Tàm Thực

Chương 11 :

Ngày đăng: 20:46 21/04/20


Tiếu Triệt rõ ràng đã đưa ra quyết định: Chỉ cần máy nước nóng dưới tầng hầm được sửa xong, cậu sẽ không xuống đấy nữa.



Nhưng, chiếc chìa khóa đầu giường lại luôn mê hoặc cậu. Chống cự ba, bốn lần, cuối cùng cậu vẫn không kìm lòng được, lại đi xuống.



Chỉ cần một lần không kìm chế, sau này, liền không cách nào dừng lại.



Không chỉ buổi tối, mà ban ngày cậu cũng xuống đấy. Những lúc rảnh rỗi, nếu không ai phát hiện, cậu liền có thể thích làm gì thì làm.



Mà người thiếu niên tóc trắng kia cũng rất hoan nghênh Tiếu Triệt. Chỉ cần Tiếu Triệt vừa xuống, hắn sẽ dùng miếng vải đen bịt kín mắt của ba ba.



Ban đầu nhìn thấy cha như một nô lệ bị người thiếu niên ấy giày vò chà đạp, Tiếu Triệt còn cảm thấy phẫn nộ không thôi. Còn bây giờ, cậu chỉ cảm thấy hưng phấn dâng trào ban đầu, cậu rất chán ghét, thậm chí còn hoảng sợ thiếu niên, không cảm nhận được nhân khí từ trên người hắn ta, còn thấy sau lưng hắn luôn vây quanh một luồng âm u. Thế nhưng ở chung một khoảng thời gian, cậu chưa bao giờ bị công kích, thậm chí cậu còn thể dễ dàng chế phục thiếu niên nên Tiếu Triệt vô cùng an tâm. Bây giờ, cậu hoàn toàn xem thiếu niên là một kẻ bị bạch tạng tay trói gà không chặt, một trai bao với dục vọng phóng túng, một tên hề buồn cười thích đóng vai “Chủ nhân”, một người thầy dạy cậu cách kích thích ham muốn của ba ba, hoặc là, ở một tầng ý nghĩa cao hơn, là một tên tội phạm.



Quãng thời gian này, so với việc theo đuổi chân tướng, cậu vẫn thích thỏa mãn tính dục của bản thân hơn, cái khác tính sau.



Có lúc, cậu ngồi trên một cái ghế, quan sát thiếu niên dùng dụng cụ hành hạ ba ba đến mức ông liên tục xin tha như thế nào



Có lúc, cậu sẽ thay thế thiếu niên kích thích thân thể ba ba, rồi bởi vì tiếng rên rỉ của ông mà trở nên hưng phấn



Có lúc, bọn họ sẽ chuyển đổi địa điểm, Tiếu Triệt phát hiện ngoại trừ căn phòng này, cái tầng hầm nhìn tưởng chừng chật hẹp này thực tế cất giấu rất nhiều chỗ có thể dùng để thỏa mãn nhu cầu.



Cậu đi theo thiếu niên đến căn phòng ngủ có chút đơn sơ của cha, đứng kế bên nhà tắm nhìn thiếu niên ở trong nước như say như mê xâm phạm ông cậu theo thiếu niên đến phòng chứa sách, nơi đó cất chứa rất nhiều sách ảnh, cùng những quyển sách hướng dẫn các phương pháp gia tăng tình thú. Tiếu Triệt cũng từng bất ngờ đi qua một căn phòng nhỏ tràn đầy mạng nhện, bên trong có đặt một chiếc piano gỗ khá cũ nát. Tiếu Triệt mới nhận ra đây là bộ piano mà hồi nhỏ bản thân dùng để đàn, bởi vì là đồ tổ truyền, nên âm thanh đã không còn được chuẩn xác, chỉnh nhỏ thì tiếng quá trầm, chỉnh lớn thì tiếng quá cao, bàn đạp cũng hỏng rồi, không thể làm gì khác hơn là bỏ nó đi. Sau đó, mua một cái đàn piano tam giác màu trắng mới đặt ở phòng khách, vẫn dùng đến giờ. Vốn tưởng rằng bộ piano này đã được xử lý xong, không ngờ nó bị để ở đây.



Lúc đó Tiếu Triệt có hỏi thiếu niên: “Piano này còn dùng được à?”



Thiếu niên gật đầu, trong ánh mắt trống rỗng thế nhưng lại xuất hiện một chút nhu tình hoài niệm.



“Cha đến đánh?”



Thiếu niên lắc đầu.




Chỉ cho hắn một đấm thôi đã rất hạ thủ lưu tình rồi!



Tiếu Triệt cảm thấy bản thân chẳng có làm gì sai cả, nắm lấy áo khoác, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi đây.



Trong phòng, cha còn đang lo lắng lên tiếng hỏi thăm: “Chủ nhân? Chủ ngân người bị thương sao? Chủ nhân… Người nói gì đi? Người đâu rồi? Người ra ngoài rồi sao? Người muốn rời khỏi tôi sao?”



Nói đến cuối ông còn như sắp khóc đến nơi.



Tiếu Triệt đi tới hành lang chợt nghe một tiếng thét vang lên: “Ồn chết rồi! Câm miệng!”



Tiếp đó là hàng loạt âm thanh rơi vỡ vang lên.



Loạt âm thanh đó vừa dứt, thì không còn nghe được bất kỳ tiếng động nào truyền ra từ trong phòng.



Ngọn nến trên hành lang tựa hồ bị sóng âm chấn động ban nãy làm lay động, đang điên cuồng run rẩy, vài cái đã bị dập tắt.



Kế tiếp cửa bỗng nhiên đùng một tiếng đóng lại, phát sinh ra tiếng vang khá lớn, toàn bộ tầng hầm bị chấn động.



Cuối cùng, tất cả trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức tĩnh mịch.



Tiếu Triệt vì không biết chuyện gì xảy ra nên càng cuống quít không yên, cậu thậm chí còn thấy một loại tội ác nào đó dâng lên trong lòng. Nhưng giờ phút này cậu không lo được nhiều như vậy, cậu đi lên lầu, đóng cửa lại, giống như bình thường coi như cái gì cũng chưa xảy ra, trở về phòng rửa mặt xong đi ngủ.



Đúng vậy, con quái vật ấy chỉ là trai bao của cha mà thôi…



Chuyện hôm nay là hắn sai.



Buồn nôn vẫn là buồn nôn, dựa vào cái gì cậu phải quan tâm đến cảm thụ của hắn chứ?!