Tàn Chi Tuyệt Thủ
Chương 19 : Diễn biến không ngở ở Tứ Xuyên
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Khi con người ta đã mất ý chí thì tự nhiên sức lực biến đâu mất hết, Tiểu Phi Thố hai chân đã cứng đơ không nói làm chi mà cả hai tay cũng hình như chẳng buồn đưa lên nữa. Kim Khuyết Đế Quân vừa đến gần liên hít một hơi chân khí tung mình đi hơn một trượg rồi hạ thân xuống vị trí phía sau chặn đường của Tiểu Phi Thố, phía trước Hoàng lão nhân hổn hển cũng đã chạy tới, hình thành thế lưỡng đầu thọ địch. Kim Khuyết Đế Quân cười độc ác :
- Tiểu tử ngoan ngoãn không chạy nữa ư?
Tiểu Phi Thố mặc cho lão ta nói gì thì nói, mặt cứ cúi gằm xuống đăm chiêu, đau đớn cho thân phận mình tại sao lại tai ác nhè đúng ngay lúc này mà phát tác. Đột nhiên nhãn quang Tiểu Phi Thố ghi nhận một vật gì đen đen, dài khoảng một gang tay đang nằm nép sát tảng đá. Sở dĩ Tiểu Phi Thố chú ý là bởi vì vật này có một điểm màu đỏ hơi ửng sáng nổi bật trong màu đen, màu xám của đá trong buổi chiều tối, điểm sáng đỏ này có hình ba chĩa giống như mào của con Kỳ Lân. Kỳ lạ vô cùng Tiểu Phi Thố thu hẹp nhãn quang để nhìn kỹ thì ra đây là môt con rắn nhỏ, hình như nó đang ngủ cho nên hoàn toàn bất động.
Chàng bỗng chợt nảy ra ý nghĩ, trước khi thất bại cũng nên cho Kim Khuyết Đế Quân nếm chút hoảng sợ chơi, biết đâu nhờ đó có thể chuyển bại thành yên. Tiểu Phi Thố liền đưa tay khe khẽ nắm lấy gáy con rắn này, đồng thời ngẩng đầu lên cười hì hì chủ ý đừng để cho Kim Khuyết Đế Quân nhận ra nên nói bừa mộ câu :
- Ngươi mắc lỡm ta mà không hay biết gì sao?
Kim Khuyết Đế Quân đáng lẽ từ nãy đã ra tay điểm huyệt chàng rồi nhưng bản tính rất đa nghi cho nên còn chần chờ, nay lại nghe địch nhân nói như vậy thì giận mình lại càng phân vân hơn. Lão trợn mắt lên cười rất rùng rợn :
- Tiểu tử đừng khoác lác giữa nơi hoang vắng này ngươi còn bày mưu đặt kế gì được nữa?
Tuy miệng nói mạnh Kim Khuyết Đế Quân vẫn bất động chưa vội ra tay. Hoàng lão nhân thở dốc một hồi, sức lực phục hồi một phần liền lên tiếng thúc giục :
- Lão ca ca ra tay điểm huyệt tiểu tử luôn đi còn đôi co với hắn làm gì?
Hóa ra hắn cũng nghi ngại cho nên mới xúi giục Kim Khuyết Đế Quân, chính mình thì bất động chờ xem. Kim khuyết Đế Quân liếc mắt nhìn Hoàng lão nhân rồi nói :
- Ca ca nhường cho đệ đệ ra tay trước trả thù một chưởng khi nãy đấy.
Hoàng lão nhân cười hề hề đưa đẩy luôn :
- Đệ đệ đã nói thì tuyệt không nuốt lời, ca ca hoàn toàn xử trí tên tiểu tử này để lấy “Thanh Hoa bí lục” . Sau đó hãy giao lại cho đệ đệ xử tội hắn, đệ đệ ra tay trước e rằng có khi quá tay thì hỏng bét mất.
Tiểu Phi Thố thấy hai gã này miệng xưng hô ca ca đệ đệ ngọt xớt mà tên nào cũng đầy bụng dao găm thì không khỏi tức cười, chàng lại nghĩ nếu càng kéo dằng dai chất độc càng phát tác mạnh cho nên chen vào khích bác luôn?
- Lão già họ Hoàng nói phải đấy, đã là ca ca mà cứ đùn đẩy hoài người ta cười cho thúi mũi đấy!
Kim Khuyết Đế Quân tức giận “Hừm” một tiếng, từ từ bước tới gần tay tả đánh một chưởng, cùng lúc tay hữu chớp nhoáng dùng chỉ phát điểm vào sau gáy Tiểu Phi Thố luôn. Tuy là tê liệt đôi chân nhưng nội lực vẫn còn nguyên vẹn Tiểu Phi Thố nhận biết ngay chưởng thế chỉ là đánh dứ, chỉ pháp mới thực sự cho nên chẳng cần đón đỡ. Chàng chờ cho ngón tay Kim Khuyết Đế Quân đến gần mới bất ngờ cầm con rắn ném nhanh vào người lão miệng hô to :
- “Độc Xà chưởng” ra oai này!
Kim Khuyết Đế Quân đã có đề phòng, lão ta rút tả chưởng về án ngữ trước ngực, hữu chưởng lật nhanh một cái biến chỉ thành chưởng chống đỡ luôn. Con rắn quả thật đang ngủ, nó bị chân lực của Kim Khuyết Đế Quân hất xéo xuống đất đánh “bộp” một cái liền thức giấc, tất nhiên là rất giận dữ, trong ánh sáng mờ mờ chỉ nghe đánh “vù” môt tiếng rất nhỏ, con rắn đột nhiên đã xòe hai cái cánh nhỏ ra bay vút thành một vệt thẳng nhằm vào cổ họng Kim Khuyết Đế Quân mà cắn liền, sự thể ngoài ước đoán của Tiểu Phi Thố và cũng ngoài tiên liệu của Kim Khuyết Đế Quân, trong lúc thảng thốt lão ta không kịp nhận ra đó là cái gì, tả chưởng đang án ngữ trước ngực liền đưa lên cao chụp lấy luôn.
Võ công Kim Khuyết Đế Quân cao diệu khôn tưởng, dù rằng con rắn đã uốn mình định tránh qua một bên mà không sao nhanh bằng cái chụp của lão ta. Con rắn này phản ứng cũng rất mau lẹ, phần đuôi vừa nằm trong tay Kim Khuyết Đế Quân liền quay người mổ vào cổ tay lão thật mạnh. Kim Khuyết Đế Quân la lên “ối chà”, cánh ta liền bị độc chất làm tê tái đến khuỷu tay ngay lập tức, lão ta hoảng kinh ném bừa con rắn ra rồi dùng tay câp tốc điểm chỉ phong bế huyệt đạo Thiếu Hải, Khúc Trạch để ngăn chặn.
Cơn rắn này cực kỳ hung dữ, nó bị Kim Khuyết Đế Quân ném qua đầu Tiểu Phi Thố đập vào tảng đá rất mạnh thì lại càng tức giận hơn nữa. Con rắn dựng đứng cái mào đỏ chót lên, kêu “re re” mấy tiếng rồi xòe cánh tấn công Hoàng lão nhân, người đứng gần nó nhất.
Hoàng lão nhân thị lực không phải là kém nhưng con rắn này màu đen lại lẫn lộn trong ánh sáng buổi chiều tối thì làm sao nhận ra được? Lão vừa nghe Kim Khuyết Đế Quân kêu “ối chà” đang ngẩn người ra thì con rắn đã lập tức tấn công tới ngực lao rồi. Hoàng lão nhân mau lẹ chẳng kém Kim Khuyết Đế Quân, lão hơi ngửa người ra tránh né được liền, con rắn thấy mình cắn hụt lập tức chuyển hai cánh thành vật cản, chúi đầu nhằm bụng Hoàng lão nhân tấn công tiếp tục. Lão ta đang ngửa người, hạ vị trống trải và không thể di chuyển được, bất đắc dĩ phải bắt chước Kim Khuyết Đế Quân đưa tay chụp luôn, rôt cuộc cùng một lúc hai huynh đệ cùng đi vào một vết bánh xe. Hoàng lão nhân kêu “Ối chà” y hệt ca ca của lão. Nhưng chân lực đã bị giảm sút vì nội thương nên nọc độc chạy mau hơn, lão vừa buông con rắn ra hai cánh tay đã bị tê liệt hoàn toàn, chất độc chạy lên tới bả vai và sắp sửa thâm nhập huyệt Khuyết Bồn.
Đây là huyệt đạo cực kỳ trọng yếu, Hoàng lão nhân hoảng sợ vô cùng lập tức ngồi phịch xuống vận công ngăn chặn và dồn ép độc chất ngay may ra mới kịp. Trong thời gian chớp nhoág này Tiểu Phi Thố đã kịp dùng công phu “Loạn Chân Phi Giả” dồn chất độc vào một nơi, nhưng lần này chàng để quá lâu không sao thu thập hoàn toàn được, còn sót lại một ít chất độc lẫn lộn trong các bắp thịt và gân xương cho nên đôi chân vẫn còn tê tái. Tiểu Phi Thố biết rằng mình không còn sử dụng thoài mái như trước, có bỏ chạy cũng chẳng xong nên gắng gượng đứng dậy cười hì hì rồi lấy giọng ung dung nói :
- Đó chỉ phần đầu, cái bẫy của ta còn phần thứ hai ghê gớm hơn nhiều, bọn ngươi đừng hòng thoát chết nữa!
Trong thời gian đó Kim Khuyết Đế Quân cũng đã kịp thời móc túi lấy một hoàn thuốc bỏ vào miệng và vận công hóa giải độc chất nhưng lão ta rất kinh hãi bởi vì chất độc này cứ chạy loạn xạ ở cánh tay chứ không chịu bị triệt tiêu.
Kim Khuyết Đế Quân cực kỳ rối loạn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, lão ta trầm giọng nói :
- Quả nhiên ngươi mưu kế thâm hiểm thật, Kim Khuyết Đế Quân ta ghi nhớ món nợ này, ngày sau sẽ trả gấp đôi đấy.
Tiểu Phỉ Thố thấy lão nói có ý muốn rút lui chàng hoàn toàn không biết là chất độc con rắn cực kỳ độc hiểm nhưng vẫn giả vờ la lối cuống quít lên :
- Sao lại ngày sau? Ngươi tấn công ta vài chưởng đi chứ, hai không đánh mà chạy thì còn gì danh dự của Kim Khuyết Đế Quân nữa.
Chàng càng nói châm vào Kim Khuyết Đế Quân càng quyết tâm bỏ chạy, lão ta thấy cánh tay mình đã bắt đầu sưng phù lên thì không chần chờ nữa quay mình chạy luôn, còn cố vớt vát nói vọng lại :
- Tiểu tử cứ chờ đấy, ngươi chẳng còn được sống bao nhiêu đâu.
Tiểu Phi Thố thấy Kim Khuyết Đế Quân đã đi xa, quay qua phía Hoàng lão nhân lạnh lùng nói :
- Lão cứ tự nhiên vận công lực đi tại hạ chỉ cần xem chút diện mạo tròn méo ra sao thôi.
Từ đầu đến bây giờ chằng ai biết con độc xà này rõ ràng như thế nào và tên gọi là gì, thật ra nếu biết chắc còn kinh hoàng hơn gấp mấy lần bởi vì nó gọi là “Thanh đình tuyệt độc xà”. Loại độc xà thường hay kiếm ăn chung quanh vùng sa mạc Tân Cương, quanh năm nóng bức và khắc nghiệt: Do môi trường rất ít thức ăn, trải qua mấy ngàn năm “Thanh đình tuyệt độc xà” tuyệt tự dần dần chỉ còn lại vài trăm con mà thôi, cũng vi vậy mà cả ba người đều chưa nghe nói đến. Sinh sống khó khăn cực kỳ cho nên loài độc xà này biến đổi dần dần, mọc thêm hai cái màng màng ở hai bêo hông để di chuyển cho mau lẹ, đồng thời chất độc nguyên thủy càng ngày càng cô đặc cực độc, phát tác mau như chớp nhoáng.
Nhiều con thú lớn như ngựa, lạc đà chỉ bị nó cắn một cái thì ngã lăn ra chết lập tức, xương thịt còn sót lại hôi thối và rữa nát ra hết, thực là một thứ nọc độc vô tiền khoáng hậu. Hiện tại chẳng biết nới hoang địa này tự nhiên sao lại có một con “Thanh đình tuyệt độc xà” lạc loài tới đây? Bởi vì loại độc xà này thân hình nhỏ bé và có cánh cho nên dân chúng ngoài quan ngoại mới đặt tên là “Thanh đình” (con chuồn chuồn) thật chẳng sai chút nào. Hoàng lão nhân bị nọc độc công kích toát cả mồ hôi, dùng hết sức mới đẩy được ra khỏi nội thể, còn chất độc nằm trong cánh tay thì vô phương trong một hai tiếng có thề trục xuất hay hóa giải.
Lão thấy Kim Khuyết Đế Quân bỏ chạy mặc cho mình sống chết thế nào mặc kệ, trong lòng lão căm tức vừa kinh hoảng, tiếp đến Tiểu Phi Thố nói hăm dọa xem chân diện thì bối rối vô cùng, lão rối rít lên tiếng :
- Không được, không được, hiện tại ta chưa thể để lộ hành tung, vài tháng nữa kế hoạch hoàn tất, người sẽ biết ta là ai liền.
Tiều Phí Thố giật mình, quả nhiên Hoàng lão nhân này đang âm mưu việc gì rất trọng đại, tâm thần hoảng loạn tột độ nên mới vô tình thốt ra như vậy. Chàng cười nhạt trả lời :
- Ta cứ thích làm đấy, ngươi có kế hoạch hay không thì liên quan gì đến ta nào.
Hoàng lão nhân trợn mắt lên rất dữ dằn, lão lớn tiếng nói :
- Sao lại không liên quan, võ lâm giang hồ sẽ một phen...
Đột nhiên Hoàng lão nhân ngừng lời, lão nhận thấy mình sơ hở chẳng khác gì cơn nít nên dầu óc xoay chuyển tim cách gỡ gạc lại, Tiểu Phi Thố hăm dọa miệng vậy thôi, thật sự đôi chân chàng chỉ đi lại loạng choạng thì còn hành động thế nào được, chàng vẫn đứng im một chỗ giả vờ đưa tay lên nói :
- Lão không nói rõ thì ta vừa xem mặt vừa đánh cho thành thân tàn cốt liệt đấy!
Lời hăm dọa này quả nhiên có hiệu lực thức thời nhưng nó lại biến chuyển đi ngoài dự kiến của Tiểu Phi Thố. Tấm vải che mặt Hoàng lão nhân rung động như người đang lên cơn sốt rét, đột nhiên lão thò tay trái vào trong mình ánh thép nhoáng lên một cái, lưỡi truy thủ đã tiện đứt cánh tay phải ngay lập tức, máu tươi từ đó phun ra như suối. Tiểu Phi Thố kinh hoảng vội vàng kêu lên :
- Lão làm cái gì vậy? Người muốn trốn tránh khỏi đau khổ thì khai ra mau đi.
Độc chất của “Thanh đình tuyệt độc xà” lúc đó đã theo máu tươi chảy ra, Hoàng lão nhân thấy trong người khoan khoái một chút, nên nghiến răng nghiến lợi đứng lên, vừa điểm chỉ cầm huyết vừa loạng choạng bỏ chạy luồn. Tiểu Phi Thố la rầm lên :
- Đứng lại, ngươi còn muốn chạy nữa ư?
Chàng khoa chân đuổi theo, tâm thì có, lực thì không, chạy năm bước té ngã hoặc loạng choạng ba bốn lần, đuổi truy gì được? Tiểu Phi Thố dừng lại thở dài thườn thượt, tâm trạng nửa vui nửa lo. Mừng vi mình ngẫu nhiên thoát chết trong gang tấc, lo vì càng lúc các ma đầu, quái nhân càng xuất hiện nhiều hơn, đương nhiên là phải có âm mưu kế hoạch gì đó, võ lâm giang hồ khó lòng mà tránh khỏi sát kiếp thịt rơi máu đổ.
Tiểu Phi Thố thờ dốc một hồi mới nhắm hướng trở về Thụ Hoàng. Tại đây chàng phải mất ba bốn ngày dùng “Thông Huyền Như Lai” chân khí để hóa giải độc chất trong “Cấp Phong Phí Đao”, tính ngày giờ thì không sao có thể tới Trường An kịp theo hẹn ước với Viên Viên.
Chàng cũng đã tạt qua tửu quán hôm nọ thì lão chủ quán còn nhớ mặt mách bảo tiểu cô nương tức Phương Tiểu Nga chờ ở đây mất một ngày, hôm sau đã về Trường An trước rồi!
Thế là một mình vẫn hoàn một mình, Tiểu Phi Thố rong ruổi trở về Thành đô, khi đến Phóng Lãng thì cái tên của chàng đã được võ lâm giang hồ nhắc nhở đến rất nhiều rồi.
Nguyên nhân và kẻ thù tương đôi đã rõ ràng, kể từ đây Tiểu Phi Thố lấy lại tên họ chính thức là Âu Trường Quân để danh chính ngôn thuận hơn trong việc trả thù báo hận. Chẳng cần phái nói nhiều về sự mừng rỡ của mọi người khi Âu Trường Quân gặp lại tại Phân đà Cái bang. Người mừng rỡ nhất chẳng phải là Viên Viên hay Phương Tiểu Nga mà lại là Triệu Minh Tuyền, Phân đàn chủ Trường An, ông ta mở tiệc rượu ăn mừng luôn ba ngày, ép uông Âu Trường Quân uống đến say mèn luôn.
Hôm đầu tiên có cả Phương minh chủ đến tham dự, dĩ nhiên Âu Trường Quân chẳng dám nhắc nhở gì đến tình yêu của mình đối với Phương Tiểu Nga nhưng thái độ của Phương Ngọc Điềm rất kỳ lạ, ông ta cứ nhìn chàng hoài, có khi lại cau tít đôi lòng mày lại, hình như ngoài vlệc ái nữ tự tiện giao ước với Âu Trường Quân thì còn việc gì khó khăn khác nữa...
Lúc đầu tiên Âu Trường Quân say sưa kể chuyện trải qua của mình không chú ý lắm, mãi sau Phương Ngọc Điềm cầm chung rượu định uống mà ông ta cứ tư lự hoài, lại thở dài một cái khiến cho Triệu Minh Tuyền phải lên tiếng nói đỡ :
- Việc đó gần như việc chung của võ lâm, Phương minh chủ không nên quá lo lắng, chỉ trong vòng một tháng là Cái bang sẽ dò hỏi ra thủ phạm liền.
Phương Ngọc Điềm lắc đầu nghiêm nghị nói :
- Không phải Phươg mỗ lo lắng về hành tung thủ phạm mà lo ngại địch nhân võ công cao thâm vô cùng, chúng nhắm vào Thiên Ngọc trang chủ ý khiêu khích Phương mỗ đấy thôi!
Triệu Minh Tuyền cười ha hả rất sảng khoái :
- Cao thâm đến đâu mà chạm vào Thiên Ngọc trang thì chẳng khác thiêu thân lao vào lửa còn gì?
Phương Ngọc Điềm vẫn ổn định giọng nói, lắc đầu một cái :
- Triệu phân đàn chủ coi trọng Phương mỗ nên mới tâng bốc như vậy, thật ra Phương mỗ nghĩ đến nát óc cũng chưa ra nhân vật nào có bân lãnh như vậy?
Ông ta ngưng lời liếc Âu Trường Quân một cái mới nói tiếp :
- Ngoài Kim Khuyết Đế Quân mà Âu Trường hiền điệt vừa chạm trán ra chỉ còn Nam Hải kiếm khách hoặc Tây Bắc Điện Đao họ Lý đã ẩn tích mai danh từ lâu mới có thể đủ hoa hầu ra tay làm chuyện này mà thôi!
Triệu Minh Tuyền nhíu mày nói nhanh :
- Hai vi tiền bối này thất tung võ lâm giang hồ đã lâu lắm rồi. Ví dụ như còn sống cũng chẳng có lý do gì gây thù oán vời Thiên Ngọc trang như vậy.
Phương Ngọc Điềm gật đầu, rồi thở dài trả lời :
- Chuyện võ lâm giang hồ có rất nhiều bí ẩn chẳng sao nói quyết đoán được hết. Phương mỗ nghĩ nát óc chính vì hai vị tiền bối này là chính nhân quân tử không bao giờ ra tay lén lút như vậy!
Âu Trường Quân không sao nhịn nổi chen lời vào hỏi :
- Vậy ra có người nào đó táo gan xâm phạm Thiên Ngọc trang?
Hóa ra Sầu lão nhân và Âu Trường Quân mải mê bàn luận có lúc vỗ tay, khi thì lại hơi lớn tiếng khiến cho Chu Dự Chấn đã phát hiện ra rồi. Sau khi hắn nói, Vương Lục Tích và Lưu Vi Trang cũng đã ngừng dấu nhìn lên tàng cây chờ đợi. Sầu lão nhân thở dài nói với Âu Trường Quân :
- Người ta đã phát hiện ra mình rồi đó, thôi được, xuống xem lại càng rõ hơn một chút.
Âu Trường Quân gật đầu, chàng cùng với Sầu lão nhân song song nhảy vọt ra ngoài và hạ thân xuống rất nhẹ nhàng, cặp mắt Chu Dự Chấn hơi biên sắc bởi vì khinh công của hai người rất cao siêu, chắc chắn võ công cũng không thể kém được, nếu họ đứng về phe Động Đình tứ kiếm thì nguy hiểm vô cùng. Do đó Chu Dự Chấn khôn khéo nói trước luôn :
- Thật chẳng hay ho gì việc tỉ thí vô bổ, nhưng sự việc đã lỡ xảy ra rồi thì mời hai vị đứng giữa làm trọng tài để phân xử cho công bằng. Tại hạ là Chu Dự Chấn. Đại đệ tử Côn Luân phái xin thinh giáo danh tính nhị vi trước đã.
Âu Trường Quân tự nghĩ: “Cả Côn Luân phái và Động Đình tứ kiếm đều ít đi lại trong giang hồ, chắc chắn không nghe biết gì về hành tung của mình đâu”, vì vậy trả lời thẳng luôn :
- Không dám nhận hai chữ thỉnh giáo, tại hạ là Âu Trường Quân ngoại hiệu tự đặt là Tiểu Phi Thố.
Quả nhiên chẳng có ai thắc mắc gì cả, Chu Dự Chấn nói một câu khách sáo thường dùng trong giới giang hồ :
- Thì ra Âu Trường thiếu hiệp, thật là vinh hạnh lắm!
Trong khi chàng nhăn nhăn mặt trả lời “Không dám” thì Sầu lão nhận hững hờ lên tiếng :
- Ta họ Lý, thân phận chẳng có gì để khoe khoang cả!
Mặc dù Sầu lão nhân hờ hững cộng thêm với thần thái xơ xác, Chu Dự Chấn vẫn không thất lễ hắn dùng lại câu khách sáo :
- Tại hạ vinh hạnh được Lý tiền bối giá lâm!
Lần này Sầu lão nhân khịt mũi một cái mạnh, chẳng biết tại sương đêm thấm lạnh hay là ngửi không nổi sự khách sáo vô vị của Chu Dự Chấn.
Âu Trường Quân vội vàng nói trấn an :
- Tại hạ và Lý tiền bối đây chỉ vô tình đi qua mà thôi, các vị cứ tự nhiên tỉ thí như thường đi.
Chu Dự Chân rất khôn ngoan nhân dịp này giảng hòa luôn :
- À! Thì ra thế, vừa rồi Vương tiền bối với Nhị đệ đệ của tại hạ không phân thắng bại, ngươi nào cũng có sở trường riêng chúng ta bất tất phải tỉ thí làm gì lữa, cùng nhau uống một trận cho thật say gọi là kỳ ngộ tiệc mới được.
Vương Lục Tích lắc dầu trầm tĩnh nói :
- Chu thiếu hiệp nói sai rối, từ nãy giờ lão chưa phản kích đấy thôi, sao gọi là hòa được.
Lưu Vi Trang cũng gân cổ cãi lại :
- Đông Đình tứ kiếm một bại, một thủ thế hoài như vậy không thể gọi là hòa được. Phải phải gọi là...
Vương Lục Tích xám cả mặt lại quát lớn :
- Gọi là đại bại chứ gì? Họ Lưu kia, ta với ngươi đêm nay chưa phân thắng bại rõ ràng thì không được đâu!
Chu Dự Chấn thở đài, trời không chịu đất, đất không chịu trời thì còn can gián thế nào được.
Đột nhiên Sầu lão nhân lên tiếng :
- Các ngươi cứ đánh dằng dai thế này thì biết đến bao giờ mới phân được thắng bại, ta có ý kiến chỉ giao đấu tỉ thí trong mười chiêu, chẳng ai làm được tích sự gì thì giải tán đi ngủ quách.
Chu Dự Chấn mưng rỡ tán thành theo luôn :
- Lý tiền bối quả là cao kiến, mười chiêu cũng đã đủ lắm rồi!
Lưu Vi Trang nóng nảy cãi nữa :
- Lão già này vô lý thật, chỉ mười chiêu thì chẳng thà đừng đánh còn hơn, đánh mà biết chắc sẽ hòa thì đánh làm gì cho tốn sức.
Sầu lão nhân gặt gật, không lộ vẻ gì tức giận :
- Tầm cỡ như ngươi thì đến trăm chiêu cũng thế mà thôi!
Âu Trường Quân đầu óc vẫn còn suy ngĩ về những lý luận giải thích kiến giải của Sầu lão nhân, bất chợt buột miệng nói theo :
- Chiêu nào cũng đứt đoạn thì ngàn chiêu cũng thế mà thôi.
Lưu Vi Trang sầm mặt nhìn Âu Trường Quân gằn giọng nói :
- Âu Trường huynh chắc kiếm pháp cao siêu tuyệt thế phải không?
Au Trường Quân vẫn còn lơ mơ trả lời luôn :
- Tại hạ chưa từng học kiếm pháp nhưng thấy thế nào thì nó sự thực vậy thôi.
Lưu Vi Trang cười ngất một hồi mới chịu nói lớn :
- Hóa ra Âu Trường huynh đệ đây nhận xét, kiếm pháp của tại hạ kém cỏi và đứt đoạn chẳng ra gì phải không?
Âu Trường Quân gật đầu trả lời rất thành thực :
- Kém cỏi thì không đúng, chỉ có điều đôi lúc thiếu mạch lạc và đứt đoạn bỏ uổng mất cơ hội mà thôi.
Y run run dưa thẳng lưỡi kiếm ra rồi gằn giọng nói :
- Tại hạ cứ nhận la kém cỏi đấy, Âu Trường huynh có thể nào chỉ giáo cho tại hạ vài chiêu không?
Âu Trường Quân cười khổ trả lời :
- Tại hạ đã nói là chưa học qua kiếm pháp mà, bất quá chỉ buột miệng nôi liều, Lưu huynh đừng chấp nhất làm chi.
Lưu Vi Trang trở mặt quát luôn :
- Trước mặt Mỹ Diên Tử Kiếm này tên vớ vẩn nào cũng có thể nói liều nói đại rồi coi như hòa được sao?
Đột nhiên Sầu lão chen vào nói với Âu Trường Quân :
- Kiếm ý đã có thì kiếm pháp tự nhiên nảy sinh ngươi cứ thử giao đấu mà xem, chỉ trong vòng mười chiêu là đả bại được hắn liền.
Lưu Vi Trang rung kiếm cho nó kêu lên vo vo rồi quát lớn :
- Đừng có giở trò nữ nhân ra nữa, sụt sùi hoài thì tự thiến đi cho rồi.
Thái độ của Lưu Vi Trang khiến cho Âu Trường Quân nổi cơn tức lên, chàng giật lấy thanh kiếm của Vương Lục Tích rồi chầm chậm bước ra đối diện với Lưu Vi Trang lạnh lùng nói :
- Lúc nãy ở trên tàn cây ta thấy kiếm pháp của ngươi tầm thường chẳng ra gì nhưng không muốn nói thẳng ra, hiện giờ ngươi khi nhân miệt thế như vậy thì ráng chịu khổ đau vậy!
Chẳng phải là Âu Trường Quân huênh hoang khoác lác, chàng đã suy nghĩ chín chắn rồi mới thốt ra lời như vậy. Bởi vì với công lực và khinh công tuyệt thế của chàng thì Lưu Vi Trang vô phương đả thương được, cùng lắm chàng sẽ dùng chân khí vận vào lưỡi kiếm đón đỡ để chấn gẫy kiêm đối phương là xong. Lưu Vi Trang y muốn đánh bại Âu Trường Quân thật mau để chàng bị bẽ mặt chơi nên không thèm nói gì nữa, rung tay một cái ra chiêu “Ngân Chúc Mang Mang” tấn công liền. Hắn cho rằng chiêu kiếm ảo diệu này đối phương sẽ không sao nhận ra đâu là kiếm thực đâu là kiếm ảnh để đón đỡ tất nhiên phải thất bại ngay.
Quả nhiên Âu Trường Quân hơi bị bất ngờ nên lúng túng khoa đại thanh kiếm lên thanh vòng tròn đề che đỡ. “Choang”, âm thanh lưỡi kiếm chạm nhau rất mau đã tắt lịm cả hai đều ngẩn người ra bất động bởi vì thanh kiếm cua Lưu Vi Trang đã bị thần công chấn động gãy đôi rồi. Sầu lão nhân dậm chân một cái rồi kêu trời đất om sòm :
- Tiểu tử này nói thì hay mà khi giao đấu chẳng khác trâu húc nhau, chán ơi là chán.
Âu Trường Quân ngượng quá nói gỡ gạc :
- Tại hạ đã nói rồi mà, có biết kiếm pháp ra sao đâu, thuận tay thì gạt bừa tuy nhiên Lưu Vi Trang huynh đây cũng không tránh né kiếm làm sao bây giờ?
Sầu lão nhân dịu giọng lại, quắc mắt nhìn Lưu Vi Trang hỏi :
- Tiểu tử này cũng có lý đấy, sao ngươi không tránh lưỡi kiếm đi?
Lưu Vi Trang tức giận đỏ bừng cả mặt cãi lại :
- Hắn đỡ mau quá lam sao ta tránh kip? Lão có giỏi thì thư xem!
Sầu lão nhân càng thêm tức, rống lên như sấm :
- Ta thèm vào đấu với ngươi, ví thử tiểu từ nay không đỡ gạt mà đâm vào ngực ngươi mau như thế thì ngươi làm sao hử?
Lưu Vi Trăng giật mình toát cả mồ hôi rồi hết sức kinh hãi cứ lầm bầm hoài “Nếu đâm và ngực thì làm sao?... Thì làm sao?”. Hắn bối rối vô cùng vì quả nhiên sự tình xảy ra như thế thì phương tránh hoàn toàn được! Âu Trường Quân cũng ngẩn người ra nhưng trạng thái này khác hẳn với Lưu Vi Trang, đầu óc đột nhiên giác ngộ chàng cười tủm tỉm nói luôn :
- Chúng ta tỉ thí lại, lần này tại hạ còn để chạm kìếm nữa thì coi như thua cuộc liền.