Tàn Chi Tuyệt Thủ

Chương 14 : Sự cố ở Thu Hoàng

Ngày đăng: 00:35 19/04/20


Dẫn đầu một đoàn nữ nhân sắc nước hương trời trên một đoạn hành trình dài quả là kỳ quái, nhất là người dẫn đầu lại là một nam nhân trẻ tuổi như Tiểu Phi Thố do đó hầu như chàng đẩy hết trách nhiệm cho Dạ Xoa quỷ Đại tỷ nương. Hiện tại Tiểu Phi Thố đã đổi tên toàn bộ cho hai mươi tám cô nương, không phân biệt Dạ Xoa hay Ngạ quỷ nữa, cứ theo tuổi tác mà xưng hô ty muội. Các cô nương này nhập quỷ động từ nhỏ chẳng ai biết họ tên mình là gì, Tiểu Phi Thố bèn đặt là Chiêu Dương mỹ nữ, chữ Chiêu Dương mang ý nghĩa là trở về Dương Bích sơn trang, lại là tên của một cung trong cấm thành rất hợp với các cô nương này.



Đó là ý nghĩa ngầm, Chiêu Dương còn một nghĩa là ánh sáng mặt trời nữa, không phù hợp với nữ nhân nhưng Tiểu Phi Thố cũng lờ đi. Mấy ngày đầu họ một hai xưng hô chàng là công tử ngứa ngáy và khó chịu vô cùng, sau lại đổi là Âu Trường thiếu hiệp cũng không ổn vì chàng có “hiệp” bao giờ đâu?!.... Tiểu Phi Thố đành phải chấp nhận xưng hô Âu Trường đại ca, có vẻ hơi thân mật nhưng dễ nghe một chút. Đúng ra họ có đủ tiền bạc để mua sắm ngựa cưỡi nhưng gần ba chục người phi ngựa chẳng khác gì đoàn quân hành trận nên Tiểu Phi Thố để họ thong thả đi bộ dù sao hẹn ước ở Trường An với Viên Viên cũng chưa gấp rút cho lắm.



Một ngày kia cả đoàn đi tới phạm vi ngoại thành Thụ Hoàng, nơi đây là đất văn vật, dân cư đông đúc nên Tiểu Phi Thố cho toàn bộ Chiêu Dương mỹ nữ hạ trại nơi một cánh rừng thưa xa nội thành gần mười dặm, một mình chẳng đi vào thành uống rượu và nghe ngóng tin tức những ngày đã qua. Võ lâm giang hồ chưa có biến chuyển gì trọng đại nên Tiểu Phi Thố yên tâm trở về nơi hạ trại ở ngoại thành.



Từ đàng xa Tiểu Phi Thố đã nghe âm thanh nữ nhân quát tháo loạn xạ nên kình hãi đề khí chạy như bay tới liền. Chiêu Dương đại tỷ (trước kia là Dạ Xoa quỷ Đại tỷ nương) mừng rỡ chạy lại ngay, vừa thở vừa nói :



- Đại ca ca đã về thật may mắn vô cùng.



Tiểu Phi Thố nhìn quanh một vòng hiện tại toàn bộ Chiêu Dương mỹ nữ bao bọc thật chặt chẽ một cỗ xe vào giữa. Cỗ xe này không có gì đặc sắc, chỉ là phương tiện đi lại của ngươi dân bình thường mà thôi nhưng bốn bề đều có phủ và màu đổ kín mít. Từ khi rời Âm Sơn Tiểu Phi Thố đã bắt đoàn Chiêu Dương mỹ nữ vất bỏ hết các loại võ khí kỳ quái cho nên hiện tại bây giờ chỉ có vài cô nương cầm trủy thủ, còn lại đều tay không. Tiểu Phi Thố liếc mắt thấy hai cô nương đã bị chấn thương ngồi dựa gốc cây phía ngoài thi kinh hãi hỏi luôn :



- Sao lại có sự cố này? Địch nhân là ai mà lợi hại thế?



Chiêu Dương đại tỷ lắc đầu, có vẻ bối rối trả lời :



- Tiểu muội muội cũng như các muội muội khác không biết là ai nhưng việc này đại ca ca không nên trách cứ vì một phần là do lão già kia gây chuyện trước đấy.



Tiểu Phi Thố biết mấy cô nương này kinh nghiệm và kiến văn giang hồ chẳng có mảy may nên xua tay ngăn cản đừng nói nữa, chàng chậm rãi bướt tới gần cỗ xe, trầm giọng nói :



- Tại hạ là Âu Trường Quân cùng với Chiêu Dương mỹ nữ, không có ý gây chuyện giao tranh, chắc hẳn là do hiểu lầm mà ra thôi! Các hạ có thể rời khỏi xe để chúng ta nói chuyện đúng sai được không?



Cỗ xe hoàn toan im lặng nhưng Tiểu Phi Thố nhãn quang rất sắc bén nhận thấy hình như có rung động một cái rồi thôi. Tiểu Phi Thố chờ đợi một lát lại lên tiếng tiệp tục :



- Có lẽ các hạ là cao nhân tiền bối không tiện ra mắt chứ gì? Nếu vậy chúng ta bỏ qua chuyện này đi, các hạ cũng chẳng nên chấp nhất tiếp tục hành trinh đi, ngày sau sẽ có dịp tái ngộ.



Chiêu Dương đại tỷ thốt nhiên đi tới ghé tai Tiểu Phi Thố nói thật nhanh :



- Thật ra bọn tiểu muội đâu có muốn giao tranh dính dập làm gì nhưng trong xe có một cô nương, hình như bị lão này bắt giữ thì phải, đại ca ca nên hỏi cho rõ đã.



Tiểu Phi Thố giật mình, chàng vội vàng lên tiếng :



- Các hạ khoan đi vội đã! Tại hạ vừa được biết trong việc này có điểm rắc rối, nếu các hạ nể mặt thì hãy dùng truyền âm nhập mật nói riêng với ta cũng được.



Thuyết lý như vậy kể ra Tiểu Phi Thố đã nhún nhường và lịch sự lắm rồi, ngờ đâu người trong cỗ xe vẫn im lặng như tờ. Tiểu Phi Thố đã hởi tức giận, chàng gằn giọng lớn tiếng nói tiếp :



- Người không ra mặt, không lên tiếng tất nhiên có điều không thẳng thắn, nếu các hạ cứ giữ thái độ này tại hạ rất tiếc phải dùng tới chữ võ để nói chuyện vậy.



Lần này quả nhiên có hồi âm, trong xe phát ra một âm thanh khàn khàn giống như đang bị bệnh hay bị bịt mũi vậy.



- Tiểu tử hãy ra lệnh mở đường đi, ngươi chưa xứng dùng chữ võ với ta đâu!



Hiện tại Tiểu Phi Thố đã đạt tới mức thượng thừa về nội công chàng lắng tai, tập trung tâm trí để nghe thi quả thật trong xe có hai âm thanh hô hấp, một âm thanh nhẹ như hơi thở của người đang say ngủ vậy. Chàng nghe giọng điệu nhân vật trong xe có vẻ kiêu ngạo thì tức giận cười khẩy :



- Tại hạ có lẽ chưa xứng đáng thật nhưng không rụt đầu rút cổ giống loài rùa đâu.



Nhân vật trong xe lập tức “hừm” một tiếng trầm giọng quát mắng :



- Tiểu tử càng ngày càng hỗn xược, được rồi canh ba đêm nay ngươi đến đền Vị Ương phía Tây Thụ Hoàng nói chuyện bằng chân tay một chuyến, ngươi có dám không?



Tiểu Phi Thố nghe câu “càng ngày càng hỗn xược” thì có cảm giác rất kỳ lạ và kinh ngạc, chàng lạnh lùng trả lời :



- Cần gì canh ba, nơi đây cũng tốt và tiện lợi chán rồi, các hạ không phải loài rùa thì bò ra đi.



Đột nhiên trong xe hú lên ruột tiếng cực kỳ tức giận rỗi tấm vải che lay động phần phận một thân ảnh chớp nhoáng vọt ra nhanh không thể tưởng được. Nhân vật này hạ thân trước mắt Tiểu Phi Thố cười lạnh lùng :



- Bản thần đang có chút công việc gấp cho nên mới tha mạng cho ngươi vậy mà ngươi không biết thân biết phận cứ chửi rủa hoài thì bản thần chịu sao nổi phải đánh chết ngươi ngay mới được!....



Tiểu Phi Thố vừa thấy diện mạo thì giật mình kinh ngạc chứ không hề sợ hãi, chàng cười nhạt nói :



- Tưởng côn đồ đạo tặc nào hóa ra Bạch Phát Hỏa Thần nổi tiếng giang hồ võ lâm đây mà.



Bạch Phát Hỏa Thần cũng giật mình hỏi lại :



- Ủa! Ngươi cũng biết ta ư?



Lão ta làm sao biết được hai lần Tiểu Phi Thố và Viên Viên đã ẩn núp theo dõi lão giao đấu với Âm Sát Ma Quân và Phương minh chủ? Tiểu Phi Thố cười rồi hỏi móc.



- Thế ra lão cũng biết ta ư?



Bạch Phát Hỏa Thần sầm mặt xuống, lão ta do dự một hồi mới trầm giọng trả lời :



- Ta biết ngươi khi còn mười hai tuổi nữa kìa, hà, nếu khi nãy ngươi không xưng họ thì làm sao ta biết được dòng họ Âu Trường mà trừ diệt tận gốc ngọn.



Tiểu Phí Thố đã vô tình gặp thù nhân thi cười rùng rợn một hồi, chân lực hùng mạnh đến mức Bạch Phát Hỏa Thần phải hoảng sợ tự nghĩ :
“Ngoài các khẩu quyết ra, “Thanh Hoa bí lục” còn phải có cơ duyên may mắn thì may ra mới thành công được chỉ bằng ta cứ giao bừa cho lão ác tặc này đi, trong thời gian lão đang nghiên cứu thì ta sẽ hết sức tìm cách trừ diệt là ổn thỏa nhất”.



Vì nghĩ như vậy, Tiểu Phi Thố trầm giọng trả lời :



- Thôi được, ba ngày nữa ờ miếu Ngũ Hành ta sẽ giao bản viết “Thanh Hoa bí lục” cho lão.



Đột nhiên, ngay lúc đó Chiêu Dương đại tỷ bước tới, cô nương này chỉ mặt Bạch Phát Hỏa Thần thần mắng chửi :



- Việc mua bán ép uổng của lão già xong rồi, bây giờ tới phiên ngươi trả món nợ đánh bị thương hai muội muội của ta cái đã!



Tiểu Phi Thố toan mở lời ngăn can vì sợ sự giao tranh sẽ ảnh hưởng tới Phương Tiểu Nga nhưng Chiêu Dương đại tỷ liếc mắt nhìn chàng nháy nháy mấy cái có lẽ đã có kế sách gì đó.



Tiểu Phi Thố vờ thở dài lùi lại phía sau, hai tay chắp ngay sau đít ra vẻ đứng xem ngoại cuộc, thật sự nhãn quang của chàng vẫn chăm chú từng ly từng tý một, hễ có cơ hội là xông liều vào liền. Bạch Phát Hỏa Thần ngẩn người ra mất một lúc, lão ta sầm mặt trả lời Chiêu Dương đại tỷ cô nương :



- Cũng tại các ngươi hiếu sự và tò mò, bây giờ còn trách móc ta cai gì nữa?



Chiêu Dương đại tỷ phất tay ra hiệu cho các tỷ muội lập thành thế bao vây Bạch Phát Hỏa Thần vào giữa, nàng bĩu môi nói :



- Sao lại hiếu sự, lão dâm ác đi bắt nữ nhân toan tính làm chuyên bậy bạ mà không chịu giữ gìn kín đáo, tất nhiên bọn ta phải tò mò xem thử chứ. Ai bảo lão có tật giật mình chưa gì đã ra tay đánh người trước mới gây ra chuyện xưng đột đấy chứ!



Bạch Phát Hỏa Thần thấy cãi nhau với bọn nữ nhân lắm mồm lắm miệng này dễ bị đuối lý cho nên sầm mặt quát lớn :



- Bạch Phát Hỏa Thần này danh tiếng giang hồ võ lâm mấy chục năm nay, chẳng thèm cãi vã với bọn nữ nhân miệng còn hôi sữa làm chi, ta nhường nhịn bọn ngươi một lần đó.



Nói xong Bạch Phát Hỏa Thần nắm người Phương Tiểu Nga làm mộc nhằm hướng Nam toan chạy đi thì Chiêu Dương đại tỷ đã kịp thời quát lớn :



- Bát Quái ma trận phát động đi.



Trước kia Âm Sơn đông chúa rất chú trọng việc bắt buộc thuộc hạ chuyên luyện thân pháp “Sầu Sát Quỷ Ảnh” và “Bát Quái ma trận” do đó Chiêu Dương đại tỷ vựa hô một tiếng là thế trận phát động liền. Chỉ trong giây phút hoàn toàn hai mươi tám cô nương Chiêu Dương mỹ nữ đã biến thành những cái bóng mờ ảo, nhảy múa khi Đông khi Tây như ma trơi vậy.



Chính Tiểu Phi Thố đứng ngoài cũng không sao nhìn ra trận thế này biến đổi ra sao, chỉ lờ mờ nhận biết là nó kết hợp giữa thân pháp “Sầu Sát Quỷ Ảnh” với các phương vị Bát quái, từ tám phương vị giao chuyển thành sáu mười tám bộ vị cực kỳ phức tạp.



Bạch Phát Hỏa Thần rúng động cả người, lão ta hoa mắt tối mũi lại chẳng có thể nào phân biệt sinh môn hay tử môn ở đâu cả, định phải dùng Phương Tiểu Nga che đậy, xoay vòng theo tốc độ di chuyển của các Chiêu Dương mỹ nữ. Được chừng nửa khắc Bạch Phát Hỏa Thần chợt thấy hơi thở không còn thông suốt thì kinh hãi tự nghĩ :



“Đây là hậu quả của nội thương lúc nãy chưa kịp phục hồi hoàn toàn, tình trạng này duy trì chừng một khắc nữa thì ta nguy mất”.



Bạch Phát Hỏa Thần liền quát lớn một tiếng “Đi” rồi dùng thân hình Phương Tiểu Nga xoay tít chung quanh người mình xông bừa ra. Lão ta ỷ y vào chiếc mộc sống này nên không cần để y đến trận pháp biến đổi ra sao, ngờ đâu sự việc hoàn toàn ngoài dự tính của lão. Bạch Phát Hỏa Thần xông ra mà chẳng gặp trở ngại gì, chỉ thấy bóng dáng đối phương dạt ra hai bên, mờ mờ ảo ảo đang thầm mừng trong bụng đột nhiên huyệt Tiếu Hải và Thiên Tĩnh nhói lên một cái, cánh tay phải nắm Phương Tiểu Nga tê tái liền tức khắc.



Bạch Phát Hỏa Thần kêu “Ối chà!” chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy mấy luồng chỉ phong đè ép uy hiếp hai huyệt Đại Trùng và Thiện Trụ ở sau lưng khiến lão ta kinh hoàng vừa chúi người về phía trước vừa cố gắng quài tay đưa người Phương Tiểu Nga ra phía sau đón đỡ.



Cánh tay đã tê tái thì hoạt động theo ý muốn của lão ta sao được nữa, thân hình Phương Tiểu Nga chỉ nhích động một chút đã rơi khỏi tay của lão liền, đồng thời cùng một lúc với hai lực chỉ phong đập vào lưng đẩy bắn lão đi mấy bước. May mà Bạch Phát Hỏa Thần võ công cao siêu đã kịp ngã người về phía trước nếu không chắc chắn chỉ phong trúng vào huyệt đạo này rồi. Tiểu Phi Thố thấy thân hình Phương Tiểu Nga cứng đờ đang sắp ngã xuống thì mừng rỡ kêu lên :



- Đỡ nàng mau, các muội muội đỡ nàng mau đi!



Chẳng cần Tiểu Phi Thố phải kêu gọi, một cô nương Chiêu Dương mỹ nữ có bộ vị gần đó đã đưa tay ra định đón đỡ thân hình của Phương Tiểu Nga ngay, đột nhiên hiện trường nhoáng lên một ánh vàng mờ ảo, thân hình Phương Tiểu Nga như có cánh bay chênh chếch lên một ngọn núi cao tàn lá rất rậm rạp. Diễn biến cực kỳ bất ngờ khiến cho mấy cô nương Chiêu Dương mỹ nữ kinh nghiệm phản ứng không nhạy bén cứ đứng đờ người ra nhìn theo mà thôi. Tiểu Phi Thố nhãn quang rất tinh tường nhận ra ngay đó là một sợi dây vàng chỉ to bằng chiếc đũa và được một nhân vật có công lực cực kỳ siêu phàm sử dụng, điều khiển nó cuốn lấy người Phương Tiểu Nga rồi kéo lên. Chàng kinh hoảng nhảy vọt tới, tay phải vươn dài ra chộp vào chân Phương Tiểu Nga nhưng đã bị chậm mất một chút, chỉ nắm được chiếc giày của nàng mà thôi.



Tiểu Phi Thố chẳng cần chờ hết đà, chàng đứng ở trên không lộn người một cái thân hình bay chéo lên tàn cây đuổi theo thân hình Phương Tiểu Nga liền. Mọi người chỉ nghe “bùng” một tiếng trầm động, người của Tiểu Phi Thố lập tức bay ngược về sau như chim trong cơn gió bạt vậy. Tàn cây lay động rất nhẹ, từ trong đó vọt ra một nhân vật tay cắp Phương Tiểu Nga bên nách mà tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng ra được! Nhân vật này chỉ trong phút chốc đã đi khá xa, âm thanh của hắn còn vang vọng lại hiện trường :



- Gởi lơi chào cố nhân Bạch Phát Hỏa Thần.



Thật ra với công lực hiện tại của Tiểu Phi Thố chưa chắc nhân vật bí mật này đã có thể chống chọi được mười chiêu nhưng lúc ấy hắn đã dự bị sẵn sàng trong khi Tiểu Phi Thố hoàn toàn không có phòng bị, thân hình lại đang lơ lửng trên không cho nên mới dành chịu thất bại như thế. Đến khi Tiểu Phi Thố lộn người giảm đà lại được thì nhân vật này đã chạy xa mất rồi, chàng vẫn còn cầm chiếc giày vải trong tay quát hỏi Bạch Phát Hỏa Thần :



- Nhân vật hèn mạt đó là ai mà lại chào hỏi lão vậy?



Bạch Phát Hỏa Thần còn đang đau nhức sau lưng vì bị hai luồng chỉ phong đánh trúng, lão ta nhăn nhó trả lời :



- Đồng Tử chân nhân đấy, người người đuổi theo mau lên.



Tiểu Phi Thố đã dợm bước, chợt chàng sửng sốt quay lại hỏi :



- Phải đuổi theo ngay ư?



Bạch Phát Hỏa Thần đảo lộn đôi mắt rất gian xảo, nói nhanh :



- Phải, phải tên đó đại dâm tặc cực kỳ, ngươi không đuổi theo kịp thì giai nhân hỏng bét cuộc đời liền.



Tiểu Phi Thố giật mình hoảng sợ vô cùng, chàng chẳng con lòng dạ đâu hỏi han hay dặn dò gì các Chiêu Dương mỹ nữ nữa, cấp tốc đề khí vọt người đi liền. Tiểu Phi Thố vận dụng tối đa chân khí “Thông Huyền Như Lai thần công” nên thân hình biến thành một luồng khói xám mờ ảo nhanh như sao xẹt vậy, thoáng mắt đã chẳng còn thấy tung tích đu nữa.



Bạch Phát Hỏa Thần lúc đó mới cười hì hì nói nhỏ trong miệng :



- Tiểu tử này hiếu sắc thật đã có mấy chục tiểu giai nhân bên mình mà vẫn cò mắc hợm của ta.



Các cô nương Chiêu Dương mỹ nữ chưa được Tiểu Phi Thố dặn dò gì cứ đứng ngẩn người ra nhìn Bạch Phát Hỏa Thần từ từ cất bước bỏ đi, Chiêu Dương đại tỷ có đầu óc hơn một chút mà suy nghĩ hoài chẳng hiểu Bạch Phát Hỏa Thần lầm bầm như vậy là có nghĩa lý gì, ngăn chặn lão ta chưa chắc đã được nên đành trơ mắt đứng nhìn Bạch Phát Hỏa Thần đã đi xa mà mấy cô nương này vẫn còn ngơ ngẩn như người mất hết hồn vía.