Tàm Thực

Chương 37 :

Ngày đăng: 20:46 21/04/20


Không hiểu vì sao, phương thức đối xử của Tiếu Triệt dành cho Tiếu Thanh trở nên êm dịu mềm mỏng hơn, không còn tức giận thất thường nữa.



Tiếu Thanh giãy dụa cũng được, chửi bới cũng được, chỉ cần cậu không cố né tránh người hắn, thì Tiếu Thanh sẽ muốn gì được nấy. Tiếu Triệt không còn dùng cách cho ăn khuất nhục như lúc trước nữa, hắn thậm chí còn đem đồ ăn đặt ở trên bàn, rưới gia vị ăn, lấy thêm một chút thịt, mang đến cho Tiếu Thanh ăn về phương diện làm tình, hắn cũng không cưỡng ép Tiếu Thanh làm điều cậu không muốn nữa. Quá lắm, hắn cũng chỉ trước khi đi ngủ thì cúi người cho Tiếu Thanh một nụ hôn mà thôi.



Mà Tiếu Thanh hoàn toàn không bị sự thay đổi của Tiếu Triệt làm cho cảm động. Thực ra, cậu còn nghĩ tên biến thái này chỉ thay đổi phương thức dằn vặt người mà thôi, hoặc là hắn chờ cậu mắc câu, rồi nhân cơ hội thích hợp, một lần nữa đẩy cậu đến vực sâu đáng sợ hơn.



Gần đây, Tiếu Thanh luôn mơ thấy giấc mộng như thế. Mỗi lần, cậu đều tỉnh dậy trên đống xương cốt chất chồng, tựa như quên hết tất thảy, theo mạng nhện hướng bên đóm lửa đi tới chỗ Tiếu Triệt. Mỗi một lần, cậu đều có thể nghe thấy thanh âm làm người ta sởn gai ốc kia.



“Xạch xạch… Xạch xạch xạch xạch xạch… Xạch xạch… Xạch xạch xạch xạch xạch xạch…”



Nhưng điểm không đồng nhất chính là, mỗi một lần mơ, Tiếu Thanh đều có thể nắm bắt được nó, cũng càng lúc càng có thể nhìn thấy rõ hơn. Thậm chí, phương hướng cậu nhìn thấy Tiếu Triệt, cũng có chút thay đổi.



Ví như, lần đầu tiên, cậu đứng phía sau Tiếu Triệt quan sát hắn.



Sau đó, từ từ, cậu có thể nhìn thấy góc nghiêng của Tiếu Triệt, nhìn thấy ngón tay nhuộm đỏ của hắn, trong tay cầm một con dao dài nhỏ, sắc nhọn dính đầy máu thịt, xung quanh còn để thêm bao nhiêu bình bình lọ lọ nhỏ nhỏ to to… Mỗi một bình, đều đựng cái gì đó bên trong.



Rốt cục có một ngày, giấc mộng cũng kéo dài đủ để Tiếu Thanh có thể đến đứng trước mặt Tiếu Triệt.



Cậu lúc này mới chú ý bên cạnh Tiếu Triệt còn có một bộ thi thể không trọn vẹn, một tay với hai chân đều không còn, cũng không thấy rõ hình dáng.



Lần này cũng giống như lần trước, bất luận cậu nói cái gì với Tiếu Triệt, Tiếu Triệt cũng không để ý, mà chỉ vội vàng ngồi xắt thịt.



Qua một hồi lâu, hắn mới đem những miếng thịt trên tấm thớt cất vào trong bình, sau đó cầm dao, ung dung đi đến trước bộ thi thể kia, đột nhiên, nâng dao lên đâm thẳng xuống đầu thi thể ấy…



A…



A…



A a a a a!!



Tiếu Thanh tỉnh mộng. Đến gần nửa phút sau, hơi thở của cậu mới bình ổn lại.



Màng nhĩ lại tiếp tục nổ vang, đầu khó chịu choáng váng, đủ loại âm thanh ùa tới, tựa như hiện tại không chỉ có một mình cậu, mà trong phòng, đang có rất nhiều rất nhiều Tiếu Thanh vây xung quanh, Tiếu Thanh lúc nhỏ, Tiếu Thanh khi trưởng thành, mỗi một người đều có bộ dáng nghiêm túc suy tư, có đôi lúc còn cãi vã lẫn nhau.



— Đừng có trốn tránh! Mày còn chờ cái gì nữa?



— Phần cuối của ác mộng mày quên rồi à?



— Thằng chết nhát!



— Tôi rất sợ!



— Chẳng lẽ mày muốn bị hành hạ như này mãi??



— Chúng ta trốn đi…
Tiếu Thanh bịt tai lại gào thét.



Nhưng Tiếu Triệt không nghe thấy. Hắn từ từ ngửa đầu lên, lộ ra cái cổ trắng nõn thanh nhã, tóc trắng theo vai trượt xuống.



Hắn giơ tay lên, hơi nhắm hai mắt lại, lông mi run run, nhãn cầu lọt vào trong cái miệng mở to của hắn. Hầu kết chuyển động một chút, thỏa mãn nuốt xuống.



A a a a a a a!!!



Tiếu Thanh thấy đầu mình đau quá… Không đúng… Toàn thân cậu đều đau! Đau quá! Cậu cúi đầu, nào ngờ phát hiện thịt trên người mình… Đều không còn… Tại sao lại như vậy… Tại sao chỉ còn sót lại… Khung xương??



Mà Tiếu Triệt vẫn như trước thâm tình nhìn cậu, dùng đầu lưỡi dính máu liếm môi, cười đến hài lòng: “Tiếu Thanh, tôi nói rồi, em là bạn đời của tôi, em sẽ vĩnh viễn ở cùng tôi — tôi sẽ đem mỗi một bộ phận trên thân thể em, hết thảy, từng chút từng chút nuốt vào bụng, cho đến khi em hoàn toàn hòa làm một với tôi… Như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ không tách ra, chẳng phải sao?”



“Tiếu Thanh, tôi thật vui… Tôi rốt cục cũng có thể đi cùng với em! Rốt cục cũng có thể thực hiện được nguyện vọng của tôi rồi!”



“Em xem, gan của em nè… Mềm mại, đáng yêu quá đi mất!”



“Thật thích em.”



“… Anh hai… Thật sự thích em!”











Nhớ ra. Nhớ ra rồi.



Thì ra là vậy.



Mục đích tên quái vật kia đồng hóa cậu, chính là để triệt để biến cậu thành bạn đời của hắn, sau đó, từng miếng từng miếng ăn tươi nuốt sống cậu. Quả vậy… Bởi vì bản năng của loài nhện đỏ, là cắn giết bạn tình. Nếu như nói, gia tộc của bọn họ có gien của loài nhện, cho nên mới có khuynh hướng tự giết lẫn nhau như vậy thì, quái vật nửa người nửa nhện như tên kia, không những tự giết lẫn nhau, mà còn lấy phương thức cực đoan hơn, chính là kết hợp, cùng nuốt chửng.



Không hổ là biến thái.



Đối với hắn mà nói, sống cùng nhau, đồng nghĩa với việc ăn thịt?!



Cho nên nguyện vọng của hắn, chính là nuốt chửng cậu sao??



Đồ điên… Đồ điên… Quái vật… Trời ạ… Nên làm gì… Tuyệt đối không thể bị hắn ăn… Tuyệt đối không thể bị ăn… Còn chưa muốn chết… Không thể chết… Vậy phải làm sao bây giờ… Nên làm gì…



Tự cứu!



Tự cứu lấy!!!



Bất luận thế nào, cũng phải nghĩ biện pháp, tự cứu lấy bản thân!!!!