Tam Thiên Giới
Chương 8 : BƯỚC NGOẶT
Ngày đăng: 01:13 27/06/20
Mở mắt ra.... nơi này tối om.
- LENG KENG !
- Hự !
Tôi cố cựa quậy, nhưng hai tay bị trói chặt. Bụng tôi bỗng nhói lên cơn đau. À ! Không phải nhói ! Cơn đau cứ thế ập tới hành hạ cơ thể tôi. Cảm giác như nội tạng đã vỡ nát hết.
" Con mẹ nó ! Mình quá thiển cận ! "
Lồng ngực tôi đau nhức đến mức không thể nói được. Hai lá phổi cứ như bị dập nát vậy.
................................................
Nhớ lại vài tiếng trước, Tùng lao đến ngắm thẳng mặt tên to con kia thì...
- BỤP !
Nắm đấm của tên to con kia lún vào bụng hắn, lồng ngực vỡ nát.
- Phút !!!
Tùng phun ra một ngụm máu, cơ thể vô lực ngã xuống đất.
- Mày nghĩ tao dễ ăn lắm đúng không ? Nhầm to rồi ! Cái danh Linh cảnh nhị phẩm không phải để chơi đâu. Nào, đứng dậy !
Nói rồi hắn một tay nhấc Tùng lên dễ dàng như cũng một con mèo.
- BỤP !!!
Lại một tấm nữa, nhưng lần này là vào mặt. Tùng bay xa 5 m, nằm gục một chỗ như một đống rác. Tên kia tiến tới.
- Bất tỉnh rồi ? Hừ ! Yếu đuối. Chịu không nổi hai đấm của tao.
Nói rồi hắn móc túi gọi điện thoại. Một lát sau vài xe thùng chạy tới dọn dẹp hiện trường. Mang luôn cả Tùng đi.
............................................
Trở lại hiện tại, Tùng đã tỉnh táo hơn. Nhưng càng tỉnh, hắn lại càng đau. Càng đau hắn lại càng tỉnh.
- KÉTTTTTT ;
Tiếng cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Nó đã bị han rỉ khá là nhiều rồi. Một bóng đen đứng trước cửa, hắn bật đèn. Căn phòng trở nên sáng trưng, đôi mắt của Tùng đã quen với bóng tối nay đột nhiên gặp anh sáng liền bị đau nhức. Lúc nãy trong bóng tối, hắn nghĩ đây là một nơi chật hẹp, nhưng mà khi đèn sáng lên hắn mới biết nơi này rất rộng. Bóng người kia tiến tới, hắn cười :
- Ha ha ha ha ! Trái đất tròn, mày lại gặp tao rồi.
Không ai khác, hắn là Hạ Bình.
- Mày tưởng tao đang nằm viện sao ? Ha ! Nhờ ơn mày, một trong hai phó boss chú ý đến tao. Hắn ta đã đưa tao 1 viên thuốc kỳ lạ. Khi tao uống vào đột nhiên tao rất mạnh, vết thương của tao cũng khỏi hẳn mặc dù nó vẫn còn đau.
- Này ! nói gì đi chứ ? Tao biết mày tỉnh rồi mà.
- Cạch !!!_ một âm thanh hỗn tạp giữa tiếng cắt và tiếng xương đứt.
- Aaaaaaaa !_ Tùng hét lên thảm thiết.
Mắt hắn trợn ngược, con ngươi không thấy đâu ! Ngửa cổ lên hét to.
Hạ Bình vừa rồi là các đi ngón chân cái của Tùng bỏ vào cái xô bên cạnh.
- Này đừng nhìn tao như vậy ! Tao thích xem anime lắm đấy ! Mày biết tao hâm mộ nhân vật nào không ? Mấy thằng nhân vật chính sao ? Tao khinh ! Cái gì mà chính nghĩa ? Cái gì mà cái thiện chiến thắng cái ác ?
Hạ Bình túm tóc Tùng, ngửa mặt hắn lên.
- Xuyên suốt chiều dài lịch sử, mày biết thứ gì giết nhiều người nhất không ?_ dí sát mặt vào Tùng hắn mở to mắt.
- Là Công Lí ! Cái thứ gọi là Công Lí đó giết nhiều người hơn tội ác ! Ài ! Mình lạc đề rồi. Mày biết tao khoái ai nhất không ?
- Jason quận 13 !
- Tao thích cách trả tấn của hắn, thích cách hành hạ của hắn thích cách hắn khoái chí khi nghe tiếng la thảm thiết của bọn tù Nhân và mày nhìn xem chẳng phải hiện tại mày cũng rất giống ?
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 1000 - 7 BẰNG BAO NHIÊU ???
- Cạch !_hắn cắt tiếp một ngón.
- Aaaaaaaa !
Tùng cố gắng nói ra, chân hắn đau ! Máu hắn chảy ra rất nhiều. Đến giờ hắn mới hiểu cái cảm giác của Hành-kun. Miệng hắn cố phát ra tiếng nhưng phổi hắn bị dập nát. Mỗi lời nói ra đau tựa ngàn cân.
- 9...993.
- Quá bé ! Nói to lên ! Gyahahaha !
Hạ Bình điên loạn.
- Cạch !
- Aaaaaaa ! 993 !_ Tùng cối gào to, miệng phun ra một ngụm máu.
- Tiếp tục ! Cạch !
- 986 !
- Tiếp ! Cạch !
- 979_ một lời nói ra là đi kèm một ngụm máu.
- Tiếp ! Cạch !
- 972 !
- 923 !
Hạ Bình sau khi hả hê nhìn Tùng.
- Con mẹ nó ! Sao mày không thể mọc lại ngón chứ ? Thôi để dành hôm sau vậy.
Hạ Bình bỏ đi, để lại Tùng một mình ở trong với hai bàn chân bị cụt. Hắn hoảng sợ, hắn đau đớn, hắn muốn chết. Hắn không thể chịu đựng cơn đau này.
..........................................
Hôm sau Hạ Bình lại đến. Gương mặt của hắn hiện lên một vẻ kinh tởm. Lặp đi lặp lại một câu hỏi.
- Tiếp tục nào ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng im lặng, hắn nghĩ rằng hắn mất hết ngón chân rồi Hạ Bình không còn gì để cắt.
- Cạch ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Aaaaaaa !
Hạ Bình nào để yên cho Tùng ? Vừa rồi hắn là cắt đi đi một đốt ngón tay Tùng.
- 993 !
- 986 !
- Cạnh !
- ...
- 930 !
- ...
..............................................
Sang ngày thứ ba. Tùng không hiểu làm sao hắn có thể sống đến hôm nay. Hắn sợ hãi, hắn sợ hãi đến tột cùng. Cái cảm giác muốn chết mà không thể chết mày thật đáng sợ.
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
Tóc hắn bắt đầu chuyển màu trắng. Chân tay hắn đã ngừng chảy máu, nhưng mùi máu tanh lại hấp dẫn lũ giòi và chuột. Chúng kéo đến gặm nhấm từ từ. Tùng cùng đau đớn.
[ Kí chủ nhận danh hiệu " vạn tử nhất sinh " ]
[ Kí chủ nhận được huyết mạch bất tử nhân ]
[ Kí chủ muốn hấp thu huyết mạch bất tử nhân ? ]
[ Kí chủ không trả lời, hệ thống mặc định là đồng ý ! ]
[ Cơ thể ký chủ không thích hợp, gợi ý kí chủ sử dụng Tẩy Tủy Đan ? ]
[ Hệ thống mặc định là có ]
Hàng loạt âm thanh máy móc vâng lên, nhưng Tùng không thể trả lời ! Hắn là đang mất đi ý thức.
Cơ thể hắn có biến đổi, từng lỗ chân lông trên người hắn đào thải ra những chất cặn bã. Sau đó từng ngón, từng ngón bị mất kia đang dần mọc lại. Có lẽ nguyên nhân là nhờ vào viên đan dược trong bụng hắn.
- Ồ ! Xem này !_Hạ Bình mừng rỡ reo lên, hắn bước vào nhìn Tùng.
- Tóc mày hoá trắng như thằng nhân vật chính trong phim. Chân mày mọc lại rồi này ! Tao có thể tha hồ mà hành hạ mày rồi.
-~~~~~~~~~~~
- Hả ?
- T~~~~~~g~~~~t~~~~~M~~~~~~y !
- Mày nói cái đéo gì thế ? Nói tiếng người, tao đéo hiểu tiếng súc vật !
- TAO GIẾT MÀY !
[ Xác nhận ! Sát khí kí chủ qua lớn ! Hệ thống phát động nhiệm vụ đầu tiên. Giết Hạ Bình và toàn bộ người trong khu nhà hoang này. Số lượng lượng 12.
Phần thưởng : Vé xuyên vị diện x1 , Tăng 5 tiểu cảnh gì, Biến thể kim loại x1 ]
Tùng không quan tâm. Hắn đã tỉnh. Hắn đã mạnh hơn. Hắn muốn giết kẻ trước mặt hắn.
" GIẾT MỘT CÁCH TÀN NHẪN NHẤT "
Tùng giật đứt dây xích, húc đầu vào bụng Hạ Bình. Hạ Bình phun một ngụm máu, bay ra 3 m.
- Con mẹ mày !
Hắn hét. Ngó qua ngó lại, hắn không thấy Tùng đâu.
" Phía trên ! "
- Muộn rồi con ạ !
- OMAE WA MO SHINDERU !
- Cái...
Hạ Bình chưa kịp thốt lên lời thì từ phía trên, Tùng đạp vào người Hạ Bình, dùng dây xích ở tay khóa chặt người Hạ Bình rồi cắm đầu xích xuống đất.
- Rắc !( tiếng bẻ ngón tay của Tùng ) Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng hiện tại đang ngầu lòi như sếp Kèn.
- Thằng chó !
Hạ Bình vùng vẫy nhưng thoát làm sao được ? Tác giả đã định hôm nay là ngày chết của mày rồi.
- Rắc !_Tùng bẻ gãy cổ tay của Hạ bình.
- A ! Chết ! Lỡ bẻ mất tay hắn rồi , đáng lẽ phải bẻ đốt ngón tay chứ ? Thôi kệ !Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Rắc !_lần này là cổ chân của hắn bị Tùng dẵm nát.
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 9... 993 !
- Tiếp tục ! Rắc !_lần này là đầu gối bị nát.
- 9... 995 !
- Sai ! Làm lại ! Rắc !_cùi chỏ.
- 9... 993 !
- Tiếp ! Rắc !_ bả vai.
- 9... 986 !
Tùng đi ra khỏi căn phòng tìm 11 tên còn lại. Trong căn phòng, Hạ Bình nằm bẹp trên vũng máu. Trên cơ thể chỗ không chỗ nào không bị gãy. Chỉ trừ bả vai còn lại, lúc Tùng đạp đến đây, Hạ Bình đã tắc thở. Rất nhanh chóng Tùng đã giết được 11 tên kia. Chúng chỉ là người bình thường.
[ Hoàn thành nhiệm vụ ! Nhận thưởng : Vé xuyên vị diện x1, tăng 5 tiểu cảnh giới, Biến đổi kim loại x1 ]
" Hệ thống ? "
| Chủ nhân gọi việc gì ? |
- Ta..... có quá tàn nhẫn không ?
Khi hắn giết người, dù sao không quen cũng chả biết. Hắn cho họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất nhưng dù có nói thế nào đó vẫn là giết người. Hắn không cảm thấy áy náy. Y hệt như hắn kết thúc mạng sống của một con bọ vậy. Không chút cảm xúc.
| Không ! Thưa chủ nhân, trong thế giới này ngài không giết người thì người giết ngài. Hơn nữa, những kẻ này rất đáng phải chết |
- Vậy à ? Thôi không bàn nữa. Cho ta một viên phục thể đan.
| Kí chủ không cần nó nữa đâu. Bây giờ ngài mang huyết mạch bất tử nhân rồi. Chỉ cần còn một mảnh cơ thể cũng hoàn toàn có thể hồi sinh |
- Nà ní ? Lão tác giả buff hơi quá tay rồi đấy.
Tùng trở về với thái độ cợt nhả của hắn thường ngày. Bước ra ngoài, hiện tại là ban đêm. Đây có vẻ là một trường học bỏ hoang, khu nhà hắn bị nhốt kia là phòng đa năng.
- Đù ! Lạnh vãi !
Tùng ôm lấy cơ thể hắn có rõ. Áo sơ mi của hắn rách bươm. Quần của hắn cũng vậy nhưng mà cái phần có bắn tên lửa hoặc bỏ vào dung nham cũng không thể bị rách hay cháy vẫn còn y nguyên.
- Kéttttt !
Một con xe hầm hố dừng lại. Chỉ một người bước ra, là thằng đã cho Tùng ăn 2 củ hành siêu to khổng lồ.
- Mày làm sao mà thoát ra đ...
Không cho hắn hỏi hết câu Tùng chạy thẳng đến tới tốc độ cực nhanh. Đến nỗi tên kia chỉ thấy loáng thoáng bóng của Tùng.
- Bụp !
Một quyền dáng vào bụng, hắn bay xa 10m. Cố gắng ngồi dậy, chống một tay xuống đất. Miệng phun ra một ngụm máu.
- Hôm trước mày đánh tao hai phát, hôm nay tao trả lễ cho mày đầy đủ.| Đinh ! Hệ thống phát động nhiệm vụ : Giết chết hai phó boss và boss băng Huyết Long. Tiến hành 0/3.
Phần thưởng : tăng cảnh giới đến đỉnh Phong, đột phá đan x1
Thất bại : Chết |
Tên to xác kia không hiểu làm sao Tùng đột nhiên mạnh lên. Hắn lao lên nhân lúc Tùng sơ hở mà ra một quyền vào mặt hắn.
- Binh !
Tùng hứng nguyên một đấm vào mặt, nhưng lại không thấm là bao. Chỉ hơi ê mặt một chút.
- Bặc !_hắn chụp cánh tay tên to con.
- Bây giờ là 3 quyền nhé !
Tùng một đấm vào mặt tên to con.
- Binh !
Hắn ngã ngửa ra sau, người vô lực không cựa quậy. Điều này là đương nhiên, hắn mới là luyện cảnh tầng 2 trong khi đó Tùng ít nhất là luyện cảnh tầng 5. Tùng tiến tới, dơ nắm đấm lên thì...
- DỪNG TAY !
Chẳng biết ai can hắn nhưng hắn biết, nếu không giết tên này thì hắn sẽ gặp rắc rối.
- Xin lỗi ! Nhưng vì một số lý do tôi phải giết tên này.
Nói rồi hắn lấy hết sức bình sinh, tung một quyền cực mạnh vào đầu tên kia. Tùng nhấc tay lên, cứ còn sót lại là dưới đất là một đống bầy nhầy răng môi lẫn lộn, sọ vỡ tùm lum, nhìn kỹ còn thấy cái gì trắng trắng như não.
Tùng đứng lên quay đầu lại, một chiếc trực thăng bay trên đầu hắn tầm 20 m. Hắn nheo mặt lại, một thân ảnh nhảy xuống. Không ! Chính xác là đi xuống giữa không khí.
" Thần nhãn "
Tên : Dương Văn Giỏi
Tuổi 86
Tu vì : Sư cấp nhị phẩm
Lực chiến : 9365
Công pháp : lăng Ba Vi Bộ
Nhan sắc : 80/100 ( cái này là đẹp lão chứ không phải đẹp trai )
- Thiệt tình ! Đã bảo là dừng tay mà sao mày zữ quá zậy ? Tụi nó làm gì mày vậy Tùng ?
" Cách nói chuyện này... ? "
- Lão già ?
Phải ! Đó chính là ông lão hay đánh cờ với Tùng.
______END CHƯƠNG 8________
HiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiện tại Tùng đang ở nhà lão Giỏi. Không ! Chính xác là dưới tầng hầm nhà lão. Hắn đã bỏ bộ quần áo rách bươm mà thay vào đó là một bộ đồ ngủ kẻ sọc xanh. Mặt hắn hằm hằm nhìn lão già trước mặt.
- Này lão già ! Tôi chơi với lão lâu như vậy,sao lão không nói dưới nhà lão là một nơi khủng bố như vầy ? Lão còn định giấu tui bao điều ?
Lão già ngồi đối diện quay đầu sang trái, chu mỏ giả bộ huýt sáo làm ngơ.
- Thôi không nói nữa, lão định giải thích với tôi như thế nào ?
- Ờ thì... ta là đặc nhiệm trực thuộc chính phủ.
- Chính phủ !_ Tùng ngạc nhiên hỏi
- Chuyện xảy ra tầm khoảng 63 năm trước. Lúc đấy ở mặt trận, tình huống rất là sinh tử. Ta bị trúng hai viên đạn vào vai...
- Thôi ! Không dông dài ! Vào thẳng vấn đề chính !
Tùng cáu gắt vì lão lại ngồi kể chuyện. Có một lần vì đánh hăng quá lão làm bể cờ. Trong khi chờ người ta khắc con mới, lão ngồi kể chuyện chiến tranh cho hắn nghe. Lão kể từ sáng thứ bảy đến tối chủ nhật mới dứt. Thế nên khi lão có ý định kể chuyện, Tùng phải ngăn ngay.
- Ờ thì... năm đó ta 33 tuổi, đột nhiên thức tỉnh lên Linh cảnh nhất phẩm. Trận đó bọn ta làm pha lật kèo được tui địch. Khi đó, là người đầu tiên tu giả tại Việt Nam. Trải qua 63 năm, Chính phủ đã công nhận tổ chức của ta, những người tu giả : Việt Quốc tu giả !
- Việt Quốc tu giả ?_ có quá nhiều điều hắn không biết.
- Đây là tổ chức rèn luyện và nghiên cứu về các đạo giả. Trải qua nhiều năm, bọn ta đã kết luận có hai cách để bước vào tu giả :
- Một : Thức tỉnh ! Dạng này chỉ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng sức mạnh mới bộc phát. Nhưng nó có điểm yếu là thức tỉnh thường rất muộn, thế nên là tu giả loại này tu vi thường không cao cho lắm.
- Hai : Tu luyện ! Loại này là rèn luyện từ lúc cơ thể còn chưa vững. Dựa vào thiên địa mà đột phá. Lưu chuyển từng dòng khí trên cơ thể, thấm nhuần vào từng mạch máu. Loại này tu vi rất cao. Điển hình như là người đứng đầu tổ chức tu vi của hắn là Tướng cấp nhị phẩm.
- Đứng đầu ? Ông không phải người đứng đầu à ?
- Bậy nào ! Lão chỉ là một người bình thường... Ý lộn lão đã già, tu vi chỉ ở mức trung. Ta cũng không màng danh lợi nên xin họ trấn giữ ở cái đất Hà Thành này.
- Vậy à ?
- Bây giờ bây định giải thích thế nào về việc giết tên đó ? Hắn là một trong hai phó boss của băng Huyết Long đó ! Bọn lâu la không nói làm gì nhưng mà tên này lão theo dõi gần nửa năm nay rồi ! Mày giết nó là tịt ngòi luôn, không tìm ra được hai kẻ còn lại đâu ! Trong giới tu giả, luật pháp quốc tế là không có tác dụng nhưng ở đây cũng có luật pháp đấy ! Tùy vào câu trả lời mà bọn ta có thể tha cho mi không.
- Ừm... Về một số lý do cháu không thể nói được !
- Thế thì ở trong nhà lao mà giải thích nhé ?
- Từ từ ! Thật ra thì bằng một cách nào đó hắn sử dụng một loại công pháp lên cháu. một khi hắn còn sống thì trong vòng nửa canh giờ cháu sẽ chết. Nên bắt buộc phải giết hắn để dừng nó lại.
- Vậy à ? Ta cũng không hỏi nữa.
Không phải là lão Giỏi cả tin như vậy đâu. Vừa rồi là Tùng mua một gói Haki gió vương của thánh Ussop : chém gió như thần làm đối phương tin răm rắp. Tác dụng 1'. Giá : 50.000 điểm.
- Vậy thì cháu về được chưa ?
- Ừ ! Cứ về đi ! Thứ bảy đến đây, chúng ta có chuyện cần nói còn nhiều việc lắm.
Tùng đứng dậy phủi đít định đi về thì lão Giỏi lại sực nhớ ra :
- Thế còn 12 tên ở trong khu nhà hoang thì là sao ?
- À ! Lục đục nội bộ ấy mà !
- Thế à ? Thôi người về đi !
| - 50.000 điểm vào tài khoản của kí chủ |
.....................................................
Tùng hiện tại là đang đi bộ về, xe của hắn bị cướp mất rồi !
" Tiếc ghê chả biết nó đang lạc trôi ở nơi nào ? "
.......................................................
- Kính Koong !
Tùng bấm chuông, dì Lâm ra mở cửa. Hắn cứ nghĩ chào đón hắn là một cái ôm nồng ấm của gì thì...
- Bốp !!!_Dì Lâm tát hắn.
- Cháu đi đâu mấy ngày nay ? Có biết là dì lo lắm không ?
- Vì có một số việc xảy ra đột xuất nên cháu không thể thông báo cho dì. Cháu xin lỗi !
Khi thấy người hắn lành lặn không có xây xát gì, dì Lâm cũng an tâm hơn bảo hắn vào nhà.
- Lần sau có đi đâu nhớ báo trước cho dì. Đừng làm dì lo lắng !
- Vâng !
Hắn không muốn kể cho dì biết những chuyện mà mấy ngày nay hắn trải qua. Hắn không muốn làm dì lo lắng.
Sáng hôm sau, hắn đến trường tiến tới vị trí mà hàm yêu thích.
- Bộp !!!
Một tên hâm nào đấy vừa vỗ vào lưng Tùng, nhưng hắn sau đấy lại ôm cái tay của mình đau đớn.
- Lưng mày sao mà cứng như đá thế ? Sao ? Ra tù rồi à ?
- Thôi ông im mẹ mồm đi * Chính nghĩa tiến tới nói . Đó là câu của Tuấn Tiền Tỉ hắn thích nhất.
- Thằng vừa vỗ lưng tùng là Tính. Trần Trung Tính. Nhưng hắn béo như heo nên mọi người hay gọi hắn là Tịnh. Thằng này sống ở thành phố nhưng tâm hồn lại hướng ngoại, thích ở thôn quê. Thằng này có xu hướng thích làm nông, câu cửa miệng của nó là :" Cùng lắm thì mình về quê ! Mình nuôi cá và trồng thêm rau ! "
- Vào tù là làm sao ?_ Tùng quay sang hỏi.
- Ớ thế không phải người ta đang reo tin mày là nghi phạm của một vụ án giết người ?
" Giết người ? Là thế quái nào ? Chả nhẽ Yến Nhi lại kết luận của mình là tên giết người ? " _Tùng nghĩ thầm.
- Cái thằng này ! Mày đúng là chậm phát triển. Cái đấy là tin từ bao giờ rồi. Trên báo viết Diệu Như như đẩy chết Khánh Vân rồi bỏ trốn, đâu phải là thằng Tùng !
- Vậy à ? Xin lỗi mày nhé Tùng !
Thế là Tịnh lại đập thêm một phát nữa vào lưng Tùng. Rồi hắn lại phải xoa cái tay của hắn.
" Lưng thằng này quả thật là rất cứng. ! "
- Mày ra viện hồi nào thế ?
Như đã nói ở trên, thằng Tịnh này rất thích làm nông. Thế nên là bữa nọ hắn ra ngoại ô đi câu cá rồi bị rắn. Rắn này là rắn độc, chẳng biết là con này giống quái gì nhưng mà hắn phải nằm viện nên không thể đi sinh nhật Diệu Như được.
- Tiếc quá ! Bữa đấy tao không đi sinh nhật được. Ai mà ngờ cái hôm nó mời tao đi lại là lần cuối cùng tao gặp nó ?
- Đâu phải !_ Chính Nghĩa quay sang.
- Tịnh ! Mày đâu phải là đứa duy nhất không đi sinh nhật Diệu Như đâu !
- Còn ai nữa à ?_ Tùng quay sang hỏi.
- Còn lớp trưởng !
" Lớp trưởng không đi dự ! Giờ Tùng mới nhớ ra trong bữa tiệc đấy quả là thiếu lớp trưởng "
- Thế bữa đấy nhỏ ấy bận việc gì à ?_ thằng Tịnh quay sang hỏi Chính Nghĩa.
- Hình như là nó đi làm thêm !.... Hình như là làm tiếp tân ở ngay khu chung cư của Diệu Như ấy ! Chúng mày không biết à ?
- Không bây giờ tao mới biết !
" Thì ra là thế Thảo nào lại thấy chỗ đấy quen quen "
Tùng lúc này nghĩ thầm. Nhớ đến lúc trước đèo Thảo đến khu chung cư, hắn cảm thấy nơi này rất quen thuộc.
RENG ! RENG ! RENG !
- Thôi ! Vào lớp rồi kìa !
................................................
- AI CHO PHÉP CẬU NHUỘM TÓC ?
Một giáo viên nghiêm túc hét lên. Trong lớp cũng có khá nhiều người nhuộm tóc, nhưng màu tóc không nổi bật như của Tùng.
-
Theo trang The Atlantic, từ năm 1800 tới nay, lịch sử ghi nhận 84 trường hợp tóc bạc trắng qua đêm.
Canities subita là thuật ngữ chỉ hiện tượng tóc bạc trắng chỉ qua một đêm mà giới khoa học chưa có lời giải thích thống nhất.
Từ năm 1800 tới nay, lịch sử ghi nhận 84 trường hợp tóc bạc trắng qua đêm. Chỉ 14 trong số đó được các nhà y khoa chứng kiến trực tiếp.
Trong nghiên cứu năm 2013 đăng trên International Journal of Trichology, tác giả Michael Nahm cho biết hiện tượng này có thật, dù chưa có giải thích rõ ràng cơ chế của nó, do tóc là phần "chết" như móng tay, không có trao đổi hóa sinh nên không thể bị tác động.
Trong quá khứ có nhiều người nổi tiếng như Mary, nữ hoàng xứ Scotland bị hành quyết năm 1587 ở tuổi 44. Đao phủ cầm đầu của Mary lên, chiếc khăn trùm rơi ra để lộ mái tóc bạc trắng sau một đêm. Quý tộc Pháp Pierre de Bourdeille mô tả lại "Không phải tuổi già, mà nỗi đau, sự bất hạnh bà trải qua đã gây ra điều đó".
Tiếp theo là hoàng hậu Marie Antoinette trong thời kỳ rối ren Cách mạng Pháp. Hầu gái của bà, Henriette Campan kể lại vào trước đêm bị dẫn ra máy chém, bà cởi khăn và để lộ mái tóc bạc trắng "như một bà lão 70". Antoinette cắt một lọn tóc, lồng vào nhẫn và nhờ Campan trao lại cho công chúa Lamballe với lời nhắn "Kiệt quệ vì đau đớn'.
Marie Antoinette bị coi là kẻ tội đồ của Pháp
Y như huyền thoại, rất nhiều trường hợp "Canities subita" gây ra bởi căng thẳng và sang chấn tâm lý. Hồi 1913, Scientific American đăng tin tóc một binh sĩ Pháp 23 tuổi bạc trắng sau khi sống sót qua một vụ nổ. Trước đó một phụ nữ 22 tuổi cũng bị bạc toàn bộ lông tóc nửa cơ thể sau khi chứng kiến tận mắt một vụ giết người.
Des Tobin, chuyên gia tế bào khoa da liễu ĐH Bradford (Mỹ) gợi ý rằng canities subita xảy ra do hệ miễn dịch bị kích thích bởi căng thẳng, nhắm tới các sợi tóc còn sắc tố khiến chúng rụng, chỉ để lại tóc bạc. Nếu tóc vẫn còn nguyên, thì nhiều khả năng là tiếp xúc với môi trường và hóa chất. Nhưng trong đa số trường hợp các sợi tóc bạc qua đêm này tồn tại nhiều năm, vậy nên lời giải thích đó không hợp lý.
Quay lại với nghiên cứu của Nahm, ông đưa ra lý thuyết về "mối tương quan vô hình giữa tinh thần và cơ thể không cần theo quy tắc sinh học nào cả" mà xét trên lý thuyết vật lý lượng tử, thứ được coi là "tác động ma quái từ xa" lên tế bào. Đây được coi là ý kiến hợp lý nhất. Việc nghiên cứu hiện tượng này cũng khá khó khăn vì điều kiện khủng khiếp như đối mặt với cái chết sẽ chẳng tìm được tình nguyện viên dễ dàng như các thí nghiệm khác.
- Thầy giáo cứng họng không nói lại được Tùng.
....................................................
Hôm nay có tiết của cô Hiền. Khác với lần trước, đứa nào cũng ôn tập căng cực ra. Nhưng mất công tụi nó học bài chăm chỉ, hôm nay cô lại kiểm tra 15 phút. Lúc cuối giờ cô nhìn về phía Tùng rồi nói :- Lớp phó thủ bài rồi đưa lên phòng riêng đưa cho cô.
Cuối buổi hắn đi qua phòng của cô. Lúc này cô đang ở trong phòng soạn lại giáo trình.
- Thưa cô ! Bài của các bạn ở đây !_ Tùng để tập giấy xuống bàn bên cạnh.
- Xin phép ! Em đi về !
- Khoan đã !_ cô Hiền ngập ngừng rồi nói.
- Ngồi đây một chút được không ?
Trong căn phòng là bầu không khí im lặng. Cô Hiền mất rất lâu mới cất lên được tiếng nói.
- Cô muốn xin lỗi về việc lần trước và cảm ơn em vì đã cứu cô !
- Không có gì đâu ! Chẳng qua là lúc đấy em thấy cô ngủ bên vệ đường...
- Em không cần phải nói dối đâu ! Cô nhớ hết mà ! Cô xin lỗi vì lúc đấy cô không thể kiềm chế được ! Xin lỗi em !_ Cô Hiền đỏ mặt.- - Không ! Không có gì đâu. Sao cô cứ xin lỗi em vậy ! Em thấy khó xử lắm !
Căn phòng lại trở nên im lặng.
-...
- Em... Em có muốn nghe chuyện gì xảy ra lúc ấy không ?
- Nếu cô không muốn nói ra thì không cần phải làm vậy đâu !
- Không ! Chuyện này cô muốn nói cho ai đó biết để có thể bớt nặng lòng.
- Vậy thì cô cứ kể đi ?
Chuyện là hôm đấy cô Hiền ra sân bay thì nhìn thấy anh ta cười đùa với một cô gái khác. Điều này khiến cô có chút ghen tức nhưng mà bộ luật đa thê đã ban hành ra. Một người đàn ông có nhiều phụ nữ cũng không phải là chuyện nghiêm trọng. Cô nhìn thế vậy nhưng không muốn ! Không muốn phải chấp nhận.
Cô nén đi bực tức, lén theo để xem xem họ nói gì thì bỗng nghe thấy...
- Anh này ! Anh quyết định em là vợ cả hai cô ta là vợ cả ?
Người đàn ông kia liền nói :
- Tất nhiên là em rồi ! Tối nay khi sau khi ăn xong anh sẽ đưa cô ta về ra mắt bố mẹ. Rồi bỏ xuân dược vào ly của cô ta. Sau đấy anh sẽ chơi cô ta, sau khi chơi xong cô ta bị vấy bẩn rồi sẽ chẳng có cách nào khác ngoài lấy anh. Mà lúc đấy có làm vợ hai hay vợ cả thì cũng chả còn quan trọng nữa cả.
Cô Hiền nghe xong những lời đấy liền suy sụp tinh thần đứng ở đấy im như thóc ngâm mà nhìn về phía cặp tình nhân kia. Tình cảm 3 năm nay của cô dành cho anh ta cũng chẳng bằng một cô ả mới quen sao ?
Thế là cô buồn chán và đi uống ! Uống say đến nỗi chẳng nhớ đường về nhà liền lạc vào trong con hẻm đó. Sau đó thì....
Tùng nghe xong câu chuyện hai mát liền rưng rưng, cô Hiền lợi thấy thế liền nghĩ thầm
" Em ấy đúng là một người tình cảm ! Phải chi hắn ta được một phần em ấy thì có phải tốt không ? "
Tùng sau khi nghe xong liền không kìm nén được cảm xúc đặt tay lên vai cô liền nói :
- Cô ạ ! Cô công cần phải buồn như thế ! Đời còn dài trai còn nhiều ! Việc gì mà phải vì một người đàn ông mà sinh chán ghét như vậy ?
Coi Hiền nghe xong lời đó liền " đổ gục " . Một người quan tâm tới phụ nữ như vậy tại sao cô không gặp sự sớm hơn ? Cô ước mình trẻ ra đôi chút ! Từ thời sinh viên !
" Nếu lúc đấy gặp Tùng mình sẽ...không ! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy ? Đó là học sinh của mình ! Mối quan hệ đấy không bao giờ được cho phép ! "
Tùng liền kéo lấy cô ấy dựa vào người Tùng.
- Cô muốn khóc thì cứ khóc đi ! Không sao đâu, em sẽ không nói gì về chuyện này ra ngoài đâu.
Cô Hiền lần này thì " đổ " hoàn toàn.( Ây za~ Đã đổ 1 cô rồi ! Hành trình lập harem bắt đầu )
Tùng bước ra đi về, trên vai đẫm nước........... .....mắt ! Khi đi qua nhà vệ sinh nữ thì thấy huyên náo. Một bóng đen len lỏi qua đám đông đấy rồi bước qua Tùng. Đó là thầy Quy, hắn không quan tâm lắm vì chỉ chú ý đến đám đông trước mặt...
- Mùi này là.....mùi sắt ? Không ! Chính xác là mùi máu ! Tại sao có trên cơ thể ông ta ?
Tùng len qua đám đông, tiến hàng đầu thì thấy máu me nhuộm đỏ cả một góc tường. Trên vũng máu là một cái xác của nữ sinh.
- Người này là....
- Chẳng phải đó là hoa khôi lớp B Khả Ái hay sao ?
- Này ! Cô ta còn sống không chứ ?
- Sống thế quái nào được ? Náu me tùm lum thế kia mà !
Đấy là ở phía trước mặt Tùng, bên tay phải là một cô gái khác. Khoảng sợ ! Cô ta rất là hoảng sợ ! Đồng tử co rút lại, miệng không nói lên lời. Người cứ run lên cầm cập.
- Này ! Không sao chứ ?
- Aaaaaaa !_ Cô ấy hét toáng lên.
Có lẽ là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân. Tùng tiến tới cái xác, rút khăn tay mùi xoa của hắn quay lưng lại hỏi :
- Đã có ai động vào cái xác chưa ?
Đám đông nhốn nháo hết cả lên, một người bước ra. Đấy là lớp trưởng của lớp 1B-2
- Chưa có ai động vào cả ! Nhưng cậu là ai ?
- Tôi có quen với cảnh sát !
Hắn quay đầu lại, không có ai động vào cái xác vậy tại sao trên người ông ta lại có mùi máu ?
Tùng tiến tới xem xét cái xác, cổ của cô ta lệch về một bên không được tự nhiên cho lắm. Chiếc khăn được đặt trên lòng bàn tay trái của Tùng. Hắn dùng bàn tay đấy nghiêng đầu ô ta sang phía còn lại.
" Cổ của ta cô ta có 2 vết sâu như bị đâm vào. Cái này là bị đâm khiến mất máu mà chết ? Không đúng ! Khoảng cách này ? Độ sâu này ? Là răng nanh ! "
| Đinh ! Phát động nhiệm vụ truy tìm hung thủ của vụ án này.
Phần thưởng : không
Thất bại : Trở lại làm phàm nhân |
" Quái ! Nhiệm vụ gì kì lạ vậy ? "
Vài phút sau 5 chiếc xe cảnh sát tiên đến, phonh tỏa hiện trường.
- Lại gặp cô rồi!_ Tùng cười.
- Có vẻ oan gia ngõ hẹp nhỉ ? Lần này cậu lại vướng vào vụ gì đây ?_ Yến Nhi đáp.
- Ờ thì...có vẻ là một vụ giết người !
- Hiện trường đã có ai động vào chưa ?
- Chỉ có mình tôi thôi nhưng tôi cẩn thận lắm đấy nhé ! Y hệt như khá nhiệm tử thi Conan luôn, không trực tiếp động vào cái xác !
- Vậy thì tốt ! Mời cậu lên đồn trình bày sự việc !
- Nhưng nói trước tôi không giết cô ta đâu ! Có mọi người chứng kiến đấy !
- Cô ta chết trước mặt mọi người ?
- Không ! Tôi thấy đám đông nhốn nháo nên mới tiến tới coi.
- Vậy thì anh vẫn nằm trong diện nghi phạm !
-....
.............................................
Một tiếng sau Tùng bước ra từ trụ sở Công an.
- Đã bảo là không có liên quan mà không tin !_ Tùng lẩm bẩm.
Trích xuất camera tại trường học, Tùng vào khoảng vào thời gian nạn nhân chết đang bê giấy kiểm tra xuống cho cô Hiền nên hắn nghiễm nhiên là bị loại khỏi diện nghi phạm.
Về nhà, Tùng quăng mình lên giường đang tính nằm nghỉ thì...
- Tùng ơi ! Phơi đồ giúp dì !
Tiếng dì Lâm đang xem tivi vọng ra từ phòng khách. Hắn uể oải trườn xuống nhà tắm nằm ở bếp. Máy giặt đặt cạnh đó.
" Ặc ! Cái này là áo lót của dì ? Sao lại giặt chung với mình ? Thơm qu....! "
Hắn giật phắt ra bỏ vào giỏ đồ trước khi hắn làm chuyện gì đó biến thái. Hắn nhấc quần ngủ của dì hắn lên. Một tấm card rơi ra . Hắn nhặt lên.
" Cho vay không thế chấp - Công ty Âm Hạ Tiểu ? "
Có lẽ là tấm thiệp của lũ chúng nó dì Lâm vẫn chưa vứt. Hắn nhớ lại mấy lời hôm trước Hạ Tiểu nói với hắn.
" Ha ha ! Có đầu mối rồi ! "
.....................................................
Tùng ở trong phòng, trên tay là quả táo cắn giở đời số 6 của hắn :
- A lô ! Có phải công ty cho vay không thế chấp Huyết Long phải không ? Tôi muốn vay một số tiền lớn. Hẹn gặp trực tiếp đc không ?
-....
- Địa chỉ ở đó à ? Vâng ! Tôi sẽ đến !
_________END CHƯƠNG 9_________
Lần này chả có gì để nói cả ! Hẹn gặp ngày mai !
CẦU LIKE !
CẦU ỦNG HỘ !
CẦU NHẬN XÉT !
CẦU BÌNH LUẬN !
- LENG KENG !
- Hự !
Tôi cố cựa quậy, nhưng hai tay bị trói chặt. Bụng tôi bỗng nhói lên cơn đau. À ! Không phải nhói ! Cơn đau cứ thế ập tới hành hạ cơ thể tôi. Cảm giác như nội tạng đã vỡ nát hết.
" Con mẹ nó ! Mình quá thiển cận ! "
Lồng ngực tôi đau nhức đến mức không thể nói được. Hai lá phổi cứ như bị dập nát vậy.
................................................
Nhớ lại vài tiếng trước, Tùng lao đến ngắm thẳng mặt tên to con kia thì...
- BỤP !
Nắm đấm của tên to con kia lún vào bụng hắn, lồng ngực vỡ nát.
- Phút !!!
Tùng phun ra một ngụm máu, cơ thể vô lực ngã xuống đất.
- Mày nghĩ tao dễ ăn lắm đúng không ? Nhầm to rồi ! Cái danh Linh cảnh nhị phẩm không phải để chơi đâu. Nào, đứng dậy !
Nói rồi hắn một tay nhấc Tùng lên dễ dàng như cũng một con mèo.
- BỤP !!!
Lại một tấm nữa, nhưng lần này là vào mặt. Tùng bay xa 5 m, nằm gục một chỗ như một đống rác. Tên kia tiến tới.
- Bất tỉnh rồi ? Hừ ! Yếu đuối. Chịu không nổi hai đấm của tao.
Nói rồi hắn móc túi gọi điện thoại. Một lát sau vài xe thùng chạy tới dọn dẹp hiện trường. Mang luôn cả Tùng đi.
............................................
Trở lại hiện tại, Tùng đã tỉnh táo hơn. Nhưng càng tỉnh, hắn lại càng đau. Càng đau hắn lại càng tỉnh.
- KÉTTTTTT ;
Tiếng cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Nó đã bị han rỉ khá là nhiều rồi. Một bóng đen đứng trước cửa, hắn bật đèn. Căn phòng trở nên sáng trưng, đôi mắt của Tùng đã quen với bóng tối nay đột nhiên gặp anh sáng liền bị đau nhức. Lúc nãy trong bóng tối, hắn nghĩ đây là một nơi chật hẹp, nhưng mà khi đèn sáng lên hắn mới biết nơi này rất rộng. Bóng người kia tiến tới, hắn cười :
- Ha ha ha ha ! Trái đất tròn, mày lại gặp tao rồi.
Không ai khác, hắn là Hạ Bình.
- Mày tưởng tao đang nằm viện sao ? Ha ! Nhờ ơn mày, một trong hai phó boss chú ý đến tao. Hắn ta đã đưa tao 1 viên thuốc kỳ lạ. Khi tao uống vào đột nhiên tao rất mạnh, vết thương của tao cũng khỏi hẳn mặc dù nó vẫn còn đau.
- Này ! nói gì đi chứ ? Tao biết mày tỉnh rồi mà.
- Cạch !!!_ một âm thanh hỗn tạp giữa tiếng cắt và tiếng xương đứt.
- Aaaaaaaa !_ Tùng hét lên thảm thiết.
Mắt hắn trợn ngược, con ngươi không thấy đâu ! Ngửa cổ lên hét to.
Hạ Bình vừa rồi là các đi ngón chân cái của Tùng bỏ vào cái xô bên cạnh.
- Này đừng nhìn tao như vậy ! Tao thích xem anime lắm đấy ! Mày biết tao hâm mộ nhân vật nào không ? Mấy thằng nhân vật chính sao ? Tao khinh ! Cái gì mà chính nghĩa ? Cái gì mà cái thiện chiến thắng cái ác ?
Hạ Bình túm tóc Tùng, ngửa mặt hắn lên.
- Xuyên suốt chiều dài lịch sử, mày biết thứ gì giết nhiều người nhất không ?_ dí sát mặt vào Tùng hắn mở to mắt.
- Là Công Lí ! Cái thứ gọi là Công Lí đó giết nhiều người hơn tội ác ! Ài ! Mình lạc đề rồi. Mày biết tao khoái ai nhất không ?
- Jason quận 13 !
- Tao thích cách trả tấn của hắn, thích cách hành hạ của hắn thích cách hắn khoái chí khi nghe tiếng la thảm thiết của bọn tù Nhân và mày nhìn xem chẳng phải hiện tại mày cũng rất giống ?
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 1000 - 7 BẰNG BAO NHIÊU ???
- Cạch !_hắn cắt tiếp một ngón.
- Aaaaaaaa !
Tùng cố gắng nói ra, chân hắn đau ! Máu hắn chảy ra rất nhiều. Đến giờ hắn mới hiểu cái cảm giác của Hành-kun. Miệng hắn cố phát ra tiếng nhưng phổi hắn bị dập nát. Mỗi lời nói ra đau tựa ngàn cân.
- 9...993.
- Quá bé ! Nói to lên ! Gyahahaha !
Hạ Bình điên loạn.
- Cạch !
- Aaaaaaa ! 993 !_ Tùng cối gào to, miệng phun ra một ngụm máu.
- Tiếp tục ! Cạch !
- 986 !
- Tiếp ! Cạch !
- 979_ một lời nói ra là đi kèm một ngụm máu.
- Tiếp ! Cạch !
- 972 !
- 923 !
Hạ Bình sau khi hả hê nhìn Tùng.
- Con mẹ nó ! Sao mày không thể mọc lại ngón chứ ? Thôi để dành hôm sau vậy.
Hạ Bình bỏ đi, để lại Tùng một mình ở trong với hai bàn chân bị cụt. Hắn hoảng sợ, hắn đau đớn, hắn muốn chết. Hắn không thể chịu đựng cơn đau này.
..........................................
Hôm sau Hạ Bình lại đến. Gương mặt của hắn hiện lên một vẻ kinh tởm. Lặp đi lặp lại một câu hỏi.
- Tiếp tục nào ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng im lặng, hắn nghĩ rằng hắn mất hết ngón chân rồi Hạ Bình không còn gì để cắt.
- Cạch ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Aaaaaaa !
Hạ Bình nào để yên cho Tùng ? Vừa rồi hắn là cắt đi đi một đốt ngón tay Tùng.
- 993 !
- 986 !
- Cạnh !
- ...
- 930 !
- ...
..............................................
Sang ngày thứ ba. Tùng không hiểu làm sao hắn có thể sống đến hôm nay. Hắn sợ hãi, hắn sợ hãi đến tột cùng. Cái cảm giác muốn chết mà không thể chết mày thật đáng sợ.
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
Tóc hắn bắt đầu chuyển màu trắng. Chân tay hắn đã ngừng chảy máu, nhưng mùi máu tanh lại hấp dẫn lũ giòi và chuột. Chúng kéo đến gặm nhấm từ từ. Tùng cùng đau đớn.
[ Kí chủ nhận danh hiệu " vạn tử nhất sinh " ]
[ Kí chủ nhận được huyết mạch bất tử nhân ]
[ Kí chủ muốn hấp thu huyết mạch bất tử nhân ? ]
[ Kí chủ không trả lời, hệ thống mặc định là đồng ý ! ]
[ Cơ thể ký chủ không thích hợp, gợi ý kí chủ sử dụng Tẩy Tủy Đan ? ]
[ Hệ thống mặc định là có ]
Hàng loạt âm thanh máy móc vâng lên, nhưng Tùng không thể trả lời ! Hắn là đang mất đi ý thức.
Cơ thể hắn có biến đổi, từng lỗ chân lông trên người hắn đào thải ra những chất cặn bã. Sau đó từng ngón, từng ngón bị mất kia đang dần mọc lại. Có lẽ nguyên nhân là nhờ vào viên đan dược trong bụng hắn.
- Ồ ! Xem này !_Hạ Bình mừng rỡ reo lên, hắn bước vào nhìn Tùng.
- Tóc mày hoá trắng như thằng nhân vật chính trong phim. Chân mày mọc lại rồi này ! Tao có thể tha hồ mà hành hạ mày rồi.
-~~~~~~~~~~~
- Hả ?
- T~~~~~~g~~~~t~~~~~M~~~~~~y !
- Mày nói cái đéo gì thế ? Nói tiếng người, tao đéo hiểu tiếng súc vật !
- TAO GIẾT MÀY !
[ Xác nhận ! Sát khí kí chủ qua lớn ! Hệ thống phát động nhiệm vụ đầu tiên. Giết Hạ Bình và toàn bộ người trong khu nhà hoang này. Số lượng lượng 12.
Phần thưởng : Vé xuyên vị diện x1 , Tăng 5 tiểu cảnh gì, Biến thể kim loại x1 ]
Tùng không quan tâm. Hắn đã tỉnh. Hắn đã mạnh hơn. Hắn muốn giết kẻ trước mặt hắn.
" GIẾT MỘT CÁCH TÀN NHẪN NHẤT "
Tùng giật đứt dây xích, húc đầu vào bụng Hạ Bình. Hạ Bình phun một ngụm máu, bay ra 3 m.
- Con mẹ mày !
Hắn hét. Ngó qua ngó lại, hắn không thấy Tùng đâu.
" Phía trên ! "
- Muộn rồi con ạ !
- OMAE WA MO SHINDERU !
- Cái...
Hạ Bình chưa kịp thốt lên lời thì từ phía trên, Tùng đạp vào người Hạ Bình, dùng dây xích ở tay khóa chặt người Hạ Bình rồi cắm đầu xích xuống đất.
- Rắc !( tiếng bẻ ngón tay của Tùng ) Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng hiện tại đang ngầu lòi như sếp Kèn.
- Thằng chó !
Hạ Bình vùng vẫy nhưng thoát làm sao được ? Tác giả đã định hôm nay là ngày chết của mày rồi.
- Rắc !_Tùng bẻ gãy cổ tay của Hạ bình.
- A ! Chết ! Lỡ bẻ mất tay hắn rồi , đáng lẽ phải bẻ đốt ngón tay chứ ? Thôi kệ !Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Rắc !_lần này là cổ chân của hắn bị Tùng dẵm nát.
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 9... 993 !
- Tiếp tục ! Rắc !_lần này là đầu gối bị nát.
- 9... 995 !
- Sai ! Làm lại ! Rắc !_cùi chỏ.
- 9... 993 !
- Tiếp ! Rắc !_ bả vai.
- 9... 986 !
Tùng đi ra khỏi căn phòng tìm 11 tên còn lại. Trong căn phòng, Hạ Bình nằm bẹp trên vũng máu. Trên cơ thể chỗ không chỗ nào không bị gãy. Chỉ trừ bả vai còn lại, lúc Tùng đạp đến đây, Hạ Bình đã tắc thở. Rất nhanh chóng Tùng đã giết được 11 tên kia. Chúng chỉ là người bình thường.
[ Hoàn thành nhiệm vụ ! Nhận thưởng : Vé xuyên vị diện x1, tăng 5 tiểu cảnh giới, Biến đổi kim loại x1 ]
" Hệ thống ? "
| Chủ nhân gọi việc gì ? |
- Ta..... có quá tàn nhẫn không ?
Khi hắn giết người, dù sao không quen cũng chả biết. Hắn cho họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất nhưng dù có nói thế nào đó vẫn là giết người. Hắn không cảm thấy áy náy. Y hệt như hắn kết thúc mạng sống của một con bọ vậy. Không chút cảm xúc.
| Không ! Thưa chủ nhân, trong thế giới này ngài không giết người thì người giết ngài. Hơn nữa, những kẻ này rất đáng phải chết |
- Vậy à ? Thôi không bàn nữa. Cho ta một viên phục thể đan.
| Kí chủ không cần nó nữa đâu. Bây giờ ngài mang huyết mạch bất tử nhân rồi. Chỉ cần còn một mảnh cơ thể cũng hoàn toàn có thể hồi sinh |
- Nà ní ? Lão tác giả buff hơi quá tay rồi đấy.
Tùng trở về với thái độ cợt nhả của hắn thường ngày. Bước ra ngoài, hiện tại là ban đêm. Đây có vẻ là một trường học bỏ hoang, khu nhà hắn bị nhốt kia là phòng đa năng.
- Đù ! Lạnh vãi !
Tùng ôm lấy cơ thể hắn có rõ. Áo sơ mi của hắn rách bươm. Quần của hắn cũng vậy nhưng mà cái phần có bắn tên lửa hoặc bỏ vào dung nham cũng không thể bị rách hay cháy vẫn còn y nguyên.
- Kéttttt !
Một con xe hầm hố dừng lại. Chỉ một người bước ra, là thằng đã cho Tùng ăn 2 củ hành siêu to khổng lồ.
- Mày làm sao mà thoát ra đ...
Không cho hắn hỏi hết câu Tùng chạy thẳng đến tới tốc độ cực nhanh. Đến nỗi tên kia chỉ thấy loáng thoáng bóng của Tùng.
- Bụp !
Một quyền dáng vào bụng, hắn bay xa 10m. Cố gắng ngồi dậy, chống một tay xuống đất. Miệng phun ra một ngụm máu.
- Hôm trước mày đánh tao hai phát, hôm nay tao trả lễ cho mày đầy đủ.| Đinh ! Hệ thống phát động nhiệm vụ : Giết chết hai phó boss và boss băng Huyết Long. Tiến hành 0/3.
Phần thưởng : tăng cảnh giới đến đỉnh Phong, đột phá đan x1
Thất bại : Chết |
Tên to xác kia không hiểu làm sao Tùng đột nhiên mạnh lên. Hắn lao lên nhân lúc Tùng sơ hở mà ra một quyền vào mặt hắn.
- Binh !
Tùng hứng nguyên một đấm vào mặt, nhưng lại không thấm là bao. Chỉ hơi ê mặt một chút.
- Bặc !_hắn chụp cánh tay tên to con.
- Bây giờ là 3 quyền nhé !
Tùng một đấm vào mặt tên to con.
- Binh !
Hắn ngã ngửa ra sau, người vô lực không cựa quậy. Điều này là đương nhiên, hắn mới là luyện cảnh tầng 2 trong khi đó Tùng ít nhất là luyện cảnh tầng 5. Tùng tiến tới, dơ nắm đấm lên thì...
- DỪNG TAY !
Chẳng biết ai can hắn nhưng hắn biết, nếu không giết tên này thì hắn sẽ gặp rắc rối.
- Xin lỗi ! Nhưng vì một số lý do tôi phải giết tên này.
Nói rồi hắn lấy hết sức bình sinh, tung một quyền cực mạnh vào đầu tên kia. Tùng nhấc tay lên, cứ còn sót lại là dưới đất là một đống bầy nhầy răng môi lẫn lộn, sọ vỡ tùm lum, nhìn kỹ còn thấy cái gì trắng trắng như não.
Tùng đứng lên quay đầu lại, một chiếc trực thăng bay trên đầu hắn tầm 20 m. Hắn nheo mặt lại, một thân ảnh nhảy xuống. Không ! Chính xác là đi xuống giữa không khí.
" Thần nhãn "
Tên : Dương Văn Giỏi
Tuổi 86
Tu vì : Sư cấp nhị phẩm
Lực chiến : 9365
Công pháp : lăng Ba Vi Bộ
Nhan sắc : 80/100 ( cái này là đẹp lão chứ không phải đẹp trai )
- Thiệt tình ! Đã bảo là dừng tay mà sao mày zữ quá zậy ? Tụi nó làm gì mày vậy Tùng ?
" Cách nói chuyện này... ? "
- Lão già ?
Phải ! Đó chính là ông lão hay đánh cờ với Tùng.
______END CHƯƠNG 8________
HiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiệnHiện tại Tùng đang ở nhà lão Giỏi. Không ! Chính xác là dưới tầng hầm nhà lão. Hắn đã bỏ bộ quần áo rách bươm mà thay vào đó là một bộ đồ ngủ kẻ sọc xanh. Mặt hắn hằm hằm nhìn lão già trước mặt.
- Này lão già ! Tôi chơi với lão lâu như vậy,sao lão không nói dưới nhà lão là một nơi khủng bố như vầy ? Lão còn định giấu tui bao điều ?
Lão già ngồi đối diện quay đầu sang trái, chu mỏ giả bộ huýt sáo làm ngơ.
- Thôi không nói nữa, lão định giải thích với tôi như thế nào ?
- Ờ thì... ta là đặc nhiệm trực thuộc chính phủ.
- Chính phủ !_ Tùng ngạc nhiên hỏi
- Chuyện xảy ra tầm khoảng 63 năm trước. Lúc đấy ở mặt trận, tình huống rất là sinh tử. Ta bị trúng hai viên đạn vào vai...
- Thôi ! Không dông dài ! Vào thẳng vấn đề chính !
Tùng cáu gắt vì lão lại ngồi kể chuyện. Có một lần vì đánh hăng quá lão làm bể cờ. Trong khi chờ người ta khắc con mới, lão ngồi kể chuyện chiến tranh cho hắn nghe. Lão kể từ sáng thứ bảy đến tối chủ nhật mới dứt. Thế nên khi lão có ý định kể chuyện, Tùng phải ngăn ngay.
- Ờ thì... năm đó ta 33 tuổi, đột nhiên thức tỉnh lên Linh cảnh nhất phẩm. Trận đó bọn ta làm pha lật kèo được tui địch. Khi đó, là người đầu tiên tu giả tại Việt Nam. Trải qua 63 năm, Chính phủ đã công nhận tổ chức của ta, những người tu giả : Việt Quốc tu giả !
- Việt Quốc tu giả ?_ có quá nhiều điều hắn không biết.
- Đây là tổ chức rèn luyện và nghiên cứu về các đạo giả. Trải qua nhiều năm, bọn ta đã kết luận có hai cách để bước vào tu giả :
- Một : Thức tỉnh ! Dạng này chỉ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng sức mạnh mới bộc phát. Nhưng nó có điểm yếu là thức tỉnh thường rất muộn, thế nên là tu giả loại này tu vi thường không cao cho lắm.
- Hai : Tu luyện ! Loại này là rèn luyện từ lúc cơ thể còn chưa vững. Dựa vào thiên địa mà đột phá. Lưu chuyển từng dòng khí trên cơ thể, thấm nhuần vào từng mạch máu. Loại này tu vi rất cao. Điển hình như là người đứng đầu tổ chức tu vi của hắn là Tướng cấp nhị phẩm.
- Đứng đầu ? Ông không phải người đứng đầu à ?
- Bậy nào ! Lão chỉ là một người bình thường... Ý lộn lão đã già, tu vi chỉ ở mức trung. Ta cũng không màng danh lợi nên xin họ trấn giữ ở cái đất Hà Thành này.
- Vậy à ?
- Bây giờ bây định giải thích thế nào về việc giết tên đó ? Hắn là một trong hai phó boss của băng Huyết Long đó ! Bọn lâu la không nói làm gì nhưng mà tên này lão theo dõi gần nửa năm nay rồi ! Mày giết nó là tịt ngòi luôn, không tìm ra được hai kẻ còn lại đâu ! Trong giới tu giả, luật pháp quốc tế là không có tác dụng nhưng ở đây cũng có luật pháp đấy ! Tùy vào câu trả lời mà bọn ta có thể tha cho mi không.
- Ừm... Về một số lý do cháu không thể nói được !
- Thế thì ở trong nhà lao mà giải thích nhé ?
- Từ từ ! Thật ra thì bằng một cách nào đó hắn sử dụng một loại công pháp lên cháu. một khi hắn còn sống thì trong vòng nửa canh giờ cháu sẽ chết. Nên bắt buộc phải giết hắn để dừng nó lại.
- Vậy à ? Ta cũng không hỏi nữa.
Không phải là lão Giỏi cả tin như vậy đâu. Vừa rồi là Tùng mua một gói Haki gió vương của thánh Ussop : chém gió như thần làm đối phương tin răm rắp. Tác dụng 1'. Giá : 50.000 điểm.
- Vậy thì cháu về được chưa ?
- Ừ ! Cứ về đi ! Thứ bảy đến đây, chúng ta có chuyện cần nói còn nhiều việc lắm.
Tùng đứng dậy phủi đít định đi về thì lão Giỏi lại sực nhớ ra :
- Thế còn 12 tên ở trong khu nhà hoang thì là sao ?
- À ! Lục đục nội bộ ấy mà !
- Thế à ? Thôi người về đi !
| - 50.000 điểm vào tài khoản của kí chủ |
.....................................................
Tùng hiện tại là đang đi bộ về, xe của hắn bị cướp mất rồi !
" Tiếc ghê chả biết nó đang lạc trôi ở nơi nào ? "
.......................................................
- Kính Koong !
Tùng bấm chuông, dì Lâm ra mở cửa. Hắn cứ nghĩ chào đón hắn là một cái ôm nồng ấm của gì thì...
- Bốp !!!_Dì Lâm tát hắn.
- Cháu đi đâu mấy ngày nay ? Có biết là dì lo lắm không ?
- Vì có một số việc xảy ra đột xuất nên cháu không thể thông báo cho dì. Cháu xin lỗi !
Khi thấy người hắn lành lặn không có xây xát gì, dì Lâm cũng an tâm hơn bảo hắn vào nhà.
- Lần sau có đi đâu nhớ báo trước cho dì. Đừng làm dì lo lắng !
- Vâng !
Hắn không muốn kể cho dì biết những chuyện mà mấy ngày nay hắn trải qua. Hắn không muốn làm dì lo lắng.
Sáng hôm sau, hắn đến trường tiến tới vị trí mà hàm yêu thích.
- Bộp !!!
Một tên hâm nào đấy vừa vỗ vào lưng Tùng, nhưng hắn sau đấy lại ôm cái tay của mình đau đớn.
- Lưng mày sao mà cứng như đá thế ? Sao ? Ra tù rồi à ?
- Thôi ông im mẹ mồm đi * Chính nghĩa tiến tới nói . Đó là câu của Tuấn Tiền Tỉ hắn thích nhất.
- Thằng vừa vỗ lưng tùng là Tính. Trần Trung Tính. Nhưng hắn béo như heo nên mọi người hay gọi hắn là Tịnh. Thằng này sống ở thành phố nhưng tâm hồn lại hướng ngoại, thích ở thôn quê. Thằng này có xu hướng thích làm nông, câu cửa miệng của nó là :" Cùng lắm thì mình về quê ! Mình nuôi cá và trồng thêm rau ! "
- Vào tù là làm sao ?_ Tùng quay sang hỏi.
- Ớ thế không phải người ta đang reo tin mày là nghi phạm của một vụ án giết người ?
" Giết người ? Là thế quái nào ? Chả nhẽ Yến Nhi lại kết luận của mình là tên giết người ? " _Tùng nghĩ thầm.
- Cái thằng này ! Mày đúng là chậm phát triển. Cái đấy là tin từ bao giờ rồi. Trên báo viết Diệu Như như đẩy chết Khánh Vân rồi bỏ trốn, đâu phải là thằng Tùng !
- Vậy à ? Xin lỗi mày nhé Tùng !
Thế là Tịnh lại đập thêm một phát nữa vào lưng Tùng. Rồi hắn lại phải xoa cái tay của hắn.
" Lưng thằng này quả thật là rất cứng. ! "
- Mày ra viện hồi nào thế ?
Như đã nói ở trên, thằng Tịnh này rất thích làm nông. Thế nên là bữa nọ hắn ra ngoại ô đi câu cá rồi bị rắn. Rắn này là rắn độc, chẳng biết là con này giống quái gì nhưng mà hắn phải nằm viện nên không thể đi sinh nhật Diệu Như được.
- Tiếc quá ! Bữa đấy tao không đi sinh nhật được. Ai mà ngờ cái hôm nó mời tao đi lại là lần cuối cùng tao gặp nó ?
- Đâu phải !_ Chính Nghĩa quay sang.
- Tịnh ! Mày đâu phải là đứa duy nhất không đi sinh nhật Diệu Như đâu !
- Còn ai nữa à ?_ Tùng quay sang hỏi.
- Còn lớp trưởng !
" Lớp trưởng không đi dự ! Giờ Tùng mới nhớ ra trong bữa tiệc đấy quả là thiếu lớp trưởng "
- Thế bữa đấy nhỏ ấy bận việc gì à ?_ thằng Tịnh quay sang hỏi Chính Nghĩa.
- Hình như là nó đi làm thêm !.... Hình như là làm tiếp tân ở ngay khu chung cư của Diệu Như ấy ! Chúng mày không biết à ?
- Không bây giờ tao mới biết !
" Thì ra là thế Thảo nào lại thấy chỗ đấy quen quen "
Tùng lúc này nghĩ thầm. Nhớ đến lúc trước đèo Thảo đến khu chung cư, hắn cảm thấy nơi này rất quen thuộc.
RENG ! RENG ! RENG !
- Thôi ! Vào lớp rồi kìa !
................................................
- AI CHO PHÉP CẬU NHUỘM TÓC ?
Một giáo viên nghiêm túc hét lên. Trong lớp cũng có khá nhiều người nhuộm tóc, nhưng màu tóc không nổi bật như của Tùng.
-
Theo trang The Atlantic, từ năm 1800 tới nay, lịch sử ghi nhận 84 trường hợp tóc bạc trắng qua đêm.
Canities subita là thuật ngữ chỉ hiện tượng tóc bạc trắng chỉ qua một đêm mà giới khoa học chưa có lời giải thích thống nhất.
Từ năm 1800 tới nay, lịch sử ghi nhận 84 trường hợp tóc bạc trắng qua đêm. Chỉ 14 trong số đó được các nhà y khoa chứng kiến trực tiếp.
Trong nghiên cứu năm 2013 đăng trên International Journal of Trichology, tác giả Michael Nahm cho biết hiện tượng này có thật, dù chưa có giải thích rõ ràng cơ chế của nó, do tóc là phần "chết" như móng tay, không có trao đổi hóa sinh nên không thể bị tác động.
Trong quá khứ có nhiều người nổi tiếng như Mary, nữ hoàng xứ Scotland bị hành quyết năm 1587 ở tuổi 44. Đao phủ cầm đầu của Mary lên, chiếc khăn trùm rơi ra để lộ mái tóc bạc trắng sau một đêm. Quý tộc Pháp Pierre de Bourdeille mô tả lại "Không phải tuổi già, mà nỗi đau, sự bất hạnh bà trải qua đã gây ra điều đó".
Tiếp theo là hoàng hậu Marie Antoinette trong thời kỳ rối ren Cách mạng Pháp. Hầu gái của bà, Henriette Campan kể lại vào trước đêm bị dẫn ra máy chém, bà cởi khăn và để lộ mái tóc bạc trắng "như một bà lão 70". Antoinette cắt một lọn tóc, lồng vào nhẫn và nhờ Campan trao lại cho công chúa Lamballe với lời nhắn "Kiệt quệ vì đau đớn'.
Marie Antoinette bị coi là kẻ tội đồ của Pháp
Y như huyền thoại, rất nhiều trường hợp "Canities subita" gây ra bởi căng thẳng và sang chấn tâm lý. Hồi 1913, Scientific American đăng tin tóc một binh sĩ Pháp 23 tuổi bạc trắng sau khi sống sót qua một vụ nổ. Trước đó một phụ nữ 22 tuổi cũng bị bạc toàn bộ lông tóc nửa cơ thể sau khi chứng kiến tận mắt một vụ giết người.
Des Tobin, chuyên gia tế bào khoa da liễu ĐH Bradford (Mỹ) gợi ý rằng canities subita xảy ra do hệ miễn dịch bị kích thích bởi căng thẳng, nhắm tới các sợi tóc còn sắc tố khiến chúng rụng, chỉ để lại tóc bạc. Nếu tóc vẫn còn nguyên, thì nhiều khả năng là tiếp xúc với môi trường và hóa chất. Nhưng trong đa số trường hợp các sợi tóc bạc qua đêm này tồn tại nhiều năm, vậy nên lời giải thích đó không hợp lý.
Quay lại với nghiên cứu của Nahm, ông đưa ra lý thuyết về "mối tương quan vô hình giữa tinh thần và cơ thể không cần theo quy tắc sinh học nào cả" mà xét trên lý thuyết vật lý lượng tử, thứ được coi là "tác động ma quái từ xa" lên tế bào. Đây được coi là ý kiến hợp lý nhất. Việc nghiên cứu hiện tượng này cũng khá khó khăn vì điều kiện khủng khiếp như đối mặt với cái chết sẽ chẳng tìm được tình nguyện viên dễ dàng như các thí nghiệm khác.
- Thầy giáo cứng họng không nói lại được Tùng.
....................................................
Hôm nay có tiết của cô Hiền. Khác với lần trước, đứa nào cũng ôn tập căng cực ra. Nhưng mất công tụi nó học bài chăm chỉ, hôm nay cô lại kiểm tra 15 phút. Lúc cuối giờ cô nhìn về phía Tùng rồi nói :- Lớp phó thủ bài rồi đưa lên phòng riêng đưa cho cô.
Cuối buổi hắn đi qua phòng của cô. Lúc này cô đang ở trong phòng soạn lại giáo trình.
- Thưa cô ! Bài của các bạn ở đây !_ Tùng để tập giấy xuống bàn bên cạnh.
- Xin phép ! Em đi về !
- Khoan đã !_ cô Hiền ngập ngừng rồi nói.
- Ngồi đây một chút được không ?
Trong căn phòng là bầu không khí im lặng. Cô Hiền mất rất lâu mới cất lên được tiếng nói.
- Cô muốn xin lỗi về việc lần trước và cảm ơn em vì đã cứu cô !
- Không có gì đâu ! Chẳng qua là lúc đấy em thấy cô ngủ bên vệ đường...
- Em không cần phải nói dối đâu ! Cô nhớ hết mà ! Cô xin lỗi vì lúc đấy cô không thể kiềm chế được ! Xin lỗi em !_ Cô Hiền đỏ mặt.- - Không ! Không có gì đâu. Sao cô cứ xin lỗi em vậy ! Em thấy khó xử lắm !
Căn phòng lại trở nên im lặng.
-...
- Em... Em có muốn nghe chuyện gì xảy ra lúc ấy không ?
- Nếu cô không muốn nói ra thì không cần phải làm vậy đâu !
- Không ! Chuyện này cô muốn nói cho ai đó biết để có thể bớt nặng lòng.
- Vậy thì cô cứ kể đi ?
Chuyện là hôm đấy cô Hiền ra sân bay thì nhìn thấy anh ta cười đùa với một cô gái khác. Điều này khiến cô có chút ghen tức nhưng mà bộ luật đa thê đã ban hành ra. Một người đàn ông có nhiều phụ nữ cũng không phải là chuyện nghiêm trọng. Cô nhìn thế vậy nhưng không muốn ! Không muốn phải chấp nhận.
Cô nén đi bực tức, lén theo để xem xem họ nói gì thì bỗng nghe thấy...
- Anh này ! Anh quyết định em là vợ cả hai cô ta là vợ cả ?
Người đàn ông kia liền nói :
- Tất nhiên là em rồi ! Tối nay khi sau khi ăn xong anh sẽ đưa cô ta về ra mắt bố mẹ. Rồi bỏ xuân dược vào ly của cô ta. Sau đấy anh sẽ chơi cô ta, sau khi chơi xong cô ta bị vấy bẩn rồi sẽ chẳng có cách nào khác ngoài lấy anh. Mà lúc đấy có làm vợ hai hay vợ cả thì cũng chả còn quan trọng nữa cả.
Cô Hiền nghe xong những lời đấy liền suy sụp tinh thần đứng ở đấy im như thóc ngâm mà nhìn về phía cặp tình nhân kia. Tình cảm 3 năm nay của cô dành cho anh ta cũng chẳng bằng một cô ả mới quen sao ?
Thế là cô buồn chán và đi uống ! Uống say đến nỗi chẳng nhớ đường về nhà liền lạc vào trong con hẻm đó. Sau đó thì....
Tùng nghe xong câu chuyện hai mát liền rưng rưng, cô Hiền lợi thấy thế liền nghĩ thầm
" Em ấy đúng là một người tình cảm ! Phải chi hắn ta được một phần em ấy thì có phải tốt không ? "
Tùng sau khi nghe xong liền không kìm nén được cảm xúc đặt tay lên vai cô liền nói :
- Cô ạ ! Cô công cần phải buồn như thế ! Đời còn dài trai còn nhiều ! Việc gì mà phải vì một người đàn ông mà sinh chán ghét như vậy ?
Coi Hiền nghe xong lời đó liền " đổ gục " . Một người quan tâm tới phụ nữ như vậy tại sao cô không gặp sự sớm hơn ? Cô ước mình trẻ ra đôi chút ! Từ thời sinh viên !
" Nếu lúc đấy gặp Tùng mình sẽ...không ! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy ? Đó là học sinh của mình ! Mối quan hệ đấy không bao giờ được cho phép ! "
Tùng liền kéo lấy cô ấy dựa vào người Tùng.
- Cô muốn khóc thì cứ khóc đi ! Không sao đâu, em sẽ không nói gì về chuyện này ra ngoài đâu.
Cô Hiền lần này thì " đổ " hoàn toàn.( Ây za~ Đã đổ 1 cô rồi ! Hành trình lập harem bắt đầu )
Tùng bước ra đi về, trên vai đẫm nước........... .....mắt ! Khi đi qua nhà vệ sinh nữ thì thấy huyên náo. Một bóng đen len lỏi qua đám đông đấy rồi bước qua Tùng. Đó là thầy Quy, hắn không quan tâm lắm vì chỉ chú ý đến đám đông trước mặt...
- Mùi này là.....mùi sắt ? Không ! Chính xác là mùi máu ! Tại sao có trên cơ thể ông ta ?
Tùng len qua đám đông, tiến hàng đầu thì thấy máu me nhuộm đỏ cả một góc tường. Trên vũng máu là một cái xác của nữ sinh.
- Người này là....
- Chẳng phải đó là hoa khôi lớp B Khả Ái hay sao ?
- Này ! Cô ta còn sống không chứ ?
- Sống thế quái nào được ? Náu me tùm lum thế kia mà !
Đấy là ở phía trước mặt Tùng, bên tay phải là một cô gái khác. Khoảng sợ ! Cô ta rất là hoảng sợ ! Đồng tử co rút lại, miệng không nói lên lời. Người cứ run lên cầm cập.
- Này ! Không sao chứ ?
- Aaaaaaa !_ Cô ấy hét toáng lên.
Có lẽ là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân. Tùng tiến tới cái xác, rút khăn tay mùi xoa của hắn quay lưng lại hỏi :
- Đã có ai động vào cái xác chưa ?
Đám đông nhốn nháo hết cả lên, một người bước ra. Đấy là lớp trưởng của lớp 1B-2
- Chưa có ai động vào cả ! Nhưng cậu là ai ?
- Tôi có quen với cảnh sát !
Hắn quay đầu lại, không có ai động vào cái xác vậy tại sao trên người ông ta lại có mùi máu ?
Tùng tiến tới xem xét cái xác, cổ của cô ta lệch về một bên không được tự nhiên cho lắm. Chiếc khăn được đặt trên lòng bàn tay trái của Tùng. Hắn dùng bàn tay đấy nghiêng đầu ô ta sang phía còn lại.
" Cổ của ta cô ta có 2 vết sâu như bị đâm vào. Cái này là bị đâm khiến mất máu mà chết ? Không đúng ! Khoảng cách này ? Độ sâu này ? Là răng nanh ! "
| Đinh ! Phát động nhiệm vụ truy tìm hung thủ của vụ án này.
Phần thưởng : không
Thất bại : Trở lại làm phàm nhân |
" Quái ! Nhiệm vụ gì kì lạ vậy ? "
Vài phút sau 5 chiếc xe cảnh sát tiên đến, phonh tỏa hiện trường.
- Lại gặp cô rồi!_ Tùng cười.
- Có vẻ oan gia ngõ hẹp nhỉ ? Lần này cậu lại vướng vào vụ gì đây ?_ Yến Nhi đáp.
- Ờ thì...có vẻ là một vụ giết người !
- Hiện trường đã có ai động vào chưa ?
- Chỉ có mình tôi thôi nhưng tôi cẩn thận lắm đấy nhé ! Y hệt như khá nhiệm tử thi Conan luôn, không trực tiếp động vào cái xác !
- Vậy thì tốt ! Mời cậu lên đồn trình bày sự việc !
- Nhưng nói trước tôi không giết cô ta đâu ! Có mọi người chứng kiến đấy !
- Cô ta chết trước mặt mọi người ?
- Không ! Tôi thấy đám đông nhốn nháo nên mới tiến tới coi.
- Vậy thì anh vẫn nằm trong diện nghi phạm !
-....
.............................................
Một tiếng sau Tùng bước ra từ trụ sở Công an.
- Đã bảo là không có liên quan mà không tin !_ Tùng lẩm bẩm.
Trích xuất camera tại trường học, Tùng vào khoảng vào thời gian nạn nhân chết đang bê giấy kiểm tra xuống cho cô Hiền nên hắn nghiễm nhiên là bị loại khỏi diện nghi phạm.
Về nhà, Tùng quăng mình lên giường đang tính nằm nghỉ thì...
- Tùng ơi ! Phơi đồ giúp dì !
Tiếng dì Lâm đang xem tivi vọng ra từ phòng khách. Hắn uể oải trườn xuống nhà tắm nằm ở bếp. Máy giặt đặt cạnh đó.
" Ặc ! Cái này là áo lót của dì ? Sao lại giặt chung với mình ? Thơm qu....! "
Hắn giật phắt ra bỏ vào giỏ đồ trước khi hắn làm chuyện gì đó biến thái. Hắn nhấc quần ngủ của dì hắn lên. Một tấm card rơi ra . Hắn nhặt lên.
" Cho vay không thế chấp - Công ty Âm Hạ Tiểu ? "
Có lẽ là tấm thiệp của lũ chúng nó dì Lâm vẫn chưa vứt. Hắn nhớ lại mấy lời hôm trước Hạ Tiểu nói với hắn.
" Ha ha ! Có đầu mối rồi ! "
.....................................................
Tùng ở trong phòng, trên tay là quả táo cắn giở đời số 6 của hắn :
- A lô ! Có phải công ty cho vay không thế chấp Huyết Long phải không ? Tôi muốn vay một số tiền lớn. Hẹn gặp trực tiếp đc không ?
-....
- Địa chỉ ở đó à ? Vâng ! Tôi sẽ đến !
_________END CHƯƠNG 9_________
Lần này chả có gì để nói cả ! Hẹn gặp ngày mai !
CẦU LIKE !
CẦU ỦNG HỘ !
CẦU NHẬN XÉT !
CẦU BÌNH LUẬN !