới này cô không thể vận dụng được linh lực cho nên đã gần như là bị phế toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Cánh cửa Dungeon được mở ra, phía trong đó là một ngai vàng đừng đừng xứng cao tới 20m được phủ lên một màu đen tinh quý. Chiếc ghế được làm từ Hắc Thạch này khiến cho Hoàng Thiên cảm giác lạnh buốt chạy dọc cả sống lưng.
” Con boss ở phòng này đâu rồi ? Tại sao chỉ có đọc một chiếc ghế ở đây ? ”
Hoàng Thiên ngơ ngác thắc mắc, dáo dác nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn ăn được thiết kế theo lối hình trụ này mà tự hỏi.
Bản thân hắn còn đang tự nhiên vấn trong đầu, bỗng một màn hình màu xanh hiện lên trước mặt hắn với dòng chữ.
[[ Chào mừng chủ nhân đã tới hệ thống hầm ngục ! Mời chủ nhân liền tên của mình mình vào ô trống để có thể nắm quyền sở hữu của Dungeon ! ]]
Hệ thống ? Hệ thống Dungeon ? Hắn ta lại có hệ thống ?
” Mà…. Kệ đi ! Ai quan tâm tới chuyện đấy chứ ? Thắc mắc làm gì cho mệt. Chỉ cần biết rằng hắn có thể để mạnh lên nhờ cái này không thôi ? ”
Trước mặt hắn là một màn hình màu xanh, ở giữa có một ô trống. Hoàng Thiên liền điền tên bí danh của hắn vào.
[[ Hệ thống chào mừng chủ nhân Joker ]]
Tiếp đó là một tràng dài không gian im ắng, không có một tiếng động nào xảy ra.
Sau đó hắn phát hiện ra rằng cái hệ thống này thực chất chỉ là một bảng giao diện không hơn không kém, không hề có linh trí gì cả.
Trong lòng có chút hơi chán nản, nên Hoàng Thiên xem đó là việc không có gì hệ trọng cả. Nói… thịt muỗi cũng là thịt.
Sau một hồi nghiên cứu thì hắn cũng có thể hiểu được cách vận hành của loại hệ thống này. Nó cho phép hắn sắp xếp lại các các tầng của Dungeon này, sắp đặt các loại bẫy, các loại quái. Nó thu thập điểm tích lũy từ mức độ sợ hãi hoặc là khi có một con quái vật hoặc người nào chết ở trong Dungeon của hắn thì điểm tích lũy và điểm kinh nghiệm của chúng sẽ tự động thuộc về hắn. Dùng điểm tích lũy để nâng cấp dungeon.
Hắn khoái chí cười vang lên, bằng thứ này hắn hoàn toàn có thể để nhanh chóng đạt được sức mạnh.
– Hầm ngục này có mười tầng. Tầng một, hai, ba sẽ có những con quái thú yếu đuối để dẫn dụ những mạo hiểm giả khác, tầng 3, 4, 5, 6, 7 sẽ tăng thêm một chút khó khăn tăng dần theo từng tầng nhưng không là gì cả. đến tầng 8 thì tung ra toàn bộ những con quái thú mạnh nhất của Dungeon.
Những bảo hiểm gia sẽ hoặc là hoảng loạn hoặc là tiếp tục chiến đấu hoặc là rút lui. Nếu chọn rút lui trở lên, thì hắn sẽ kích hoạt tất cả các loại bẫy chết người. Đồng thời thả ra những con quái vật tuy yếu đuối nhưng mà đông đúc. Tới lúc này toàn bộ những kẻ tiến vào Dungeon sẽ dần dần bị bào mòn mà vong mạng.
Hắn khoái chí cười lớn trước kế hoạch của bản thân.
Thời gian tiếp đó, hắn liền trở về và đưa Nhược Lan theo sống cùng hắn ở tầng dưới cùng của hầm ngục nơi này. Tiến độ bộ độ săn bắt của hầm ngục này liên tục tăng cao và điểm kinh nghiệm và hắn thu về cực kỳ lớn.
Bởi thế cho nên số lượng người đã chết ở trong hầm ngục này bắt đầu được tính bằng 3 con số. Mặc dù không phải trực tiếp là hắn giết nhưng mà vẫn là do sự sắp xếp của Hoàng Thiên mà những người này mới tiêu tùng. Nhược Lan cũng cảm thấy được sự thay đổi lớn này của Hoàng Thiên nhưng cô cũng không biết phải nói như thế nào. Đành để mặc cho hắn tự giải quyết.
Tất nhiên là thi thoảng hắn cũng để vài người sống sót đi ra với những vết thương nhẹ nhưng lại mang về rất nhiều vật phẩm quý giá, để cho họ có thể trở về mà tuyên truyền cho những mạo hiểm gia khác tới đây hiến điểm cho hắn.
Thời gian trôi qua cũng khá lâu, level của hắn được nâng cao một cách rõ rệt từ ừ khoảng level 80 đã tăng lên level 130 – bạn với một mạo hiểm giả A rank.
Hắn cảm thấy bản thân đã ở trong này quá lâu rồi liền ra ngoài. Cụ thể là trở về thành phố. Chuyến đi này là hắn muốn mua lương thực và tiếp theo đó là nghe ngóng sự tình ở bên ngoài. Chỉ thấy ghi là bỗng dưng đang đi trên đường, hắn lại bị một tốp lính chặn lại.
– Ngươi ! Theo ta !
Một tên lính nhìn có vẻ cao cấp chỉ tay vào Hoàng Thiên mà nói.
– Ông gọi tôi ?
– Ngoài ngươi ra thì còn ai nữa ?
Tên chỉ huy có vẻ cáu gắt.
– Ông gọi tôi làm gì ?
Hoàng Thiên rất bình tĩnh mà trả lời.
– Tất nhiên là bắt ngươi đi tòng quân, ra biên giới mà phục vụ cho tổ quốc rồi ?
– Nếu tôi gia nhập thì sẽ có chức vụ gì ?
– Ha ! Ngươi nghĩ mình là ai ? Cỡ ngươi chỉ là một thằng Lính quèn mà thôi !
Tên chỉ huy cười sặc sụa, tốp lính đằng sau gồm 20 người cũng theo đó mà cười hùa theo cười với lão ta.
– Xin hỏi ngài đây đã giữ chức vụ gì ?
Hoàng Thiên cũng vẫn rất bình tĩnh mà hỏi.
– Ta là Out phó tướng quân sư đoàn 7 ! Trên ta chỉ có 2 người, nhưng dưới ta đếm e là không xuể đâu.
– Nếu ông là phó tướng quân thì ít nhất tôi cũng phải là tướng quân.
– Ha ha ha !!! Mày nằm mộng à Mày dựa vào đâu mà có thể giữ được sức đấy hả. Nên nhớ tao từng là một mạo hiểm gia A rank, mới chỉ là một phó tướng quâ…
Đang nói dở, tên Đại Hán chỉ huy bỗng dưng cảm thấy bụng mình nhói lên một cơn đau nhức, liền sau đó thấy mình văng ra phía sau. Va chạm vô số quầy hàng mới dừng lại. Những người dân, những người bình thường xung quanh đang đứng hóng chuyện bỗng thấy vậy mà hốt hoảng nháo nhác hết cả lên. Chỉ thấy tác giả vừa gây ra sự hỗn loạn này thì rất bình tĩnh mà nói ra một câu với vẻ mặt kiêu ngạo.
– Dựa vào sức mạnh !
Tốp lính kia sau khi thấy vị chỉ huy của mình vừa bị một gối mà ngất lịm thì liền xông lên mà bao vây lấy Hoàng Thiên. Vô số người dân liền đinh ninh là Hoàng Thiên tới đây là số tận rồi dám động vào một phó chỉ huy uy danh lừng lẫy lừng ở biên giới kia.
Nhưng bỗng dưng họ cảm thấy lướt qua mình một làn gió kỳ lạ, nhìn về phía Hoàng Thiên thì thấy ở đó tự khi nào đã có một thân ái khác đừng cản lối những những người lính kia.
Người nay mặc trường bào màu đỏ che kín cơ thể, tay cầm quyền trượng.
Chỉ thấy anh ta như đang đánh giá Hoàng Thiên, sau một hồi liền lên tiếng.
– Cậu là mạo hiểm gia ? Rank gì ?
Hoàng Thiên đang thắc mắc người đứng trước mặt hắn là ai. Sao có thể biết được hắn làm mạo hiểm gia. Dù sao thì không mất gì cứ nói ra cho hắn biết.
– B rank ! Nhưng đã rất lâu rồi tôi chưa làm nhiệm vụ chuyển cấp.
– Với sức mạnh của anh hiện giờ hoàn toàn có thể vào được A rank. Không thậm chí chỉ kém S rạn một chút. Anh có muốn làm một tướng quân không ?
– Anh là ai và sao anh lại hỏi tôi câu đó ?
– Tôi là Kurama Saitou ! Mạo hiểm gia S rank và là Đại tướng quân vương quốc Séc.
_____TO BE CONTINUED_____
Không lời tựa ! Mệttttttttttt……