Tàm Thực
Chương 24 :
Ngày đăng: 20:46 21/04/20
Từ sau khi nhìn thấy câu nói ấy, Tiếu Triệt cảm thấy cả người mình không được đúng lắm. Máy tính còn chưa kịp cầm đã vội vàng rời khỏi tầng hầm. Thậm chí buổi chiều còn xách mông lên trường.
Cậu bắt đầu suy xét kĩ lại quan hệ của mình với Tuyết Thần trong khoảng thời gian này. Cảm giác của cậu dành cho hắn từ hoảng sợ thành buồn nôn, phản cảm, rồi chuyển thành hiếu kì, đau lòng, sau này, lại biến thành khát vọng mãnh liệt… Từ bao giờ mà cậu lại biến thành bộ dạng hiện tại?
A, rõ ràng là muốn từ hắn lấy được chân tướng, nhưng tại sao lại cứ ngồi nghe hắn kể chuyện xưa? Tại sao tặng hoa hồng trắng cho hắn? Vì cái gì luôn mơ thấy hắn? Tại sao lại có động chạm thân mật như vậy với hắn? Tại sao lại… Hôn hắn? Tại sao lại muốn biết tên hắn? Tại sao lại ganh ghét với “người tôi thích nhất” từ trong miệng hắn? Tại sao chỉ vì một câu nói yêu mình của hắn, cậu liền trở nên hồi hộp khẩn trương đến vậy?
Tiếu Triệt hoàn toàn nghĩ không ra.
Tối ăn cơm xong, cậu lại đi xuống phòng dưới tầng hầm. Lần này cậu lấy cớ là máy tính còn để dưới tầng hầm, cậu phải nạp pin cho nó.
Tiếu Triệt thì buồn bực đến sứt đầu mẻ trán, nhưng Tuyết Thần thì vẫn nhàn nhã tựa mây gió. Điều này làm Tiếu Triệt càng khó chịu hơn.
Cậu cắm sạc cho máy tính, mở nguồn lên.
Tuyết Thần rót cho cậu ly nước, ngồi ở bên cạnh.
Tuyết Thần mới vừa ngồi, chiếc giường chật hẹp hơi lún xuống. Tiếu Triệt lại ngửi thấy mùi hương kia. Cậu nuốt nước bọt, tim lại bắt đầu đập loạn.
Máy tính rốt cục khởi động xong, cậu nói: “Xem phim không?”
“Ừa.” Tuyết Thần đáp ứng, “Tiểu Triệt, tâm trạng em không tốt hả?”
“Không.”
“Tiểu Triệt.”
“Đừng có gọi tui!” Tiếu Triệt buồn bực trong lòng nên khó tránh khỏi thái độ không được tốt, “Có mấy bộ phim nè, coi cái nào?”
“Xem bộ nào Tiểu Triệt thích xem ấy.”
“Tôi xem hết rồi, vả lại tôi đang hỏi anh.”
Thanh âm thiếu niên vẫn mang theo ý cười: “Nhưng Tiểu Triệt à, em, vẫn thích anh chứ?”
Ngón tay chậm rãi từ gò má Tiếu Triệt trượt xuống, lướt qua cằm, tới cần cổ yếu ớt, ***g ngực phập phồng, cuối cùng là bụng dưới cậu.
Rõ ràng đang hoảng sợ như vậy, nhưng Tiếu Triệt vẫn vô thức xuất hiện dục vọng!
Hương vị thơm ngát phân tán.
Tiếu Triệt muốn rống to, nhưng yết hầu như bị chặn lại, nên âm thanh phát ra như tiếng muỗi kêu: “Đừng chạm vào tôi!”
Thiếu niên mắt điếc tai ngơ, vẫn ôn hòa xoa xoa Tiếu Triệt, nhẹ giọng nói: “Tiểu Triệt, lẽ nào em không thích hương vị của anh?”
Ngón tay trắng bệch của hắn chậm rãi từ phần eo Tiếu Trượt tiến vào quần cậu, kề sát vào làn da hướng lên trên. Ngón tay hắn lướt đến đâu, nơi đó liền bắt đầu run run, trở nên mất cảm giác, sau đó, lại trở nên hừng hực, giống như bị tiêm độc dược vào. Một bàn tay khác của thiếu niên lướt lên môi Tiếu Triệt, từ đầu ngón tay, đến lòng bàn tay, rồi cổ tay.
Cánh tay kề sát vào môi Tiếu Triệt lộ ra mạch gân xanh, dường như đang dẫn dụ cậu cắn đứt mạch máu, hấp thụ chất dinh dưỡng từ đó: “Em không phải rất vừa ý sao? Máu của anh ấy.”
Dục vọng căn bản không chịu sự khống chế của cơ thể, âm thanh thở dốc của Tiếu Triệt dần nhuốm mùi ***.
Nhưng lý trí cậu vẫn làm ra bước chống cự cuối cùng: “Cút ngay…”
Bàn tay thiếu niên dời đi, nhưng hắn lại như tiểu động vật nằm nhoài trên người Tiếu Triệt, dùng cặp mắt mang theo tơ máu nhìn chằm chặp Tiếu Triệt. Mặt hai người gần trong gang tấc, Tiếu Triệt thậm chí có thể cảm giác được sợi tóc của thiếu niên đang ma sát trên cổ mình.
Giọng thiếu niên khá trầm thấp, thong thả, như thần chú từng câu từng chữ khắc vào tâm can Tiếu Triệt: “Còn chưa phát hiện sao? Em đã sớm bị anh đồng hóa rồi, bé con. Em đã không còn có thể chạy thoát rồi.”
Nhưng vào lúc này, cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra.
Một cơn gió ùa vào, tiếp đó, là tiếng hét chói tai của phụ nữ. Là tiếng hét chói tai của mẹ.
Bị phát hiện.