Tâm Ý Thành
Chương 5 : Trình Khâm x Tô Khiết - Phần 5
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Đêm hôm ấy, Trình Khâm gọi Tô Khiết vào thư phòng. Dẫu biết lúc này gặp nhau chỉ khiến cả hai thêm khó xử nhưng vương gia vẫn phải căn dặn nàng những điều quan trọng vì chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ tiến cung. Tô Khiết cũng không trái lệnh, bình thản đến gặp vương gia, kể từ lúc nhận được câu trả lời cuối cùng của ngài thì lòng nàng như đã chết, đành chấp nhận sự an bài của số phận.
- Ngươi phải tận tâm hầu hạ hoàng thượng.
Khi nghe lời dặn dò đó, Tô Khiết ngước nhìn Trình Khâm đang ngồi trên trường kỷ, bên dưới là tấm lót lông màu hung đỏ ấm cúng, cứ dán mắt vào các công văn. Ngài đã muốn Tô Khiết rời khỏi vương phủ thì thôi, cớ gì còn nói ra những lời thờ ơ như vậy, chẳng những thế còn không buồn nhìn nàng.
- Khiết Khiết kém cỏi, không dám hứa sẽ hầu hạ hoàng thượng chu đáo.
Bàn tay đang mở công văn liền dừng lại, Trình Khâm dễ dàng nhận ra chất giọng hờ hững của Tô Khiết. Ngài biết tính nàng có phần bướng bỉnh, lại quen sống ở vương phủ được ngài chiều chuộng, trong khi cung cấm là nơi chỉ cần nói sai một lời cũng có thể rơi đầu. Lòng lại không yên tâm với người nữ nhi mang bản tính hồn nhiên, chưa hiểu rõ hoàng cung khắc nghiệt ra sao nên ngài nén một tiếng thở dài, liền đặt công văn xuống bàn, bấy giờ mới nhìn nàng:
- Khiết Khiết, ngươi đến đây ngồi với ta.
Lặng thinh một chốc, Tô Khiết bước đến bên trường kỷ rồi ngồi xuống chỗ trống ở trước mặt mà ngài đã chừa ra, chỗ tấm lót lông được ngài ngồi trước đó vẫn còn hơi ấm. Ban nãy mang dáng vẻ hời hợt, nhưng giờ Tô Khiết lại khép nép hơn. Đối diện, Trình Khâm vừa nhìn nàng vừa nhẹ nhàng bảo:
- Ngươi hãy cứ xem hoàng thượng như là ta, mang cảm xúc thân thiết ấy mà hầu hạ người. Đối với phi tần, người cũng không đòi hỏi quá khắt khe.
- Ngài là ngài, hoàng thượng là hoàng thượng, làm sao có thể xem như một.
- Khiết Khiết đừng bướng bỉnh nữa, đây cũng coi như là phúc phận của ngươi.
Phúc phận? Tô Khiết cười nhạt trong lòng, thiết nghĩ phúc phận này bản thân không dám nhận, vốn dĩ nàng chỉ là một đứa bé gái bị đem bán ở chợ thôi. Vương gia ơi là vương gia, ngài không biết hay giả vờ không biết, rằng người nữ nhi này yêu ngài đến dường nào? Thế mà ngài cứ trước một câu, sau một câu, đều bảo nàng hãy xem hoàng thượng như ngài, há chẳng phải nhẫn tâm lắm sao?
- Được rồi, nếu đã như vậy thì Khiết Khiết cũng sẽ tưởng tượng vương gia chính là hoàng thượng mà hầu hạ thử xem đã chu đáo chưa.
Tô Khiết không biết vì sao lúc đó bản thân lại đi đến hành động này, chỉ là khi ấy trong lòng ấm ức quá đỗi và muốn trả thù vương gia một chút khi nàng bạo gan chồm người tới gần rồi đặt môi mình lên môi ngài! Không lường trước được việc làm này từ Tô Khiết nên Trình Khâm kinh ngạc trong một khắc, tiếp theo liền đẩy nhẹ nàng ra, mà hỏi: "Ngươi làm vậy là có ý gì?". Vẫn quyết ngang bướng đến cùng, Tô Khiết mỉm cười đáp rằng: Thử hầu hạ cho vương gia xem! Lần nữa, nàng liền vòng hai cánh tay qua cổ ngài kéo lại gần, tiếp tục hôn.
Sau đó thái y có đến nhưng quá trễ, Huệ phi đã trút hơi thở cuối cùng. Máu bà vấy lên áo khoác lông màu bạc của con trai, chiếc áo rộng lớn phủ chụp trên thân thể nhỏ bé, cuộn tròn lấy vị hoàng tử trong đau thương mất mát đầu tiên.
Trình Khâm không bao giờ quên, mãi không quên...
Đó là đêm tuyết rơi rất nhiều, rất nhiều, có lẽ lạnh nhất trong cuộc đời ngài.
Cũng cùng thời điểm này, do sức ép từ hoàng hậu cùng với dòng họ của bà ta, hoàng thượng sau cùng đã lập Trình Sở làm đông cung thái tử.
Sau cái chết của Huệ phi, Trình Khâm thay đổi dần trở nên lặng lẽ, trầm tĩnh, ít cười ít nói, đối với Trình Sở càng không muốn phản kháng hay chống đối. Điều quan trọng là ngài bắt đầu ít để ý đến những thứ khác, hay đúng hơn là không muốn phải để tâm hay thích thú đến bất kỳ điều gì. Vì sợ, sẽ lại đánh mất...
Cho đến năm mười sáu, Trình Khâm gặp gỡ Tôn tiểu thư, thứ nữ của một vị quan trong triều đình. Vẻ đẹp thanh tao thoát tục của nàng khiến thất hoàng tử cảm mến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù ban đầu, ngài cũng rất lo lắng không biết nên đối diện với cảm xúc này thế nào nhưng rồi ngài nhận được tâm ý từ Tôn tiểu thư nên hai người trở thành tri âm tri kỷ, sớm tối bầu bạn hàn huyên.
Dẫu có che giấu thế nào, chuyện này cũng đến tai Trình Sở.
"Ta muốn nàng ấy trở thành thiếp của ta", Trình Sở ban một lời dứt khoát như vậy trước mặt Trình Khâm và Tôn tiểu thư. Đã khá lâu rồi, Trình Khâm mới lên tiếng chống lại thái tử vì muốn bảo vệ người nữ nhi của mình:
- Thái tử, đệ và Tôn tiểu thư tình ý rõ ràng, xin ngài để cả hai được ở bên nhau!
- Còn ngươi thì sao? - Vị thái tử liền quay qua Tôn tiểu thư, hỏi.
Dĩ nhiên, nàng ấy đáp rằng: "Thần nữ muốn ở cạnh thất hoàng tử".
Khi đó, Trình Sở đã quay lưng bỏ đi, chẳng nói thêm lời nào nữa. Cứ ngỡ vị thái tử này đã chịu buông tha nhưng không, hậu quả còn tàn khốc hơn rất nhiều.