Tàm Thực

Chương 30 :

Ngày đăng: 20:46 21/04/20


Tiếu Triệt tựa như đang mơ thấy một giấc mộng hoang đường mà dài đằng đẵng, còn thiếu niên, chính là kẻ đột nhiên thức tỉnh cậu.



Vào đúng lúc này, cậu mới hồi tưởng lại thần chú mẹ hay nỉ non.



“Sai rồi… Sai rồi… A… Báo ứng… Là báo ứng… Báo ứng đến rồi…”



Sai rồi?



Cái gì sai rồi??



Cậu nhớ đến người giáo viên lớn tuổi ở mẫu giáo kia, sau khi biết mình tên Tiếu Triệt, lại vẫn không ngừng thở dài nói sai tên “Tiểu Triệt”, bà nói, Tiểu Triệt thật đáng thương, nói nó lên tiểu học không bao lâu, đã chết rồi…



Cậu lại nhớ đến tên tác giả câu chuyện cổ tích của thiếu niên là: X. C. Đây không phải là viết tắt của từ “Tiếu Triệt” sao? (Tiếu: Xiào, Triệt: Chè)



Cậu lại nhớ đến đoạn ghi chép trong thí nghiệm của cha:



( Chú thích: Năm 1999 ngày mùng 2 tháng 1, ta cuối cùng cũng thuyết phục được cô ấy rồi, dùng Tiếu Thanh làm thí nghiệm. Ta đã sớm nhìn ra, Tiếu Triệt hoàn toàn kế thừa gien hoàn mỹ nhất của nhà chúng ta, bất kể là học tập hay là phẩm chất đều rất hoàn mỹ, hắn đàn piano cứ như thần đồng tái thế, làm ta nhớ đến tiếng đàn của ông ở Vienna. Ôi, thật làm người ta hoài niệm. Mà Tiếu Thanh lại thua kém rất nhiều, rõ ràng có khuôn mặt giống y đúc với Tiếu Triệt như vậy, nhưng nó lại nghịch ngợm, không thích học tập, lá gan thì nhỏ, như đứa con gái động tí là khóc. Nếu nhất định phải thử một phép mạo hiểm, đương nhiên phải chọn ra cái chênh lệch kém hơn rồi, cái này cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà.)







Hồi ức như cơn sóng mãnh liệt ùa về nhấn chìm Tiếu Triệt, cả người cậu run rẩy, trừng lớn hai mắt.







Nhà trẻ, ngày Quốc tế Thiếu nhi.



Một đứa bé mới 6 tuổi mặc một bộ đồ màu xanh nước biển, ngồi trên cái đài piano màu đen, dùng đôi tay nhỏ của mình mặc sức biểu diễn. Mọi người đều khen nó là thần đồng piano. Mấy cô nương trong lớp cũng gọi nó là Tiểu Vương Tử. Nhỏ như vậy, nó không chỉ có đầu óc thông tuệ, mà còn có thể đọc thơ ca bằng tiếng Anh, có nhân cách thận trọng vững vàng, cử chỉ thanh nhã cao quý. Nó là niềm kiêu ngạo của cha mẹ, tên của nó, là Tiếu Triệt. Anh trai sinh đôi của Tiếu Thanh. Cũng là anh trai khỏe mạnh nhất.


Nó thật sự sợ!!



Nó còn quá nhỏ, nó chưa từng thấy máu, nó không biết cái gì gọi là đau đớn thống khổ, không biết cái gì là thí nghiệm đe dọa đến tính mạng con người… Thế nhưng nó biết, cái thí nghiệm đó chắc chắn rất đáng sợ, rất đau đớn! Nó biết, tính mạng của con người, là rất quý giá!! Nó không muốn đi, nó muốn chạy trốn, nó muốn ngay lập tức, chạy khỏi cái không gian ngột ngạt này, cùng với anh trai bỏ trốn!!



Nhưng mà, bàn tay nó đang nắm chặt lấy chậm rãi rời khỏi tay nó.



Anh trai của nó, từng bước từng bước một bước về chỗ của cha.



Đôi giày da nhỏ bóng loáng của anh trai đạp trên sàn nhà bằng gỗ, phát sinh ra tiết vang đều đều, giống như tiếng tim đập của Tiếu Thanh.



Nó thấy anh trai đặt bàn tay vào lòng bàn tay to lớn của cha, còn cha thì xoa xoa đầu anh, cười đến tàn nhẫn: “Tiếu Thanh thật ngoan.”



Tiếu Thanh đứng tại chỗ thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu đen kịt một mảnh.



Mẹ đi tới ôm lấy nó, ôm thật chặt. Giống như nó là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của bà.



Tiếu Thanh gào thét vô số lần trong lòng mình: Sai rồi! Sai rồi! Anh ấy không phải con, anh ấy là anh trai! Anh ấy là Tiếu Triệt!!



Nhưng nó từ đầu đến cuối đều không động đậy, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.



Cha mang Tiếu Triệt đi xuống tầng hầm, bóng lưng của Tiếu Triệt, bé nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy.



Khi bóng lưng Tiếu Triệt hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, thì người anh trai bé nhỏ ấy quay lại nhìn về chỗ Tiếu Triệt.



Mặt anh ấy trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc khẽ mấp máy.



Tiếu Triệt nói: Tiểu Triệt, tạm biệt em.