Tàn Chi Tuyệt Thủ
Chương 34 : Ác ma tận diệt lẫn nhau
Ngày đăng: 00:35 19/04/20
Độ Nạn đại sư nhìn thẳng mặt Kim Khuyết Đế Quân :
- Thí chủ nhờ ai mua dược liệu chế tạo địa lôi thì người ấy cáo tố đấy.
Kim Khuyết Đế Quân la lên :
- Không phải, ta nhờ Xương Tôn mua mấy tháng nay rồi làm sao lão trọc biết được sẽ sử dụng ở đây?
Độ Nạn đại sư gật đâu công nhận rồi thong thả nói :
- Điều này cũng đúng bởi vì Xương thí chủ có cáo tố với bần tăng thật nhưng nếu không nhờ Độ Pháp sư đệ tình cờ theo dõi thí chủ thì làm sao biết nổi kế sách độc ác như vậy.
Kim Khuyết Đế Quân hết đường chối cãi bèn gầm lên như sấm :
- Cứ mấy tên trọc đầu nhúng tay vào là xúi quẩy liền, bản Đế quân sa cơ phải liều chết với bọn ngươi một phen vậy.
Độ Nạn đại sư niệm Phật hiệu rồi than thở :
- Thượng Quan thí chủ chỉ cần bỏ đao xuống là thành Phật liền, hà cớ cứ phải giữ mãi ác tâm làm gì?
Kim Khuyết Đế Quân đời nào vì một câu nói mà tỉnh ngộ, hai mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận, đột nhiên nhảy xổ tới hai tay cong cong như cái móc chụp vào mấy nơi trọng yếu của Âu Trường Quân, đồng thời gào thét ghê người :
- Trăm sự đều tại thằng nhãi này mà ra cả, sao ngươi không chết quách ở Hàn Thương tiêu cục cho rồi!
Cái chụp vừa rồi là một thế trong pho “Thiên Môn Khai Chiết công” nên Minh Luân thần tăng nhận ra liền, ông ta vừa la lên :
- Minh chủ cẩn thận đấy!
Âu Trường Quân thấy thế công của đối phương như con dã thú vồ mồi cực kỳ hung dữ thì bất giác nhảy về sau mấy bước. Ngờ đâu Kim Khuyết Đế Quân đã mất hết hy vọng đâm ra điên cuồng, hắn tiếp tục ra chiêu bám sát ngực chàng. Lần này tay ta vớt ngang một cái theo chiêu thức “Chùy Tần Bác Lặng”, tay hữu dùng chưởng đẩy chéo để cho chân khí đi vòng sau lưng. Âu Trường Quân muốn tránh né cũng không được nên đành dùng chiêu “Thiên Nhai Tương Tống” chống đỡ cả trước lẫn sau. Chiêu này chân khí lan tỏa khắp người rất hiệu dụng khi địch nhân loạn đấu nhưng đôi với một tay cao thủ khét tiếng như Kim Khuyết Đế Quân thì quá thua kém. Mọi người nghe “bộp” một tiếng liền thấy Âu Trường Quân đảo người sang một bên, đương nhiên đã bị chân khí của Kim Khuyết Đế Quân làm chấn động nội tạng nên mới thất lạc bộ pháp như thế. Chàng bị chưởng lực kỳ lạ đánh vòng vào lưng, tuy không đau lắm nhưng vẫn vội vàng đề khí tung mình lên cao, quả nhiên một đường trảo của đối phương đã lướt qua dưới chân liền. Kim Khuyết Đê Quân nổi hung tính lên chẳng khác gì con hổ dữ, chiêu thế xuất phát loạn cuồng và liên tục, thấy chàng vọt lên cao lão ta cũng đề khí bắn ngườí theo. Bao nhiêu chân khí Kim Khuyết Đế Quân đều dồn cả vào đầu khiến nó cứng như gang thép, chủ ý công phá gẫy đôi chân đôi phương mới vừa lòng. Âu Trường Quân thấy lão ta bắn thẳng người như sợi chỉ ngũ sắc, cái đầu sắp chạm vào ống quyển của mình thi hết sức kinh hãi. Minh Luân thần tăng và Độ Nạn đại sư đều thất thanh kêu lên :
- Coi chừng đôi chân.
- Vân Long Tam Hiện.
Câu thứ nhì là của Độ Nạn đại sư bởi vì trong giao đấu nếu gặp trường hợp này chỉ còn mỗi một cách đạp chân vào nhau để vọt lên một lần nữa tiếc rằng ở đây thế bắn ngươi của Kim Khuyết Đế Quân vừa nhanh như chớp giật khác với võ khí công kích.
Âu Trường Quân biến chuyển rất nhanh, chàng vận toàn bộ chân khí lên đầu khiến nó nặng như cối đá lập tức thân hình chúi thẳng xuống theo chiều thẳng đứng và sát lưng với Kim Khuyết Đế Quân. Mọi người thấy cảnh tượng lạ kỳ nhất từ trước đến nay, cả hai bay ngược chiều nhau, cái đầu của Kim Khuyết Đế Quân lướt dọc theo đôi chân Âu Trường Quân chỉ trong gang tấc, chàng lộn ngược người một cái, hai chân đã chạm đất rất kịp thời trong khi Kim Khuyết Đế Quân cũng xoay người hạ xuống đứng đối diện.
Lão ta cười rất ghê rợn :
- Lần này tiểu tử hết đường tránh né nữa rồi.
Quả nhiên lão ta nói đúng sự thật, hai người qua cái nhào lộn vừa rồi đã đổi vi trí cho nhau, Âu Trường Quân hiện tại đang đứng sát bờ vực thẳm. Kim Khuyết Đế Quân nói xong liền đưa cả song chưởng ra, chiêu này có tên là “Oanh Lôi Chấn Thiên” mạnh mẽ vô cùng, chưởng lực bao trùm cả một khoảng lớn khiến cho Âu Trường Quân quân đành phải trụ tấn thật chắc để đối chưởng. “Bùng” âm thanh long trời lở đất chạy dài theo các vách đá, vực sâu tạo thành tiếng u u không dứt đồng thời với cuồng phong cát đá cuộn lên mù mịt. Trong màn bụi cát mờ ảo phát ra một tiếng “hự” rất lớn nhưng chẳng biết của ai khiến cho mọi người rất hồi hộp.
Khi cát bụi tan dần, hình bóng Âu Trường Quân và Kim Khuyết Đế Quân lộ hẳn ra, mọi người mới thấy rõ diện mạo Kim Khuyết Đế Quân xanh lè như tàu lá và khóe miệng đã có một dây máu tươi ứa ra. Trong khi đó thân hình Âu Trường Quân chỉ lắc lư một chút là trấn tĩnh lại được ngay, quả nhiên “Thông Huyền Như Lai thần công” tuyệt thế vô song, thật ra Kim Khuyết Đế Quân đã qua một lần giao thủ với chàng làm gi không biết chân lực mình còn thua kém đối phương, chẳng qua trong lúc điên cuồng cứ liều mạng tấn công vậy thôi. Hiện tại nội tạng đảo lộn, ngực đau nhức như búa bổ thì đầu óc tỉnh táo lại hẳn, lão ta xoay chuyển ý nghĩ tìm cách tẩu thoát là thượng sách nhất. Âu Trường Quân cũng vậy, chàng thừa biết nội lực của mình cao hơn đối phương nhưng thoạt đầu cứ tránh né hoài bởi vì sự điên cuồng của Kim Khuyết Đế Quân tự nhiên khiến chàng hoảng sợ. Hiện tại nhờ đối chưởng mới bình tĩnh lại được, trầm giọng đe dọa :
- Lần này ngươi tự đưa mình vào rọ. Hãy sám hối đi.
Độ Nạn đại sư Phật tâm từ bi vội lên tiếng khuyên lơn Kim Khuyết Đế Quân :
- Thượng Quan thí chủ muốn giữ mạng sống thì nên nghĩ lại đi, thí chủ khuất tất một thời gian ở Lãnh Bích La Hán đường chờ bần tăng thiết lập đại hội, có lẽ cũng không ai nỡ nặng tay đâu.
Kim Khuyết Đế Quân rùng mình một cái, Lãnh Bích La Hán đường là một cái hộp bằng đá để giam giữ tội phạm hay tăng nhân phạm giới sát, nó vuông vức đủ cho một người đứng chứ không thể nằm ngồi gì được hết. Đối với một tay kiệt liệt như Kim Khuyết Đế Quân thì đời trào chịu đựng nổi hình phạt này vả lại ý của Độ Nạn đại sư muốn công luận võ lâm bàn luận tội lỗi thì còn nhục nhã hơn gấp mấy lần. Do đó Kim Khuyết Đế Quân bật ra một tràng cười ghê rợn.
- Lão trọc đầu này buồn cười thực, ngươi tưởng rằng bản Đế quân không thoát khỏi cái bình đài nhỏ bé này được sao?
Âu Trường Quân thấy hắn vẫn ngoan cường và xấc láo như thường thì xua tay nói với Độ Nạn đại sư :
- Đại sư bất tất phải nhọc lời, tên này lừa thầy, phản cả người vợ thân yêu, độc ác thành tính nết mất rồi.
Chàng quay lại nói với Kim Khuyết Đế Quân, vô tình nhắc đến một lối thoát cho hắn :
- Lần trước ngươi đòi đánh đổi “Ảo Ảnh pháp” lấy “Nham huyền thanh bích tiểu pháp” (công phu lần xuống trên vách đá cheo leo) sao bây giờ không sử dụng nó đi?
Kim Khuyết Đế Quân cười khổ :
- Phía dưới có đến mấy trăm tên trọc còn khó chịu hơn trên này nhiều.
Tuy nói vậy song lão ta vẫn liếc mắt quan sát hiện trường, chỗ dễ nhất và cũng là nới hắn định tẩu thoát là nơi Âu Trường Quân đang đứng, nơi này chắc chắn phải có bố trí nhân sự Thiếu Lâm tự. Vách bên hữu có Minh Luân thần tăng và Độ Nạn đại sư, Độ Pháp thiền sư thì khó mà vượt qua chỉ còn lại vách bên trái do Chung sư thái trấn giữ dễ lọt nhất. Xui xẻo một điều là vách núi này trơn bóng và dựng đứng thẳng, không biết “Nham huyền thanh bích tiểu pháp” có hiệu dụng nổi không. Tuy nhiên đây là lối thoát duy nhất nên Kim Khuyết Đế Quân quyết định mạo hiểm một phen, lão ta vờ gầm lên :
- Ta với ngươi phải sống chết mới được...
Sau chưởng di sơn bài đảo đánh thẳng vào người Âu Trường Quân, thực ra lão ta dùng phản chấn lướt ngược người về phía sau rồi nhún chân vọt qua vòng vây. Chung sư thái kinh ngạc la lên :
- Nơi này làm gì có đường cho ngươi chạy?
Bà ta quát xong mới sực nhớ ra Kim Khuyết Đế Quân có hai món đặc dụng là đôi cánh lụa và “Nham huyền thạch bích tiểu pháp” nên vội vàng đưa kiếm lên ngăn chặn nhưng đã chậm mất rồi. Kim Khuyết Đế Quân đến được bờ vực một cách dễ dàng thì khoái chí nói móc :
- Đa tạ Sư thái nhân nhượng, ngày sau sẽ đến Nga Mi trả ơn này.
Chữ “này” vừa dứt thì Kim Khuyết Đế Quân đã tung người ra ngoài khoảng không, tứ chi xòe ra để đôi cánh lụa được căng thẳng, ngờ đâu “Hoàng thiên có mắt” nên sắp đặt rất kỹ! Đôi cánh lụa này ở phần ngoài cho nên lúc chạm chưởng đã bị chấn động rách làm mấy đoạn từ bao giờ thân hình hắn như cục đá rơi thẳng xuống đồng thời với tiếng rú hãi hùng. Lúc này các cao nhân như ba vị Chưởng môn, Độ Nạn, Độ Pháp và Minh Luân thần tăng và Âu Trường Quân đều đổ dồn ra mép vực để xem, ai nấy đều chắc lưỡi than thở cho tên đại ma đầu phải chết một cách thảm thương. Đột nhiên Độ Nạn đại sư kêu lớn “ủa” một tiếng có vẻ rất kinh ngạc khiến mọi người chăm chú nhìn xem. Hiện tại thân hình Kim Khuyết Đế Quân chỉ còn nhỏ như đứa bé lên hai nhưng mọi người vẫn thấy rõ ràng lão ta lộn người như con vụ đang quay, hóa ra lao thấy một mỏm đá nhô ra liền dùng thủ pháp giảm đà rơi, hai tay vồ một cáí đã bám được vào đó liền.
Tiếng cười đắc thắng của Kim thuyết Đế Quân từ dưới vọng lên nhỏ xíu nhưng ẩn hiện ý kiêu ngạo vô cùng. Kim Khuyết Đế Quân đã bám vào vách đá, bắt đầu giở “Nham huyền thanh bích tiểu pháp” ra thân hình ép sát như con thằn lằn, hai chân hai tay cử động rất nhịp nhàng tư từ tuột xuống. Chỉ dừng một khắc là hình bóng hắn lẫn vào sương mù đọng lại dưới đáy vực chẳng còn thấy đâu nữa. Âu Trường Quân thở dài than :
- Ác ma hay gặp may hơn thiện nhân, lần này hắn lại thoát được rồi!
Độ Nạn đại sư vẫn giữ vẻ hòa ái lên tiếng an ủi :
- Âu Trường thí chủ trách móc vậy chẳng đúng đâu, thí dụ như thí chủ cũng gặp toàn may mắn đấy thôi.
Âu Trường Quân đỏ mặt vái một cái để tạ lỗi, Độ Nạn đại sư lại lớn tiếng nói với mấy vị Chưởng môn :
Âu Trường Quân lắc đầu trả lời :
- Tại hạ làm gì có tâm địa độc ác đủ sức nhận ra, chẳng qua là do Tuấn Đao Vương không giống người bị nội thương nên bất giác mới ức đoán liều, hóa ra thành sự thật.
Minh Luân thần tăng lại hỏi :
- Minh chủ có biết tại sao Hoàng Thái Cung sắp chết mà còn ném nổi chiếc lệnh bài nặng nề như vậy không?
Âu Trường Quân lần này gật gù lý giải được :
- “Xa Sư đảo chưởng” cũng hơi tương tự “Tàn Chi tuyệt chưởng” của tại hạ, chỉ dùng chân khí tồn đọng từ đầu vai trở xuống. Tuấn Đao Vương không biết điều này nên mới vong mạng dưới tay Hoàng Thái Cung.
Chàng đột nhiên trầm giọng nói :
- Thôi, ác nhân đã theo nhau mà chết chúng ta chẳng cần nghị luận làm gì cho phí sức.
Độ Nạn đại sư niệm Phật hiệu rồi mới chen vào :
- A Di Đà Phật, chưa tới một ngày mà ba tên ác ma khét tiếng lần lượt vong mạng thì là cái gương sáng đáng để mọi người bàn luận lắm chứ.
Hồng bang chủ tiến ra quát bon võ sĩ Nhất Cao đường :
- Các ngươi đừng khóc lóc nữa hãy mang đi thể Lạt Ma thủ tòa về Tây Vực mà chôn cất đi.
Trong khi Hồng bang chủ cúi xuống giật mạnh chiếc “Kim Hạc Thiên Bài” ra thi một tên võ sĩ quỳ xuống khóc lóc :
- Đường xá xa xôi diệu vợi, vả lại bọn tiểu nhân trở về sẽ bị Lạt Ma hộ pháp khép tội bỏ bê chủ nhân thì cũng đến chết mà thôi, kính xin tiền bối cho ở lại Trung Nguyên còn di thể Lạt Ma thủ tòa chôn cất ở đây là tiện nhất...
Độ Nạn đại sư gật đầu, ấm giọng đáp :
- Hồng bang chủ đừng nóng quá, Thiếu Lâm tự đất rộng mênh mông xin cứ để những vị này tự tiện. Khi chết cho họ được hưởng cảnh mát mẻ ngày ngày nghe tiếng chuông tiếng kinh kệ thì may ra linh hồn mới siêu thoát được.
Minh Luân thần tăng chen lời vào có vẻ châm biếm :
- Cả ba đều xuất thán từ cửa Phật, lúc chết lại được về cửa Từ bi hóa ra hạnh phúc hơn chúng ta đấy.
Hồng bang chủ trầm giọng gạt ngang :
- Được rồi cứ thế mà tiến hành, còn mấy võ sĩ cao thủ này xung vào Thiên Ngọc trang đề hầu hạ Phương minh chủ.
Hồng bang chủ đã chùi hết máu dính trên chiếc “Kim Hạc Thiên Bài” ông ta giơ cao rồi lớn tiếng nói cho toàn thể nghe rõ :
- Ngày hôm nay chúng ta tụ tập ở Thiếu Lârn tự gần như đầy đủ các đại môn phái, thể theo ý nguyện của Phương minh chủ, chiếc “Kim Hạc Thiên Bài” sẽ được trao cho Âu Trường Quân thiếu hiệp, đương nhiên sẽ là vị tân Minh chủ bởi vì võ lâm giang hồ không có thống nhất tất đại loạn liền. Chúng ta đều là danh môn chính phái, chính nhân quân tử nếu có điều gì dị nghị thì cứ thẳng thắn lên tiếng, mai sau đừng đổ cho Cái bang ép buộc đấy nhé.
Âu Trường Quân kinh hãi tiến ra vái chào Hồng bang chủ một cái run giọng nói :
- Tại hạ trẻ tuổi tài hèn đâu dám trèo cao như vậy, ở đây có Hồng bang chủ, Độ Nạn đại sư là xứng đáng hơn cả, xin chư vị quần hào chọn lựa thì đúng hơn.
Minh Luân thần tăng oang oang nói to :
- Âu Trường minh chủ mang võ học ba nước, đáng lẽ phải là Minh chủ luôn Tây Vực, Minh chủ Trung Nguyên là lẽ đương nhiên xin đừng từ chối mà mất vui đi.
Triệu Minh Tuyền cũng cười hì hì chen vào :
- Đệ đệ là hiền tế của Phương minh chủ, tiếp nhận thay nhạc phụ là đúng quá rồi, lão ca ca quyết ăn thua với bất cứ ai dám mở lời dị nghị đấy.
Chung sư thái ôn hòa lên tiếng thuyết phục chàng :
- Âu Trường minh chủ trẻ tuổi thật nhưng võ công cao siêu vô địch, tâm hòa đức trọng nên mới thu phục võ lâm Thiên Trúc một cách hoàn toàn, nếu võ lâm Trung Nguyên được như vậy thì phúc đức vô cùng, bần ni mong thí chú nên ưng thuận đi.
Mỗi người nói một câu, ra sức khuyên lơn mà Âu Trường Quân vẫn nhất định không chịu, đột nhiên Hàn Hồ Sở tiến ra vái chào toàn thể một cái rồi trịnh trọng móc trong túi ra một phong bao bằng lựa có viền hoa văn rất đẹp :
- Lúc Âu Trường thiếu hiệp ghé thăm Võ Đang, tệ sư phụ đã cho người mang cái phong bao này cho tại hạ với lời dặn rất lạ lùng “Bao giờ bọn ác ma diệt vong thì hãy đưa cái này cho Âu Trường Quân thiếu hiệp”. Lúc đó tại hạ cho là lạ lùng nhưng bây giờ mới biết sư phụ đã đoán trước được cục diện, may ra trong này có ý kiến gì khác lạ không.
Hàn Hồ Sở cầm cả hai tay, cung kính đưa cho Âu Trường Quân, chàng vái trả rồi mới trịnh trọng bóc lần vải lụa che miệng phong bao ra. Âu Trường Quân lấy được hai mảnh lụa trong đó, đều gấp lại theo chiều ngang, một gấp đôi, một tấm gấp làm tư.
Chàng rũ một cái tấm gấp làm đôi bung ra để lộ chữ “Hỷ” bằng chu sa đỏ chói, nét chữ rồng bay phượng múa thanh thoát vô cùng. Triệu Minh Tuyền nhảy dựng lên la to :
- Trời ơi, Trương chân nhân mừng cưới trước đây mà.
Âu Trường Quân đỏ bừng mặt mũi, vội vàng rũ tấm lụa dài hơn, lần này tới phiên Bá Nhạc kêu lên trước :
- Võ lâm Minh chủ, hóa ra Võ Đang đã đồng ý rồi đó.
Quả nhiên bốn chữ “Võ lâm Minh chủ” thật to được viết bằng kim nhũ vàng rực, đây là thủ bút của Trương Chân Nhân không thể lầm lẫn được. Sau tiếng hô của Bá Nhạc toàn thể Ngũ Nhạc kiếm phái hợp với mấy chục tăng Âu Trường Quân cực kỳ bối rối. Hàn Hồ Sở tiến lên ra hiệu cho mọi người chú ý rồi dõng dạc nói thật to :
- Tệ sư phụ mấy năm nay chuyên tu tập thiền tịnh không hề bước ra khỏi sơn môn nửa bước do đó tệ sư phụ đã thần thông đoán biết được kết quả ngày hôm nay. Lễ mừng của tệ sư phụ hết sức giản dị nhưng là tâm thành ý thực, xin Âu Trường minh chủ đừng từ chối nữa.
Đến mức này Âu Trường Quân không nhận không xong, chàng vừa gật đầu nói vài lời khiêm tốn thì quần hào đồng thanh hoan hô vang dậy, tiếng huyên náo kéo dài tưởng như chấn động cả Thiếu Thất lẫn Thái Thất sơn. Hồng bang chủ trịnh trọng cầm chiếc “Kim Hạc Thiên Bài” đưa cho Âu Trường Quân nhưng Phương Ngọc Điềm đã thều thào kêu :
- Khoan đã, Phương mỗ có vài lời muốn nói.
Ông ta thở hổn hển tay vuốt ngực vài cái rồi mới nói tiếp :
- Chiếc “Kim Hạc Thiên Bài” này đã nhúng vào máu là vật bất tường, chứng ta huỷ bỏ nó đi là hơn.
Tiếu Diện Phật chen vào :
- Đừng có phí phạm, chúng ta nấu chảy nó ra đúc thành đôi loan phụng, coi như quà mừng của võ lâm đối với vị tân Minh chủ.