Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1351 :
Ngày đăng: 18:26 19/04/20
Sở Tương dựa vào gần Lâm Thanh: “Vậy thì tốt rồi, nếu thế giới này không có Sở Chỉ Hi, thì tài sản họ Sở sẽ là của tôi, đương nhiên cũng là của anh.”
Cô ta để tay xuống eo của anh, bộ phận đáng yêu này là chiếc eo này của anh, đây mới là cực phẩm đàn ông, anh sinh ra là để hấp dẫn ánh nhìn của phái nữ, sợ là không ai có thể thoát ra khỏi sự hấp dẫn này, loại yêu khí phát ra từ người của anh dẫn người ta muốn trầm luân vào đó.
Lâm Thanh nhếch mép cười, sau đó khéo léo rút tay ra khỏi người cô ta: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, cho dù cô ấy có mất đi thì sao, cô ấy cũng sẽ được thay một quả thận mới thôi.”
“Vậy tôi cũng chấp nhận.” Sở Tương cười lạnh: “Ít nhất, tôi muốn làm cho cô ta đau đớn, chết đi thì càng tốt.”
“Chúng tôi đều là họ Sở, vậy mà dựa vào cái gì mà những thứ tôi nhận được đều thua kém cô ta, tôi cũng là con trên danh nghĩa của ba mà.” Cứ mỗi lần nghĩ tới điều này, Sở Tương lại ghi thêm một nỗi hận vào trong lòng.
Mà nỗi hận này, từ lúc cô ta 5 tuổi đã bắt đầu.
Lúc 5 tuổi cô ta bắt đầu vào Sở gia, đến bây giờ đã 24 tuổi rồi, nhưng đến giờ vẫn không nhận được một câu khen từ ba, vì trong tim ba trước giờ chỉ có Sở Chỉ Hi, chắc ba đã quên ông ấy còn có một đứa con gái tên là Sở Tương.
Lâm Thanh cười lạnh: “Vì cô chỉ là con nuôi, không phải con ruột của ông ấy.”
Câu nói này đánh thẳng vào lòng Sở Tương.
Đúng vậy, cô không phải là con ruột, không có huyết thống.
Nên cô nguyền rủa cái thứ huyết thống kia, nguyền rủa cái thứ con ruột kia.
Nếu không có Sở Chi Hi, thì con nuôi và con ruột có gì khác nhau, dù sao cũng chỉ là con ruột thôi mà, nhưng trên đời này người ta vẫn thiên vị cái gọi là “huyết thống”, chính cái thứ này đã đâm cô ta một dao.
Cô không quen gần gũi với người khác như vậy, đương nhiên là ngoại trừ anh hai, nhưng mà cái người tự xưng là anh này, đâu phải là anh hai đâu.
Ánh sáng trong con ngươi của Lâm Thanh nhẹ nhàng dao động, không biết là do sự phản chiếu của ánh sáng hay là do trong tim anh có sự dao động.
Vừa hay lúc này đồ ăn của Tiểu Vũ Điểm đặt đã làm xong, cô lập tức đi qua lấy đồ ăn của mình.
“Anh đưa em về.” Lâm Thanh lấy chìa khóa xe ra đưa cho cô.
“Không cần, em có xe.” Tiểu Vũ Điểm lùi về sau, giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Lâm Thanh vẫn cười nhưng giấu trong mắt là lãnh ý.
Tiểu Vũ Điểm cảm nhận được nguy hiểm từ nụ cười kia, lập tức chạy đi tìm xe của mình.
Ba nói, con gái còn trẻ là phải vận động nhiều một chút, mà chiếc xe đạp này là dùng tiền cô đi làm gia sư để mua, con của Sở gia, không cần biết là nam hay nữ, đều phải tự lực cánh sinh, tuy nói thân thế của cô rất có giá trị, nhưng cô vẫ thích sống cuộc sống tự mình làm chủ như anh trai vậy.
Cô đạp xe, thẳng tiến tới tập đoàn Sở thị, may mà chỗ này cách công ty ba cũng gần nên thức ăn mang tới vẫn ấm.
Lâm Thanh đi ra, đã thấy cô đi mất thì đi tới cạnh chiếc xe của mình, môi anh ta cười lên lộ ra sự châm chọc rõ rệt.
“Sở Chi Hi, Tiểu Vũ Điểm, em quên rồi sao? Chúng ta hồi nhỏ rất thân thiết khiến anh rất muốn quay lại những tháng năm ấy để trả lại cho nhà em tất cả những gì đã gây ra cho anh.”
Tay anh ta đặt trên chiếc xe hơi mới mua, mà lúc này có một chiếc xe đang đậu cách đó không xa, chiếc xe này là phiên bản giới hạn trên toàn cầu, nó rất kén người mua vì bề ngoài không mấy bắt mắt của mình, nhưng khi sử dụng lại rất thoải mái, mà tùy tiện đi bán chiếc xe của anh đi cũng đủ mua mười chiếc xe của Lâm Thanh.
Sở thích đối với xe của đàn ông giống như sự say mê mĩ phẩm của phụ nữ, luôn luôn cảm thấy không đủ, lúc anh mua chiếc xe này chỉ có mỗi một chiếc, nếu mà nói anh chạy chiếc xe này là hàng phẩm cấp thấp, nhưng phẩm cấp thấp lại có được sự thoải mái như vậy thì người chơi xe sẽ phân biệt được, cái nào mới là tốt nhất.
Nhưng tiếc rằng, giá tiền của chiếc xe kia quá đắt, tuy nói là anh đang làm cho Sở thị nhưng tiền Sở Luật trả cho anh không đủ mua chiếc xe thế này, chiếc xe hiện tại là quà sinh nhật Sở Tương tặng cho anh, Sở Tương là người rất hào phóng, dù sao cũng là tiểu thư Sở thị, tuy không phải con ruột nhưng cũng được ghi dưới tên Sở Luật, nếu sau này Sở Luật có chết đi, thì tài sản Sở gia cũng phải có phần của cô ta.
Hơn nữa còn có người bà nội tên là Tống Uyển, dù cho Sở Luật không thích Sở Tương nhưng không thể phủ nhận thân phận của cô ta.